10

Lưỡi tôi tê rần rần.
Làm gia sư như tôi cuối cùng cũng phải lo về chính nghiệp.

Gần đây Tán Tẫn Dương cũng ngoan hơn nhiều, suốt ngày ở phòng tập tạ.
Mồ hôi chảy dọc từ bả vai xuống, tóc mái được vuốt ngược ra sau.

Mỗi lần tôi ra sau vườn ngắm hoa, thường vô tình nhìn thấy qua cửa sổ.
Khiến tôi khô miệng khô lưỡi, đỏ mặt tim đập thình thịch.

Thỉnh thoảng ánh mắt chúng tôi chạm nhau.
Hắn sẽ nhướng mày, đưa ngón tay chỉ về phía tôi.
Như muốn nói: Lại lén nhìn tôi đấy à?

Buổi tối, hình như Tán Tẫn Dương lại định ra ngoài đua xe.
Tôi vội vàng chặn hắn lại.

Khi ấy, hắn vừa từ phòng gym, mồ hôi nhễ nhại.
Vừa ra cửa đã đụng trúng tôi.

“C-Cậu mau đi tắm đi, lát nữa còn học.”

“Hôm nay không được, lát nữa tôi bận.”

Nghe theo lời khuyên của hệ thống,
Tôi mua một cây thước kỷ luật.

Tôi dùng thước chọc vào ngực hắn.

Da Tán Tẫn Dương rất trắng,
Chỉ hơi mạnh tay một chút là để lại vết đỏ.

Tôi lấy thước gõ lên người hắn, hù dọa:
“C-Cậu cũng không muốn bị đòn đâu nhỉ?”

Không ai có thể chống lại uy hiếp của thước kỷ luật.
Tán Tẫn Dương cũng không ngoại lệ.

Mặt hắn hơi ửng hồng,
Ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm cây thước của tôi.

Cuối cùng, hắn vừa tức vừa cười:
“Hướng Sơ Lý, cô lưu manh thật đấy à?”

???

Tôi nhìn kỹ lại.
Bên hông bị tôi gõ đỏ lên rồi.
Nhìn… có chút đáng yêu.

“T-Tôi…”

Tôi đẩy hắn vào phòng tắm.
“Mau đi tắm, còn ra học bài.”

Tôi ngồi trước bàn, soạn giáo án, đợi Tán Tẫn Dương.

Chẳng mấy chốc.
Hắn bước ra.

Chỉ quấn độc một chiếc khăn tắm.
Nói là quấn, thực ra chỉ treo hờ trên người.
Bên hông xẻ tà rất cao.

Mở nắp là ăn ngay.
Trong đầu tôi chỉ còn đúng từ này.

“Nhìn gì vậy, Tiểu Sơ?”

“Không… không gì cả.”

“C-Cậu mau mặc đồ vào đi.”

Tôi quay người, đối diện với bàn.
Bóng hắn in trên tường trắng.

Vai rộng eo hẹp, lưng thẳng mảnh.
Cánh tay giơ lên mặc áo thun.

Sau đó tháo khăn tắm.

Tôi lại vô cớ nhớ tới cảm giác tay hôm đó, giống y như cốc giữ nhiệt.

“Nghĩ gì thế? Mặt đỏ hết rồi.”

Mu bàn tay mát lạnh áp lên mặt tôi.
Tôi né tránh, lấy thước gõ lên mặt bàn.

“Hôm nay sẽ kiểm tra ngay trên lớp, nếu không biết làm, tôi sẽ dùng thước đánh cậu.”

Tán Tẫn Dương nghiêng đầu:
“Dữ quá à.”

Giọng điệu trêu chọc ấy khiến người khác vừa buồn vừa ngứa lòng.
Thế nhưng tôi lại quen thuộc vô cùng với cái kiểu nũng nịu giả vờ này của hắn.

Có điều lát nữa tôi liền không quen nổi nữa.

Hắn căn bản không hề tập trung học hành.
Lúc thì nghịch tóc tôi, lúc lại chống cằm nhìn tôi chằm chằm.

“Cô giáo Hướng, chữ cô xấu thật đó.”

……

Khi hắn liên tiếp làm sai ba câu liền,
Tôi kéo tay hắn ra, dùng thước kỷ luật đánh mạnh vào lòng bàn tay hắn.

“Đỏ rồi này, mạnh tay ghê.”

Hắn không phải phản diện sao?
Sao lại thế này?
Tôi nghĩ mãi cũng chẳng hiểu nổi.

Tán Tẫn Dương đeo kính nửa gọng lên sống mũi, mái tóc mới gội còn mềm mại xõa trước trán.
Ngón tay hắn thon dài trắng trẻo, móng tay cắt gọn gàng đẹp đẽ.
Lòng bàn tay đỏ lên hẳn,
Ánh mắt vẫn nhìn tôi không rời.

“Nhìn gì mà nhìn? Mặt tôi có đáp án hả?”

Bị hắn nhìn vậy, mặt tôi cũng nóng lên.

“Không có đâu, chị ạ.”

Hả???

“Gọi chị cũng vô ích.”

Tôi lại dùng thước gõ mạnh thêm cái nữa.

“M-Mẹ…”

Hả hả hả????

“Gọi mẹ càng vô dụng!!”

Mặt tôi đỏ bừng!!!

“Khụ.”
Tán Tẫn Dương cũng ngại ngùng muộn màng.

“Chị à, làm đúng bài có thưởng không?”

“Không có!”

“Chị à.”

Tán Tẫn Dương mỗi khi đeo kính, cặp mắt phượng hẹp dài ấy sẽ bị thấu kính mỏng che đi một phần.
Khiến ánh mắt hắn mơ hồ, mông lung, hệt như tấm lụa mỏng phủ lên đàn tỳ bà nửa kín nửa hở, quyến rũ chết người.Đọc full tại page Nguyệt hoa các

Vừa ngoan vừa hư.
Phản diện đại lão đúng là hơi đáng sợ, nhưng mỗi lần nũng nịu liền muốn lấy mạng người ta.

“Được rồi được rồi, cậu muốn gì?”

“Làm đúng một câu, liếm khuyên lưỡi của chị một cái.”

???

Tán Tẫn Dương nghiêng người, gối đầu lên khuỷu tay.
Ánh mắt mềm mại, nửa như có ý nửa như không, quấn lấy tôi chẳng rời.

Tên tra nam này đúng là muốn mạng người ta mà.

“Được thôi, được thôi.”

Tôi không tin hắn có thể làm đúng nổi một câu.
Hơn nữa, nếu dùng nụ hôn để khiến hắn đặt ánh mắt lên tôi,
làm dịu bớt ác ý của hắn với nữ chính, bớt cố chấp với bạch nguyệt quang.
Có lẽ cũng giúp ích cho quá trình công lược.

Huống hồ…
Tán Tẫn Dương đẹp trai thế, hôn hắn thật sự rất đã.

Tán Tẫn Dương cầm bút.
Nửa tiếng trôi qua, hắn yên lặng hiếm thấy.

Tôi dán mắt vào tập tài liệu trên bàn hắn.
Đột nhiên nhìn thấy một tập giấy tờ.

“Đây là gì?”

Tôi rút ra xem.
Là một lá thư tình và kết quả giám định huyết thống DNA.

!
Đã chạm vào nút thắt cốt truyện chính rồi.

Lá thư tình này cầm trong tay cứ như phỏng.
Còn cái giấy xét nghiệm ADN này là sao nữa?
Ngửi thấy mùi “trà xanh dưa lật” ở đây rồi.

Nhưng hệ thống có bảo đâu rằng Tán Tẫn Dương không phải con ruột.
Chẳng lẽ… là con của người khác?
Của ai cơ?

“Đừng tự tiện lục lọi.”
Tán Tẫn Dương giật lại tài liệu.

“Tôi làm xong rồi, cô giáo Hướng.”

Đầy kín trang vi phân, 95 điểm.
Chắc chắn không thể trượt nổi.
Hắn rõ ràng cố ý.

Hại tôi khô miệng khô lưỡi giảng nãy giờ, vì tôi mà tiêu tốn biết bao hạt đậu phộng.

“Cậu… Ưm…”

Tôi vừa mở miệng, đã bị Tán Tẫn Dương hôn chặn lại.

Kỹ thuật hôn của hắn… rất thành thạo.
Khuyên lưỡi của tôi cũng không còn đau nữa.

Tán Tẫn Dương lại càng có phần buông thả.
Hắn móc nhẹ lấy chiếc khuyên nhỏ, không mạnh nhưng cũng chẳng buông ra.

Tôi sợ quá, ú ớ muốn lùi lại, nhưng bị hắn giữ chặt gáy.
Có hơi đau nhẹ, nhưng lại… khiến người ta tê dại.

Cuối cùng, tôi bị bế gọn vào lòng Tán Tẫn Dương.

“Ngoan, giúp tôi tháo kính đi.”

Đôi mắt câu hồn ấy lộ ra, rồi khẽ khép lại.

Tôi cảm nhận nụ hôn của hắn, ánh mắt lại dán chặt vào hàng mi khẽ run và dáng vẻ rung động lòng người ấy.

“Hôn sâu thế này… chẳng lẽ cậu thích tôi à?”

“Người tôi thích… từ trước đến giờ luôn là em, bảo bối à.”

Đúng là một tên tra nam biết dụ người ta đến điên.

11

Trẻ con mà im lặng, chắc chắn đang làm chuyện xấu.
Phản diện mà không gây chuyện, nhất định là đang bày trò.

Lại thêm một đêm khuya.
Tán Tẫn Dương lại ra ngoài.

Trước khi tôi ngủ, hiếm khi hắn mang cho tôi một ly sữa.
Tôi lập tức thấy có gì đó không ổn, uống xong liền vào nhà vệ sinh nôn ra ngay.

Tán Tẫn Dương đến một tầng hầm ngoài ngoại ô.
Hắn mặc áo khoác dài màu đen, dáng người cao ráo.
Giày da đen bước xuống từ Maybach, giẫm lên vũng nước đọng.

Trong tầng hầm nhốt một người — chính là nữ chính.
Tôi lẽ ra phải nghĩ ra từ sớm, hắn thông minh như vậy, nhất định sẽ tra ra nữ chính.

Nữ chính Hứa Mộng Dao bị trói tay, ngồi bệt dưới đất.
Tuy cơ thể không có vết thương nhưng trông rất yếu ớt.

Tán Tẫn Dương vắt chân, thong thả hỏi:
“Nghĩ xong muốn nói gì chưa?”

“Tôi không biết cậu muốn hỏi gì.”

“Tốt.”

Tán Tẫn Dương vẫn rất kiên nhẫn.
Hắn bật đèn.

Tầng hầm lập tức sáng trắng chói mắt.

Trên tường dán kín ảnh.
Toàn bộ ảnh của Hứa Mộng Dao từ thiếu nữ mười mấy tuổi tới hơn hai mươi.
Lúc cười, lúc khóc, lúc ngẩn ngơ, lúc vui đùa.
Chính mình nhìn chính mình.

Hứa Mộng Dao lập tức run rẩy toàn thân.

Sắc mặt Tán Tẫn Dương dửng dưng.

“Để thu thập đủ tài liệu về cô, tôi tốn không ít công sức.
Nhưng các người muốn lợi dụng tôi ra sao, tùy bản lĩnh các người.
Tôi chỉ muốn biết tin tức của cô ấy.
Các người điều tra rõ rồi, tôi mất trí nhớ.
Vậy mà vẫn câu được tôi ra mặt, hẳn các người biết rất rõ về cô ấy.”

Bị nhốt mấy ngày, tinh thần Hứa Mộng Dao rõ ràng chẳng ổn chút nào.

“Hừ.”
Cô ta cười lạnh.

“Người trong lòng Tán thiếu, chính cậu còn chẳng nhớ, bọn tôi sao biết được?”

Khóe môi Tán Tẫn Dương nhếch lên.

“Bắt chước cô ấy, cũng khá giống đấy.”

Hứa Mộng Dao ngồi dậy, giọng tuy bình thản nhưng lạnh thấu xương:

“Bởi vì những gì chúng tôi biết được, đều là từ bác sĩ tâm lý của cậu mà ra.
Cảm giác quên đi người trong lòng… đau khổ lắm phải không?
Ngày nào cũng bị một cơn mơ hành hạ.”

Hứa Mộng Dao lặp đi lặp lại những “điều kiện đặc trưng” được gán cho người trong lòng hắn.

“Thanh mai trúc mã, thích mặc váy, tóc dài xõa vai.
Nhìn ngoan ngoãn, thực ra rất tinh quái.
Còn có cả thư tình nữa, đáng tiếc, cậu vĩnh viễn chẳng thể nhìn rõ gương mặt cô ta.
Làm gì có ai mà thanh mai trúc mã mười mấy năm lại chẳng để lại chút dấu vết?
Tán thiếu không phải mất trí nhớ, mà là điên rồi.
Tôi thấy đấy, căn bản người ấy không tồn tại.”

Hứa Mộng Dao lập tức bị bóp chặt cổ.
Ánh điên cuồng trong mắt Tán Tẫn Dương lan dần từ đáy mắt.

Giọng điệu càng bình thản, càng toát ra sự điên dại lạnh lẽo.

Ánh đèn huỳnh quang chói mắt lắc lư phía trên đỉnh đầu.

Sườn mặt Tán Tẫn Dương in bóng lớn trên tường.
Chồng lên ảnh của Hứa Mộng Dao.
Một động, một tĩnh, kỳ dị vô cùng.

“Cô muốn chết à?”

Đốt ngón tay lộ ra từ găng tay hở ngón trắng bệch.
Hắn dần siết chặt.

“Cô ấy tồn tại. Tôi vĩnh viễn nhớ rõ cô ấy, vậy thì cô ấy cũng vĩnh viễn tồn tại.”

Trong nguyên tác, bạch nguyệt quang được miêu tả rất ít.
Sau khi đi du học, hoàn toàn biến mất không còn nhắc đến.

Vì một người thậm chí không biết còn tồn tại hay không.
Thật sự phải chấp nhất đến vậy sao?

Tim tôi đột nhiên nhói đau.

Thì ra, câu “thích” Tán Tẫn Dương nói với tôi, chỉ là lời thuận miệng.
Chỉ khi đối mặt với bạch nguyệt quang, hắn mới mất kiểm soát đến vậy.

12

Một cơn gió thổi tung cửa.
Tán Tẫn Dương ngẩng đầu, bắt gặp tôi đang đứng đó.

Trong mắt hắn thoáng qua một tia hoảng hốt.

Ngón tay buông lỏng, Hứa Mộng Dao rơi bịch xuống đất, ho dữ dội.

“Sao em lại đến đây?”

Tôi hơi sợ.
Đối với hắn, tôi rốt cuộc cũng chỉ chẳng đáng nhắc đến.

“T-Tôi không ngủ được… muốn ngủ cùng anh.”

Vừa dứt lời,
tôi bỗng câm nín.

Giữa cái cảnh đáng sợ thế này, tôi cũng dám nói mấy câu như vậy.

“Được.”

Không khí càng thêm im lặng.

Tán Tẫn Dương bước ra, đóng cửa lại.
Tháo găng tay hở ngón, nắm lấy tay tôi.

Lòng bàn tay tôi ướt mồ hôi, nhưng không dám rút ra.

Trên xe, Tán Tẫn Dương lặng lẽ lái.
Tôi không nói, hắn cũng không nói.

Rất lâu sau.

“Cái đó…”

Tôi lập tức nhắm mắt, giả vờ ngáy khò khò.

Tán Tẫn Dương liếc tôi một cái, ngậm miệng.

Xe chạy trên đường đã rất lâu.
Lâu đến mức tôi gần như thật sự muốn ngủ quên luôn.

Tán Tẫn Dương không biết là đang nói với tôi, hay chỉ là lẩm bẩm một mình.

“Không phải tôi cố chấp với thứ gì, chỉ là trong bất cứ ký ức nào của quá khứ, bất cứ ai từng xuất hiện, đều có ý nghĩa vì cô ấy.
Hiện tại tôi sẽ nắm lấy, quá khứ tôi cũng không buông.”