13

“Đồ tra nam!”
Tôi gào lên trong quán bar, ngửa cổ uống cạn một chai rượu.

Cái quái gì mà ‘hiện tại tôi nắm lấy, quá khứ tôi cũng không buông’?!
Đó chẳng phải là trong lòng còn vướng bạch nguyệt quang, lại còn muốn dỗ dành tôi hay sao?

Đáng ghét, nếu tôi còn để ý hắn, tôi ra ngoài mua vé số trúng liền mười triệu cho xem!

Tôi ôm trái ôm phải.
Bên trái thơm một cái, bên phải hôn một cái.
Bộ nói như thể trong lòng tôi không có hai người chắc?

“Tôi không chỉ muốn trái ôm phải hôn, còn muốn trên một người, dưới một người!”

“Thật sao?”

Ôi chao, giọng này quen quá.
Tôi ngẩng đầu, liền thấy ngay gương mặt đang u ám của Tán Tẫn Dương.

“Về nhà.”

Tôi lơ hắn.

“Hướng Sơ Lý.”

Thôi xong, phản diện đại lão gọi thẳng tên, tôi dám không nghe chắc?

“Hở?”

“Về nhà.”

Kết quả là tôi bị hắn khiêng thẳng ra khỏi quán bar.

Về đến nhà.
Tán Tẫn Dương ép tôi uống canh giải rượu.

Tôi không chịu uống, hất đổ cả bát.
Tán Tẫn Dương tức đến bật cười.

“Hướng Sơ Lý, cô muốn tạo phản phải không?”

“Tôi không chỉ muốn tạo phản.”

Mượn lời hệ thống từng nói:
Ngày thường tôi nhát như cỏ dưới chân Tán Tẫn Dương.
Giờ thì không chỉ muốn phản, tôi còn muốn cưỡi lên đầu hắn.
Muốn ngồi hẳn lên mặt hắn.

Cúc áo sơ mi của hắn bị tôi giật đứt hai cái.
Cổ áo chữ V sâu hoắm lộ ra xương quai xanh quyến rũ.
Sống mũi cao thẳng đủ để làm cầu trượt.

Loại đàn ông cực phẩm thế này, ngủ được chính là thắng lớn.

Khi Tán Tẫn Dương lại kéo tôi, tôi hất tay hắn ra.
Tát hắn một bạt tai thật mạnh.

Cái bạt tai này lẽ ra tôi nên tặng hắn từ lâu.

Tán Tẫn Dương bị tôi tát, tay khẽ sờ lên dấu đỏ đang nóng rát trên mặt.
Hắn bật cười, nụ cười đầy quỷ dị.

Đuôi mắt nhếch lên càng thêm tà mị.

Tôi lại tát thêm cái nữa.
Lần này, hắn bị đánh ngã xuống giường phía sau.
Hai tay chống đỡ sau lưng.

Cổ áo sơ mi của hắn mở càng sâu hơn.
Cơ bắp căng đầy bên dưới lớp vải mỏng manh.
Cổ hơi ngửa ra sau, ánh mắt lưu luyến mê hoặc.

Môi hồng khẽ cười, gương mặt trắng trẻo in hằn dấu tay đỏ ửng.
Hàng mi run nhẹ, khép mở càng thêm quyến rũ.

Dáng vẻ này khiến tôi cực kỳ hài lòng.

“Hóa ra anh cũng chỉ có thế thôi.”
Tôi bóp lấy cổ hắn, cưỡi thẳng lên người.

“Mềm mại yếu đuối, dễ bắt nạt.”

Tôi dùng thước từ từ vén áo hắn lên.
Hệ thống ơi, cuối cùng tôi cũng có tiền đồ rồi.

Ngón tay tôi miết nhẹ hình xăm sau lưng hắn.
Là một chú lợn nhỏ hoạt hình đơn giản.

“Có ý nghĩa gì không?”

“Chính là em đấy, bảo bối… Tiểu Sơ, đọc nhanh lên nghe giống… Tiểu Trư (con lợn nhỏ).”

Tán Tẫn Dương liếm đi vệt nước bên môi, giọng khàn khàn mơ hồ, phần nổi gồ ghề kia cọ sát khiến tôi run lên.
Hắn vậy mà cũng xỏ khuyên môi.

Cái lý do này gượng ép quá đi.

Hơn nữa…
Sao hắn dám mới quen chưa lâu đã xăm thứ này chứ?

Tôi càng chắc chắn hắn là tra nam.

Tôi dùng thước gõ nhẹ mặt hắn.

“Ngoan nào, nằm im, không đau đâu.”

Ngoài cửa cuồng phong gào thét, cành lá đung đưa điên đảo.
Mưa ào ào trút xuống, đập loạn lên triền núi.
Rễ cây trơ trọi bị cơn mưa đánh tơi bời.

14

Sau khi ăn uống no nê ngủ một giấc, tôi bị tiếng nổ chói tai đánh thức.

Hệ thống trở lại.

【Bảo bối, em, em, em sao lại nằm trên giường phản diện thế hả? Mẹ nó, hắn có làm em bị thương không đấy?】

Tôi ngồi dậy từ trong chăn, che đi từng vết đỏ loang lổ trên người.
Được ngủ với trai đẹp thế này, tâm trạng tôi cực kỳ tốt.

Nghĩ lại tối qua, mặt tôi nóng bừng.
Thật ra ấy, hệ thống à, hắn cũng không hung dữ lắm đâu, hắn dịu dàng lắm, tôi còn nhớ lúc tôi ngủ hắn còn bôi thuốc cho tôi mà.

Hệ thống sụp đổ hơn nữa.

【Còn bênh hắn!! Bôi thuốc rồi còn gọi dịu dàng??? Được thôi, hắn bôi thuốc cho em, tôi đi treo cổ đây. Đù mẹ nó phản diện, ông đây phải giết chết mày, dụ dỗ gái nhà lành thế hả?】

Tán Tẫn Dương trên giường lơ mơ tỉnh dậy.

Hắn dựa vào đầu giường, ngón tay miết nhẹ vai tôi.

Trên mặt hắn vẫn còn vết hằn đỏ nhạt.
Trước ngực lằn rõ dấu thước.

【Tán Tẫn Dương, cút cái tay mày ra khỏi người cô ấy cho tao!!!】
Hệ thống lại gào lên.

Tán Tẫn Dương khàn giọng cười cợt:

“Mẹ nó, cô chắc cô là loại nhát gan à, suýt thì cưỡi gãy eo tôi luôn rồi.”

Hệ thống lập tức bắt trúng từ khóa.

【Cưỡi?】

15

Hệ thống tức đến ba ngày không thèm nói chuyện với tôi.
Tôi và Tán Tẫn Dương cũng bước vào trạng thái hơi kỳ quái.

Phá vỡ sự yên tĩnh là một bức thư tình.

Hẳn là do bạch nguyệt quang để lại.
Chữ xấu tệ, tôi không đọc nổi.
Nhưng ở cuối thư…
Có một ký hiệu.

Là hình chú lợn nhỏ hoạt hình.
Y hệt như hình xăm bên hông Tán Tẫn Dương.

Trong lòng tôi như bốc lên một ngọn lửa.

Chuyện lên giường trước kia…
Tôi vốn chỉ muốn giải quyết nhu cầu.
Nhưng hắn dịu dàng đến thế, mặc tôi làm càn.

Vì hình xăm của bạch nguyệt quang, hắn cũng không cần viện cớ lấp liếm để lừa tôi.
Còn gán cho nó ý nghĩa liên quan đến tôi.

Hắn dựa vào cái gì mà vấy bẩn hai mối tình cùng lúc?

Loại đàn ông không quản nổi trái tim mình, mồm toàn nói dối này,
nên bị xích bằng dây chó!
Nhốt lại!
Cả đời không thấy ánh mặt trời!
Phải sống mãi trong bóng tối!

Hệ thống có chút hoảng hốt:
【Bảo bối, em làm sao vậy? Mẹ nó, sao tự dưng mất tín hiệu với em rồi!!】

Đúng lúc mất liên kết với hệ thống.
Giờ làm gì cũng chẳng ai cản tôi nữa.

Tán Tẫn Dương tỉnh dậy,
phát hiện mình đang nằm trong tầng hầm tối om.
Một tay, một chân bị xích sắt khoá chặt vào đầu giường.

Trên người hắn, tôi đã thay cho bộ đồ tôi thích.

Tôi nằm cạnh, đợi hắn tỉnh.

“Tỉnh rồi?”

Tôi cười ngọt ngào với hắn.

Hắn nhìn bộ dạng mình, khẽ cười:
“Thì ra em thích kiểu này… Ưm…”

Tôi nhét một đống vải vào miệng hắn.

“Đàn ông hay ăn nói bừa thì đừng mở miệng nữa. Lát nữa lúc làm, anh chỉ cần biết rên thôi.”

Tán Tẫn Dương cuối cùng cũng nhận ra tôi có gì đó rất bất thường.
Trong mắt hắn thoáng qua cảm xúc khó tin.

Tôi dùng ruy băng bịt mắt hắn.
Rút khăn khỏi miệng hắn.

“Tiểu Sơ, em nghe anh nói… Ưm…”

Tôi nhét một viên thuốc vào miệng hắn, bưng nước cho uống.
Hắn không chịu, nước đổ ướt cả ngực.

Lớp ren đen thấm ướt, lờ mờ lộ ra sắc hồng bên dưới.

Tôi ngậm một ngụm nước, ép hắn uống bằng miệng.

Nước men theo yết hầu hắn, lăn xuống thành một đường dài.
Tán Tẫn Dương dù đang ở thế yếu cũng không chịu cúi đầu.
Hắn ngẩng mặt lên, còn có tâm trạng móc tôi hôn thêm lần nữa.

Tôi tát hắn một cái.

“Không cho cắn khuyên lưỡi của tôi.”

Tán Tẫn Dương bật cười khe khẽ:
“Em chẳng phải thích sao?”

Loại người này, càng bị nói trúng tim đen lại càng giả bộ không thích.

Tôi tiện tay túm đại một mảnh vải, nhét lại vào miệng hắn.

Dây xích chó hạn chế tự do.
Tán Tẫn Dương không thể tùy ý vùng vẫy nữa.
Có điều… thuốc bắt đầu phát tác.

Hắn giống như dã thú bị giam cầm, cổ họng phát ra tiếng gầm trầm khàn,
khóe mắt ửng đỏ, môi mỏng cắn chặt miếng vải đầy vẻ khiêu khích.

Xích khóa để lại vết hằn đỏ trên cổ tay hắn, khớp tay trắng nõn ửng hồng.
Xương bả vai mảnh khảnh như muốn bật ra khỏi làn da.

Nhưng ánh mắt hắn lại ánh lên hưng phấn,
nhuộm đỏ bởi ham muốn, vừa cam chịu vừa tận hưởng.

Khiến tôi càng thêm thích thú.

Dưới tầng hầm nhiệt độ thấp,
Hắn sốt suốt hai ngày.
Tôi giam hắn trong này suốt.

“Giam tôi mấy ngày rồi, sướng chưa?”

Tán Tẫn Dương cởi trần tựa vào đầu giường, trên người khoác tạm lớp ren mỏng manh xốc xếch.

“Chẳng sướng.”

“Vậy em thử đọc cái lá thư tình đó xem?”

“Chữ xấu quá, tôi đọc không nổi.”

Tán Tẫn Dương bỗng bật cười kỳ lạ.

“Vậy em thử nhìn cái xét nghiệm ADN bên cạnh đi?”

Tôi tát lên ngực hắn một cái.

“Sao anh không nói sớm?”

“Bảo bối à, em chẳng nhớ gì cả, tôi định tra rõ rồi mới nói cho em biết.
Mà em thì sao, nóng vội, trói tôi nhốt hai ngày trời, còn cho tôi cơ hội nói câu nào sao?”

“Hứ.”

Tôi ngồi khoanh chân trên giường.

“Anh đúng là đáng yêu thật đấy.”

“Im đi.”

“Tôi rất tò mò.” Tán Tẫn Dương co một chân lên.
“Giờ sao em chẳng còn sợ tôi nữa?”

Tôi lắc lắc chùm chìa khóa trong tay.

“Anh nghĩ sao?”

Một kẻ không có ký ức gì như tôi.
Bị ném vào một nơi xa lạ không quen biết ai.

Làm sao có thể không sợ?
Không biết mình từ đâu tới, cũng chẳng biết đi đâu.

Như một món đồ dư thừa, chẳng ai nhớ nổi sự tồn tại.
Tôi ghét cảm giác ấy.

Ban đầu, tôi đúng là có chút sợ phản diện đại lão này.

Nhưng không hiểu vì sao.
Hắn lại cực kỳ có sức hút với tôi.
Khiến tôi chỉ muốn làm những chuyện vượt giới hạn.

Có lẽ, tôi và thế giới này thực sự có chút liên kết.

Tôi quay về phòng ngủ của Tán Tẫn Dương, lục ra tờ giấy xét nghiệm ADN kia.
Còn chưa kịp xem, cổ tôi bất chợt đau nhói.
Tôi ngất đi.

16

Lúc tỉnh lại, tôi đã ở… nghĩa địa.

Tay chân đều bị trói.
Hứa Mộng Dao đứng trên cao nhìn tôi, bên cạnh còn một người đàn ông, trông có vẻ là nam chính.

“Bạch nguyệt quang chính chủ, quả nhiên xinh thật.”

Tôi từ dưới đất ngồi dậy:
“Sao các người biết tôi là chính chủ?”

“Chuyện đó không quan trọng.”

Hứa Mộng Dao thoát ra khỏi tầng hầm.
Trông cô ta gầy rộc đi, ánh mắt lại hưng phấn như kẻ điên.

“Quan trọng là, hóa ra người tôi mô phỏng suốt, lại ở ngay bên cạnh.”

Hứa Mộng Dao bóp lấy cổ tôi, dí tôi lên bia mộ.

“Thì ra con gái Đường Ẩn Sơn không chết, mà là mất tích. Trời ơi, em biết tôi sốc cỡ nào khi nhìn thấy kết quả giám định ADN đó không?”

Đầu tôi dựa vào tấm bia lạnh lẽo.
Đồng tử dần dần lấy nét, đầu óc oang oang nổ tung.

Tôi nhìn bức ảnh trên bia mộ.

Là tôi.
Tuổi thiếu nữ, ngoan ngoãn, mặc váy trắng, tóc xõa ngang vai.