Khi tôi xuyên thành “con gái ruột bị ghét bỏ” thì câu chuyện đã đi đến hồi kết.
Giả thiên kim – người được mọi người cưng chiều – đã gặt hái được sự yêu mến của tất cả, chỉ còn lại tôi bị đuổi ra đường, thân tàn ma dại, lang thang vô định, trong tay vẫn nắm nửa cái bánh bao nhân hạch thịt ăn dở.

Kịch bản thê thảm đến mức chẳng khiến tôi có chút ham sống nào.
Tôi ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, nét mặt an tường, thư thái, đã chuẩn bị buông xuôi theo nguyên chủ mà ra đi, đang tao nhã lựa chọn xem nên chết vì tai nạn xe hay nhảy lầu thì trông đỡ mất mặt hơn.

Thì bất ngờ một nhóm cướp ngang qua lôi tôi lên xe.
Dao nhọn kề cổ, nhe răng cười ghê rợn:
– Đừng nhúc nhích, cướp đây! Mau gọi về nhà mày, bảo chúng nó chuẩn bị 5 triệu tệ tiền chuộc!
– Dám la hét, ông đây một dao tiễn mày về chầu trời!

Quả nhiên ông trời đã an bài sẵn cả.
Tôi mỉm cười mãn nguyện gật đầu, ném cái bánh bao đi, mở miệng gào thật to:
– Cứu mạng với!!!

1
Tiếng hét sắc nhọn đâm thẳng vào màng nhĩ khiến hai tên cướp sững người.
Một tên nhanh chóng bịt miệng tôi lại, dồn hết âm thanh trở về cổ họng, hung tợn nói:
– Tin không ông đây giết mày ngay bây giờ?

Tôi ra sức lắc đầu, chớp đôi mắt đầy mong chờ, cố gắng mấp máy từng chữ:
– Không… tin… giết… cho… tôi… xem…

Ai ngờ hai tên cướp chẳng hề có ý định chứng minh gì cả.
Chúng lấy điện thoại trong túi tôi, thấy tôi trưng ra bộ mặt không sợ chết liền mở khóa, trượt tay gọi cho số gần nhất – Ôn Tùy Niên.

Chờ đợi trong im lặng đến mức điện thoại sắp tự ngắt thì cuối cùng cũng có người bắt máy.
Còn chưa kịp lên tiếng, giọng nói đầy chán ghét của Ôn Tùy Niên đã vang vọng khắp chiếc xe van chật chội:
– Giang Hòa, cô có thôi bám riết lấy tôi như cao dán chó không hả? Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi? Cả đời này tôi sẽ không bao giờ nhận cô là em gái!

Câu cuối cùng gằn lên đầy căm phẫn.
Tên cướp sững người, rõ ràng bị khí thế đối phương dọa sợ.
Nhưng vì “nghiệp vụ” nên vẫn phải cố quát lên dữ tợn:
– Em gái anh đang ở trong tay tụi tôi! Không giao 5 triệu, chúng tôi giết người!

Ôn Tùy Niên bật cười khinh miệt.
– Giang Hòa, đây là trò mới cô nghĩ ra hả? Giả vờ bị bắt cóc để moi lòng thương hả?
– Tôi khuyên cô biết điều một chút, đừng có liên tục thách thức sự kiên nhẫn của tôi. Ngoài việc ganh tị với hãm hại Sơ Sơ, cô còn biết làm gì khác? Muốn giết thì giết, tôi không bỏ ra một xu!

Đầu dây bên kia, một giọng nữ yếu ớt xen vào dịu dàng khuyên nhủ:
– Anh à, chị Giang có lẽ chỉ muốn được quan tâm hơn thôi, nên mới bày ra vụ bắt cóc này. Hay là mình đi xem sao, dù sao một cô gái lang thang bên ngoài cũng rất nguy hiểm…

– Sơ Sơ, em đúng là quá lương thiện! Loại người như cô ta, cả ngày chỉ nghĩ cách moi tiền nhà họ Ôn, làm sao có chuyện bị bắt cóc thật?
– Chẳng qua chỉ là màn kịch do cô ta tự đạo tự diễn thôi!

Nói xong, hắn cúp máy cái rụp.

Không gian trong xe lập tức yên lặng.
Một lúc sau, một tên cướp quay sang hỏi kẻ còn lại:
– Không phải nói Giang Hòa mới là tiểu thư thật sự của nhà họ Ôn sao? Mà sao nghe giọng điệu thì có vẻ người nhà Ôn lại thích con hàng giả hơn?

Cả hai đồng loạt quay sang nhìn tôi, ánh mắt đánh giá từ đầu đến chân.
Tôi nheo mắt lạnh lùng, không nhịn được mở miệng nhắc nhở họ một chút tôn nghiêm nghề nghiệp:
– Nhìn gì mà nhìn? Còn không mau giết con tin đi?
– Mặt trời sắp lặn rồi, còn không ra tay, chẳng lẽ tính bỏ thêm hai chục tệ cho tôi ăn bữa tối à?

2

Chỉ cần bị giết, tôi sẽ có thể thoát khỏi thân phận “người bị ghét bỏ nhất truyện” này.
Dù rất xin lỗi nguyên chủ – người không rõ đang ở phương trời nào – nhưng tôi thật sự không muốn sống lay lắt ở thế giới này thêm nữa.

Trước khi xuyên không, tôi chỉ là một nhân viên công sở bình thường, sáng đi tối về.
Không cha mẹ, không người thân, không bạn bè, cũng chẳng có ai thân thiết để tâm sự.
Cuộc sống của tôi chỉ có một đường thẳng tẻ nhạt, cô độc lặng lẽ đi đi về về, cùng với nỗi hoang mang và chán ghét những tháng ngày vô nghĩa phía trước.

Cho đến một ngày, khi đang băng qua đường, tôi bị một chiếc xe vượt đèn đỏ tông bay lên không. Khoảnh khắc ấy, tâm trí tôi lại bình thản lạ thường, như thể có một tia sáng mờ nhạt rọi qua bóng tối, đưa tôi rời khỏi cuộc sống ngột ngạt này, xoa dịu trái tim đã lâu ngập chìm trong nỗi nghẹt thở như bị nhấn chìm dưới đáy biển.

Ai ngờ vừa mở mắt ra, tôi lại bước vào một khởi đầu địa ngục cấp độ max.

Cùng lúc đó, trong đầu tôi bỗng hiện lên hình ảnh một cuốn tiểu thuyết, lạnh lùng thông báo: tôi đã xuyên vào một bộ truyện “giả thiên kim được cưng chiều”, và tôi – là người bị cả thiên hạ ghét bỏ.

Tôi chính là con gái ruột bị bảo mẫu tráo đổi ngay sau khi sinh.
Trải qua 18 năm khổ cực trong trại trẻ mồ côi, cuối cùng tôi cũng được trở về bên gia đình ruột thịt.

Chỉ tiếc rằng, kẻ giả mạo kia đã sớm chiếm trọn tình yêu của mọi người, còn tôi – kẻ trở về sau 18 năm – sao có thể sánh bằng ánh hào quang chói lọi của “giả thiên kim được vạn người sủng ái”.

Thiên nga nếu sống lâu trong bầy quạ, lông trắng rồi cũng bị nhuộm đen, vĩnh viễn không thể tẩy sạch.
Còn một con quạ lọt vào bầy thiên nga, qua tháng năm được nuôi nấng bồi dưỡng, cũng có thể dang đôi cánh trắng tinh khôi, hòa làm một với bầy đàn cao quý.

Sau khi bị tất cả khinh thường vì vẻ thô kệch và không đủ “đẳng cấp”, tôi – kẻ mang danh thật – bị đuổi khỏi nhà, lưu lạc đầu đường xó chợ.
Mọi người lại tiếp tục quây quanh giả thiên kim cao quý lộng lẫy, trầm trồ khen ngợi từng chiếc lông vũ lấp lánh của cô ta.

Cuối truyện, chỉ có một dòng miêu tả nhẹ bẫng như gió thoảng:

“Giang Hòa, người từng cố gắng giành lấy sự quan tâm từ tất cả mọi người, cuối cùng bị nhà họ Ôn đuổi ra khỏi nhà, lang thang không một xu dính túi, và chết trong tay bọn cướp vì không ai đến chuộc.”

Đọc đến đây, tôi quay sang hai tên cướp với ánh mắt đầy kỳ vọng.

Sau khi tôi chủ động đề nghị “giết con tin”, xe lại rơi vào một khoảng lặng quái dị.
Hai cái đầu húi cua dí sát vào nhau thì thầm bàn bạc hồi lâu, cuối cùng lại đưa ra quyết định hoàn toàn trái với nguyên tác – không giết người, mà đi cướp tiệm vàng kiếm tiền nhanh.

Tên trẻ hơn lo lắng hỏi:
– Đại ca, không phải nói ban đầu chỉ bắt cóc đòi tiền chuộc thôi sao? Giờ chuyển sang cướp luôn… em sợ làm không quen tay…

Tên lớn hơn giận dữ quát:
– Không phải đều là kiếm tiền à? Có gì khác biệt đâu?
– Vừa hay bắt được con tin, bọn mình cướp xong chuồn luôn!

Vẫn chưa yên tâm, tên trẻ tiếp tục hỏi:
– Nhưng mà nhỡ không trốn thoát thì sao?

– Không sao cả, anh đã điều tra rồi, nhà giam ở Đế Đô cho ăn ngon hơn mấy chỗ khác. Đảm bảo mày ăn no mỗi bữa. Coi như anh không uổng công vất vả đưa mày đến tận đây!

Tên trẻ cảm động gật đầu, rồi nhìn sang tôi – kẻ mặt mày như tro tàn – lên giọng đe dọa:
– Lát nữa ngoan ngoãn làm con tin cho đàng hoàng, phối hợp với bọn tao cướp tiệm, xong việc sẽ thả mày ra.

Tôi hỏi lại, vẻ mong mỏi:
– Có thể cho tôi xin một nguyện vọng nho nhỏ không?

– Nói!

Tôi chẳng muốn đi tiếp bất kỳ tình tiết phát sinh nào cả.
Vì trong nguyên tác, đến cuối cùng đã chẳng còn ai nhắc đến tôi nữa.

Tôi ôm lấy trái tim chân thành, nghiêm túc đề nghị:
– Xem như tôi đã cố gắng làm tròn vai con tin của các anh, lát nữa cướp xong, có thể tiện tay cho tôi một nhát tiễn về chầu trời không?

– ????

3

Vụ cướp tiệm vàng diễn ra vô cùng suôn sẻ.
Hai tên cướp phối hợp ăn ý, một đứa dùng búa lớn đập liên tục lên lớp kính cường lực.
Tên còn lại thì giằng co với tôi về con dao:

– Dao của tao, buông tay!

– Đại ca, anh chỉ cần động nhẹ một cái, rạch lên cổ tôi là xong. Không mất bao nhiêu thời gian đâu.

– Cút! Cướp với giết người là hai chuyện khác nhau, tao còn biết phân biệt! Đừng hòng lừa tao để phải khâu thêm mấy năm may vá trong tù!

Bên ngoài, một đám người vây quanh nhiệt tình hóng chuyện:

– Cướp kiểu gì mà nguyên thủy thế nhỉ?

– Kính cường lực đâu có dễ đập, anh cướp mệt gần chết mà vẫn chưa vỡ nổi tấm nào.

– Chào mừng các bé yêu mới vào phòng live, hôm nay chị phát trực tiếp cảnh cướp tiệm vàng nhé, đừng quên thả tim và follow ủng hộ — a, cảm ơn đại ca bảng xếp hạng số 1 “Ôn thị Tùy Niên” đã gửi tặng mũi tên xuyên mây! Trả lời câu hỏi của đại ca nhé: hiện trường phát sóng nằm tại ngã tư phố Nam nhé~

Ngoài tôi ra, trong tiệm còn có một cô gái trẻ không kịp trốn, ăn mặc toàn hàng hiệu đắt tiền, đang run lẩy bẩy co ro một góc, sợ hãi nhìn cảnh tôi giành dao với cướp.

Ánh mắt cô đầy sợ hãi, xen lẫn khâm phục, lệ long lanh chực rơi.

Tiếng còi cảnh sát ngày càng gần, tên cướp đã đập kính mãi vẫn không vỡ nổi, nổi giận rút dao bấm trong túi ra, lườm một cái sắc lẹm rồi tóm lấy cô gái giàu có, gào lên hung dữ:

– Dù có vào tù, ông cũng phải kéo theo một đứa chết chung!

Lưỡi dao sắc lẹm khiến cô gái mặt trắng bệch như tờ giấy, hoàn toàn tương phản với sự phấn khích lạ thường của tôi.

Cốt truyện mà tôi mong đợi, cuối cùng cũng đến.
Nếu chết nhanh một chút, tôi còn có thể tiết kiệm được tiền ăn tối hôm nay.