Bên tai vang lên tiếng thở dốc dồn dập.

“Hướng Sơ Lý, cô đang làm gì vậy?!”

Tôi lẩm bẩm nửa tỉnh nửa mê:
“Cơ bụng cũng không cho sờ? Thôi thì sờ bắp tay vậy…”

“Đừng—! Ừm…
H-Hướng Sơ Lý, cô… đừng sờ nữa… chết tiệt… phản ứng thật rồi…
Đau… đừng… đừng cọ…!”

Nhịp tim vì ác mộng mà tăng vọt của tôi dần bình tĩnh lại.

……

Tôi bị tiếng nước trong phòng tắm làm tỉnh.
Dụi mắt ngồi dậy.
Hình như đây không phải phòng mình.
Mà là phòng của Tán Tẫn Dương.

Tôi hoảng hồn tỉnh táo hẳn.
Ngẫm lại tối qua… chuyện đó hình như… không phải mơ.
Là tôi thật sự đã sàm sỡ hắn ta.

Tôi sợ tới mức lăn thẳng từ giường xuống.
Đúng lúc này, Tán Tẫn Dương từ phòng tắm bước ra.
Mặt hắn đen sì, ánh mắt sắc bén như dao muốn lột da tôi vậy.

“Tỉnh rồi?”

“X-xin lỗi, tôi mộng du, anh… còn đau không? Có cần đi bệnh viện không?”

Trong mơ tôi hình như nghe hắn kêu đau…

“Nực cười, cần đi viện chắc? Lão tử vẫn nguyên vẹn.”

“Vậy thì… tốt… tốt quá rồi… tôi về trước đây.”

“Đứng lại.”

Tán Tẫn Dương khoanh tay, dựa vào khung cửa.
Tôi suýt nữa quỳ tại chỗ.

Hắn túm tôi lên, một tay chống tường chặn đường lui.

Tối qua tôi dám mò mẫm hắn thế kia.
Lỡ giờ hắn muốn trả lại thì sao?

Tôi vội ôm lấy ngực.
Quả nhiên đúng là không phải người tốt.

Nhớ tới hệ thống bảo tôi phải ‘hung dữ lên’.
Tôi chống nạnh, giả vờ hung dữ.

“Nhìn gì mà nhìn? Chẳng phải sờ cậu mấy cái thôi à? Muốn sờ lại hả?
Ai sợ cậu chứ, tới đi!”

Tôi còn ưỡn thẳng ngực.

“Cô…”

Tán Tẫn Dương liếc sang chỗ khác, giơ tay lên.
Chẳng lẽ hắn định thật sự sờ lên à?!

Tôi bạt tai thẳng vào cằm hắn.

Tán Tẫn Dương bị tát cho ngớ người.
Tôi cũng có hơi sững sờ.

Hắn bật cười khẩy:
“Hoá ra tôi bị cô sàm sỡ rồi còn phải ăn tát nữa à?”

“Tôi chẳng phải sợ anh thực sự sờ tôi à…”
Tôi lầm bầm nhỏ giọng.

Tán Tẫn Dương cười khẩy, khô khốc:
“Cô tưởng tôi thèm chắc? Nhóc con.”

Nhóc con?!
Tôi giận mà không dám nói.

“Tôi hỏi nhóc con này, bố mẹ cô đâu?”

Hỏi tôi cái này làm gì.
Từ trước khi xuyên qua đây tôi đã… ơ khoan, tôi vốn là ai nhỉ?
Nghe hệ thống nói, người xuyên không qua thế giới khác, để tránh làm loạn quy luật, sẽ dần dần quên hết quá khứ.
Xem ra tôi cũng vậy.

“Tôi không cha không mẹ.”
Tôi chớp chớp mắt: “Thế nên anh đừng bắt nạt tôi nữa, tôi đáng thương lắm rồi.”

Tôi đẩy tay hắn ra, giả vờ bình tĩnh đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa, chân tôi đã mềm nhũn.

Nếu ban nãy hắn thật sự sờ tới, cả đời trong sạch của tôi coi như xong.
Tôi đúng là có tiền đồ, dám vỗ mặt hắn rồi.
Ngày tôi lật người ngồi trên đầu hắn, chắc cũng chẳng xa nữa.

8

Mấy ngày nay tôi không dám đến dạy kèm Tán Tẫn Dương.
Dù sao chuyện tối hôm đó, cùng với… cảm giác tay, cứ luẩn quẩn mãi trong đầu tôi.

Chỉ có thể như cũ, lén lút theo dõi hắn.
Dù gì tôi cũng chẳng biết lúc nào nữ chính mới gặp Tán Tẫn Dương.

Bạn bè hắn giờ cũng quen với cái đuôi nhỏ theo sau rồi.

Đêm khuya, trường đua xe.
Tôi vô cùng nhàm chán ngồi trong phòng quan sát cá nhân.
Dưới lầu đèn sáng rực, đường đua giữa là chiếc xe đua đen như dã thú phục kích.
Người ngồi trong xe chính là Tán Tẫn Dương.

Màn hình lớn đang phát cảnh trong khoang lái.
Bộ đồ đua đỏ đen phối với mũ bảo hiểm đen, hắn cúi đầu cẩn thận chỉnh lại găng tay.

Tôi bỗng hơi căng thẳng.
Lần này tôi không ngăn nổi.
Cũng là tới đây tôi mới biết, lần đua này chẳng hề đứng đắn gì.

Người về nhất là một cô gái.

“Lát nữa cô mặc cái váy trắng này đi, thằng nhãi Tán Tẫn Dương ấy, mấy năm trước vì một con nhỏ mà điên cuồng đuổi tới sân bay, kết quả tai nạn mất trí nhớ.
Không ai biết con nhỏ ấy trông ra sao, lão đây tốn biết bao công sức moi được tin từ bác sĩ tâm lý của nó.
Giờ cô chính là ‘bạch nguyệt quang’ được đo ni đóng giày cho nó đấy.”

Ngoài hành lang vang lên bước chân vội vã.
Tôi giật mình.
Nữ chính xuất hiện rồi.

Tán Tẫn Dương gặp nữ chính, mới chính thức mở ra bi kịch sau này.
Tôi phải cố mà ngăn lại.

Còn ba phút nữa mới bắt đầu cuộc đua.
Tôi lao khỏi phòng.
Nhưng vừa ra đến cửa đã bị chắn lại.

“Cái đuôi nhỏ, chạy ra làm gì? Anh Tán chẳng bảo cô ngoan ngoãn ngồi chờ à?”

“Đừng để anh ấy thi đấu!”

“Ôi giời, cô nương ơi, cô cứ về đợi đi.”

Gần đây Tán Tẫn Dương lao đầu vào đua xe, quán bar còn lười tới.
Chỉ có lần này, hắn nhất quyết đòi đi.
Nên… tôi có gọi cũng chẳng ngăn được hắn.

Cứ như có cảm ứng.
Khi tiếng súng lệnh vang lên, Tán Tẫn Dương khẽ nghiêng đầu.
Ánh mắt hắn lướt qua đuôi mắt, liếc nhìn tôi một cái.

Ánh mắt đó rất sâu.
Vừa kiên định, lại xen lẫn một tia thương hại mà tôi chẳng thể hiểu nổi.

Sau đó, hắn phóng đi trong bụi khói mịt mù.

Xem ra, “bạch nguyệt quang” trong lòng hắn, đúng là không gì có thể thay thế.

Không hiểu sao, ngực tôi bỗng nhói lên từng cơn đau âm ỉ.

Nhưng tôi không còn thời gian để nghĩ nhiều.

Tôi quay lại phòng.

Nữ chính bị nhốt trong một căn phòng tối tăm.
Cô ta mặc váy trắng, tay bị trói, cô độc nằm trên ghế sofa.

Tôi đẩy cửa bước vào.
Trong phòng rất yên tĩnh, dưới lầu lại là tiếng động cơ xe gầm rú và tiếng hò reo phấn khích.

“Ai đó?”

Ánh sáng mờ mịt chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp của nữ chính.
Trên người cô ta bị trói bằng dây thừng, đúng là ông trời giúp tôi.

Tôi lôi cô ta sang phòng ngủ phụ, dùng quần áo bịt miệng lại.

Đã không ngăn nổi Tán Tẫn Dương thi đấu,
vậy thì tôi giấu luôn nữ chính đi là được.

Xong xuôi, tôi ngồi yên trong phòng chờ đợi.

Dưới lầu, bánh xe ma sát mặt đất tóe lửa.
Tiếng va chạm dữ dội khiến tôi bất an cực kỳ.

Tôi chỉ có thể tự trấn an mình:
Tán Tẫn Dương vẫn còn vai trò quan trọng trong cốt truyện sau này, hắn sẽ không sao đâu.

Quả nhiên.Đọc full tại page Nguyệt hoa các
Khi tôi thấy chiếc xe đua đen an toàn băng qua vạch đích, mới thở phào nhẹ nhõm.

Nửa canh giờ sau, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.

“Hôm nay con bé này xinh phết đấy, Tán thiếu từ từ mà hưởng.”

“Câm miệng, cút đi.”

Tán Tẫn Dương cáu bẳn, đuổi thẳng người kia ra ngoài.

9

Cửa khép lại.
Trong chốc lát, căn phòng im ắng lạ thường.

Bóng của Tán Tẫn Dương trong bộ đồ đua xe in lên tường thật lớn.
Phần vai áo cứng cáp, phần eo bó sát.
Hệt như hình mẫu cơ thể người hoàn hảo trong viện mỹ thuật.

Tán Tẫn Dương tháo găng tay, ném lên bàn.
Giọng điệu lạnh nhạt:

“Tôi thắng cô về, không phải vì điều gì khác.
Nói đi, nói hết những gì cô biết về cô ta. Tôi đảm bảo không lấy mạng cô.”

Câu này rõ ràng là nói với nữ chính.
Nhưng ngay lần đầu gặp, hắn đã biết đối phương chỉ là thế thân sao.

“Tán… Tán Tẫn Dương, là tôi.”

Tán Tẫn Dương khựng lại.

“Tiểu Sơ? Sao em lại ở đây?”

“T-Tôi cũng không biết, tôi chỉ ra ngoài tìm đồ ăn, ai ngờ bị đánh ngất rồi bị trói ở đây…”

Tán Tẫn Dương ngồi xuống, cởi dây trói sau lưng tôi.
Mấy khớp ngón tay hắn còn vết thương.

“Em chạy lung tung cái gì? Không biết nơi này loạn thế nào à?!”

Bị mắng vậy, tôi cũng thấy tủi thân:
“Thì tôi đâu có biết sẽ gặp phải chuyện thế này…”

Động tác của Tán Tẫn Dương bỗng khựng lại.
Hắn cười khẩy, khó hiểu:

“Thật sao?”
Ngón tay hắn lần theo đầu dây thừng.

“Em nói bị người ta trói, vậy sao dây này buộc lỏng thế?”

Tôi chỉ làm cho có lệ, đâu ngờ bị hỏi.
“T-Tôi cũng không biết mà…”

“Hướng Sơ Lý, em có biết khi em nói dối, vẻ mặt đặc biệt guilty không?”

“……”

Tán Tẫn Dương chẳng thèm cởi dây cho tôi nữa.
Ngược lại, hắn trói chặt tôi lại luôn.

“Nếu tôi không về nhất thì sao? Nếu trước lúc đó em bị người khác phát hiện thì sao?”

Tán Tẫn Dương chống một chân lên sofa.
Đầu tôi gối lên thành ghế, hắn bóp cằm tôi, mạnh tay.

“Em làm việc sao cứ chẳng nghĩ hậu quả vậy hả?”

“Anh còn nói tôi, chính anh chẳng phải cũng liều mạng đua xe à, chẳng phải vì…”
Tôi nghẹn lại, không thể để hắn biết tôi biết quá nhiều.

“Vì gì? Hửm?”

Tán Tẫn Dương kéo cổ áo, bên dưới bộ đồ đua là thân nhiệt nóng hầm hập.
Vì giận, tay hắn siết tôi càng mạnh.

“V-Vì gái đẹp chứ sao… anh chẳng phải vì thích gái đẹp sao… tôi… tôi ghen đấy, tôi ghen thì sao hả?”

Nói xong, mặt tôi đỏ bừng.

Tán Tẫn Dương cúi xuống, từ trên cao nhìn tôi chăm chú.
Một lúc sau, hắn bật cười:

“Thích tôi à?”

Tim tôi đập thình thịch, nhẹ nhàng gật đầu.

“Thích tôi điều gì? Thích tôi xấu xa, hay thích tôi nóng tính?”

Tán Tẫn Dương dùng mu bàn tay vỗ nhẹ mặt tôi.
Vết máu ở khớp ngón tay hắn dính lên má tôi.

“Sao không nói? Nói đi.”

“T-Tôi… lưỡi tôi đau, hình như vừa rồi bị kéo căng.”

“Thè ra tôi xem.”

Tôi từ từ thè đầu lưỡi ra.

“Khỏi rồi, không sao nữa.”

Yết hầu Tán Tẫn Dương khẽ chuyển động, giọng khàn hẳn đi.
Tôi ngước mắt lên.
Ánh mắt chạm nhau.

Bản chất tôi vốn nhát gan.
Giả ngây thơ chính là sở trường của tôi.

Tôi chớp mắt, đầu lưỡi vô thức đảo mấy vòng.
Liếm trúng đầu ngón tay Tán Tẫn Dương.

Hắn hơi rụt tay lại.
Ánh mắt cụp xuống, bỗng cúi người sát lại gần.

Chiếc khuyên lưỡi bị giam trong môi mềm, lại bị chiếc lưỡi mềm khác trêu chọc.

Hai tay tôi vẫn bị trói sau lưng, eo bị Tán Tẫn Dương đỡ nâng lên.

Cuối cùng, tôi quỳ gối trên sofa, ngồi hẳn lên người hắn.

Vì hắn mặc đồ đua xe, vóc dáng lại cao hơn tôi hẳn một khúc.

Hơi thở hai người quấn quýt, mạch máu nơi cổ Tán Tẫn Dương đập thình thịch.
Khóe môi hắn đỏ tươi, ướt át.

Hôn xong, trong đầu tôi hiện ra hai ý nghĩ:
M kiếp, đồ tra nam.
M
kiếp, hôn người có khuyên lưỡi thích thật.**

Tôi chẳng có điểm tựa, đành cả người ngã đè lên hắn.

Chóp mũi chạm vào cổ hắn, mồ hôi ẩm ướt mang theo hương dịu nhẹ.

Tán Tẫn Dương cũng chôn mặt vào hõm cổ tôi.

“Anh là tra nam nhỉ.”

Một lúc lâu sau, tôi cảm thấy cổ mình ấm nóng.

Tán Tẫn Dương đang khóc.

“Hướng Sơ Lý, em thật chẳng có lương tâm.”

Tôi là cái đồ nhát gan này, lại dám làm đại lão phản diện khóc luôn á???