Cư dân mạng đều cảm thán thời thế đổi thay – đến tổng tài cũng phải đi “diễn xuất” như minh tinh.
Nhưng Cố Cẩm An thì không nghĩ vậy.
Tính cách anh cô nghiêm túc ngay thẳng, làm sao có thể vì quảng bá mà ép bản thân đóng kịch – nhất là kiểu kịch phá hỏng hình tượng lạnh lùng.
Chỉ riêng chuyện anh đồng ý để phòng truyền thông lấy mình ra làm chiêu trò livestream đã đủ khiến người trong công ty sốc ngất.
Cố Cẩm An đờ người nhìn màn hình, rất lâu sau mới chỉ vào Cố Dực trong video, hỏi bố mẹ:
“Đây là mời diễn viên chuyên nghiệp tới hả? Hóa trang giống thật ghê.”
Ba Cố và Mẹ Cố lặng thinh.
Cố Dực là con trai cả, luôn trầm ổn chín chắn, chưa bao giờ để họ phải lo lắng.
Nhưng nhìn vào màn hình livestream, thấy đứa con vốn nghiêm nghị trầm tĩnh của họ đang đỏ mặt vùi đầu vào lòng Kỷ Lăng, đầu óc họ hoàn toàn trống rỗng.
Con người khi bị sốc đến mức cực độ sẽ sinh ra một cảm giác mơ hồ.
Lúc này, họ chỉ có thể ngơ ngác nhìn màn hình, không nói nổi một lời.
Còn dòng bình luận vẫn tiếp tục mỉa mai lạnh lùng:
“Xem mà tức, dựa vào thủ đoạn hạ tiện mà leo lên, lại còn sống sung sướng thế này.”
“Thương Ngọc Ngọc quá, bị một người như vậy cướp mất chỗ đứng.”
“Ủa? Là đang cố dìm chính thất để nâng tiểu tam à? Mấy fan nhà Ngọc hơi ảo tưởng rồi đấy.”
“Ha, Kỷ Lăng còn chẳng bằng một ngón tay của Ngọc Ngọc.”
Câu nói ấy khiến Cố Dực hơi khựng lại một chút.
Nhưng tôi cũng chẳng để tâm, qua loa ứng phó với anh xong thì tiện tay ôm lấy gối ôm hình gấu dâu, tiếp tục co mình trên ghế sofa chơi game.
Cố Dực thì mở laptop, bắt đầu xử lý công việc.
Anh vừa gõ bàn phím, vừa thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn tôi.
Tôi dù sao cũng là người nổi tiếng, rất nhạy cảm với ánh mắt của người khác.
Bị quấy rầy vài lần, tôi rốt cuộc bực mình, xoay người đổi sang tư thế quay lưng về phía anh.
Kết quả là chẳng bao lâu sau, tôi lại cảm nhận được ánh mắt không thể phớt lờ ấy.
Ngẩng đầu nhìn, phát hiện anh đã đổi sang một vị trí khác để tiếp tục… nhìn tôi.
… Phiền chết đi được.
Tôi bất lực bò dậy, vò đầu chuẩn bị tìm chỗ khác.
“Em đi đâu vậy?”
Cố Dực dừng tay gõ.
“Đổi chỗ, tránh để anh cứ làm phiền em mãi.”
“Anh làm phiền em?”
Anh thoáng sững người.
Tôi hừ lạnh, giơ hai ngón tay chỉ vào mắt mình rồi thản nhiên nói:
“Anh dùng ánh mắt quấy rối em.”
“……”
Bình luận trực tiếp sôi nổi hẳn lên:
“Haha Tổng Cố dính người thế này à?”
“Tôi thấy hình như Kỷ Lăng không yêu Tổng Cố lắm đâu, ngược lại Tổng Cố có vẻ để tâm nhiều hơn.”
“Fan Kỷ đúng là tưởng tượng phong phú, Tổng Cố hơi đối xử tốt tí đã bắt đầu quảng bá hình ảnh ân ái rồi?”
“Nhưng phải công nhận nhà Tổng Cố trang trí cũng ấm cúng thật, bị phim truyền hình lừa rồi, hóa ra không phải tổng tài nào cũng chuộng style tối giản lạnh lẽo.”
Cố Cẩm An chưa từng đến nhà anh trai, lần này cũng là lần đầu tiên thấy không gian sống của họ.
Ở căn biệt thự cũ, phòng của Cố Dực toàn màu xám cao cấp, sạch sẽ gọn gàng, rất có gu thẩm mỹ.
Nhưng bây giờ – lịch hình hoạt họa, ly uống hình mèo, tấm lót chuột gấu lười Rilakkuma – những thứ mà trước kia anh trai cô nhất định sẽ không dùng, lại đường hoàng nằm trên bàn làm việc của anh.
Chúng khiến gương mặt lạnh lùng của anh trông… đáng yêu hẳn lên.
Trong lòng Cố Cẩm An bỗng dâng lên một cảm xúc khó tả.
Vừa giống như chứng kiến một thân cây già bất ngờ nở hoa – thấy vui, vừa lại có chút… khó chịu không nói nên lời.
Dù sao trước đây cô cũng không ít lần tỏ thái độ khó chịu với Kỷ Lăng.
“Chết rồi chết rồi, giờ mà vui vẻ chạy đến gọi chị dâu, có phải nhìn hơi nịnh không…”
“Đừng đi, ở lại với anh một chút.”
Cố Dực cau mày, ánh mắt chăm chú nhìn tôi.
Không hiểu sao, tôi lại cảm thấy trong đôi mắt anh có chút… mong mỏi.
Cảm giác hôm nay anh có gì đó rất dính người.
Tôi xoay bước, đi tới trước mặt Cố Dực, dựa vào mép bàn.
Ban đầu là định xem anh có bị sốt không, nhưng ánh mắt lại không kìm được mà từ từ trượt xuống.
Từ góc độ này có thể thấy rõ đường viền vai và cổ rõ ràng của anh, cả bắp ngực rắn chắc thấp thoáng hiện ra dưới cổ áo.
Hơi quyến rũ.
Tôi muốn sờ.
Và tôi đã thật lòng làm theo mong muốn của bản thân, đưa tay luồn vào cổ áo anh, sờ một cái.
“!”
Cố Dực phản ứng rất lớn.
Cả người anh run lên, lập tức nắm lấy cổ tay tôi, ngăn lại.
“Giờ là ban ngày đấy!”
Tôi bình tĩnh rút tay lại: “Biết rồi, để tối sờ tiếp.”
“Cái câu này nghe gì mà táo bạo thế! Nhưng mà tôi hỏi thật, sờ có đã không?”
“Tối còn livestream không đấy?”
Cố Cẩm An đỏ bừng mặt.
Ba Cố và Mẹ Cố lúng túng ho nhẹ.
“Cái con bé này đúng là…”
Cố Dực hít một hơi thật sâu, cố gắng tỏ ra bình tĩnh.
“Hát cho anh nghe bài mới em viết hôm trước đi, anh vẫn chưa được nghe bản đầy đủ.”
Tôi nhìn anh đầy khó nói.
Dù tôi là ca sĩ, nhưng thật ra rất hiếm khi hát cho anh nghe.
Trước đây từng có lúc tôi hào hứng hát thử ca khúc mới cho anh, nhưng mỗi lần tôi bắt đầu đắm chìm vào âm nhạc, gương mặt anh lại nở một nụ cười rất… kỳ quặc.
Khiến tôi tức đến nỗi phải véo má anh hỏi lý do.
Mà anh lại sống chết không chịu nói.
Lâu dần, tôi cũng chẳng buồn hát cho anh nữa.
Nhưng vì hôm nay anh có vẻ bất thường, tôi có thể chiều lòng anh một lần.
Tôi lắc đầu, cầm lấy cây guitar.
Bình luận của cư dân mạng vốn đang khá hòa nhã, nhưng khi thấy Kỷ Lăng chuẩn bị hát, dòng chữ trên màn hình đột nhiên trở nên gay gắt:
“Không đùa chứ? Ai cho cô ta can đảm hát live vậy? Hay là camera có chế độ thay âm thanh?”
“Chịu thôi, nghe cô ta hát thà lên núi Nga Mi nghe khỉ kêu còn dễ chịu hơn.”
“Cho hỏi chút, cổ có phốt gì không vậy?”
“Hừ, đánh bóng tên tuổi, marketing, hát nhép, đạo nhạc – thứ gì cũng có phần.”
“Cả tập đoàn truyền thông Cố thị cũng khiến người ta thất vọng, mở mắt nói dối, cứ khăng khăng nói Kỷ Lăng là ca sĩ thực lực. Không hổ là bà tổng, cả công ty đều xoay quanh cô ta.”
Ba Cố và Mẹ Cố đồng thời cau mày.
Kỷ Lăng nổi tiếng là ca sĩ kiêm nhạc sĩ, lúc đỉnh cao, các ca khúc của cô vang khắp phố phường.
Thế nhưng sau đó, có phóng viên bất ngờ tung tin tố cáo cô đạo nhạc của một nhạc sĩ vô danh, và thậm chí hát nhép trong concert.
Trong một thời gian ngắn, làn sóng dư luận tiêu cực ập đến như vũ bão, chỉ sau một đêm, Kỷ Lăng đã trở thành ca sĩ tai tiếng đầy rẫy phốt đen.
Họ chưa từng thật sự nghe Kỷ Lăng hát, cũng chẳng biết trình độ thật sự của cô ra sao.
Chỉ cần trong buổi livestream lần này, bài hát của Kỷ Lăng có điểm nào không đạt được kỳ vọng của cư dân mạng, danh tiếng vốn đã thảm hại của cô sẽ bị thiêu rụi thêm lần nữa.
Buổi phát sóng này cũng sẽ trở thành trò cười.
Cố Dực rốt cuộc đang nghĩ gì?
Từ trước đến nay, phong cách sáng tác của tôi khá đa dạng, có bài sôi động mạnh mẽ, cũng có bài trầm lắng sâu sắc.
Nhưng dạo gần đây, tôi lại đặc biệt thích chất nhịp điệu nhẹ nhàng, luyến láy của nhạc Quảng Đông, vì vậy đã cố gắng học tiếng Quảng Đông một thời gian.
Tôi khảy guitar, giọng hát ngân vang nhẹ nhàng:
“Ánh sáng mờ xưa cũ, lời yêu sâu sắc.”
“Năm tháng ấy, từng yêu người hơn cả làn gió chiều.”
Ánh mắt Cố Dực dịu lại, thần sắc cũng thư thái hẳn.
Anh hơi nghiêng đầu, ánh nhìn dịu dàng, chăm chú lắng nghe.
Tôi ngẩng lên nhìn anh, ánh mắt hai người giao nhau, suýt nữa thì tôi đắm chìm trong nét dịu dàng và rung động ẩn sâu trong mắt anh.
Tim tôi chợt nóng ran.
Tôi vội vàng cụp mắt xuống.
“Emmmm… ca khúc này là cô ấy tự viết à? Cũng khá hay đó chứ.”
“Hay do mình bị ăn quá nhiều tin đồn tiêu cực không? Trước giờ cứ nghĩ Kỷ Lăng hát dở, đạo nhạc. Nhưng giờ nghe cũng ổn mà? Ít nhất nghe xong vẫn muốn nghe tiếp.”
“Ánh mắt của Tổng Cố… giống kiểu đang yêu ai đó thật lòng.”
“Đừng lố quá, mới nhìn một cái mà mấy ông đọc ra cả trăm tầng cảm xúc.”
Sau đoạn ngân cuối cùng, tôi hơi nâng mày, hiếm khi chủ động mong chờ ý kiến từ Cố Dực.
“Thế nào?”
Cố Dực tỏ vẻ nghiêm túc gật gù:
“Không tệ, chấm cho em 9,9 điểm.”
“Tại sao thiếu 0,1?”
Tôi không phục.
“Vì không vừa hát vừa nhảy.”
“Hát và nhảy?” Tôi hơi ngẩn ra. “Em đâu biết nhảy.”
Tôi là kiểu ca sĩ chuyên về giọng hát, chưa từng luyện nhảy tử tế. Khi biểu diễn live cũng chỉ phối hợp với vũ công múa tay múa chân cho có.
Cố Dực như nhớ lại điều gì đó, nhìn tôi bằng ánh mắt đầy ý cười.
“Lần đầu tiên gặp em, chẳng phải em nhảy rất khí thế sao?”
Tôi sững người, bật thốt:
“Lần đầu gặp chúng ta không phải ở khách sạn sao?”