Tạm biệt nhé, nguyên chủ.
Nếu may mắn gặp lại trên đường Hoàng Tuyền, biết đâu hai ta còn có thể trò chuyện một chút.

Con dao bật mở, giơ cao giữa hàng loạt tiếng la hét.
Tôi lập tức lao đến che chắn trước cô gái kia, dũng cảm lấy thân mình đỡ lấy mũi dao.

Tiếng thét chói tai vang khắp nơi.
Tôi cảm nhận rõ lưỡi dao lạnh ngắt đâm sâu vào bụng, máu nóng hổi và nhớp nháp bắt đầu tuôn ra.

Cơn choáng váng do mất máu nhanh chóng ập đến, giống hệt cảm giác lúc tôi bị xe đâm chết ở thế giới cũ.

Một cảm giác an yên quen thuộc bao phủ, khiến tôi thấy kỳ lạ mà nhẹ nhõm.
Cả thế giới dường như mất hết sắc màu, mọi cảnh vật vỡ tan như mảnh kính vụn.

Tôi nhắm mắt lại, nở nụ cười như được giải thoát, khe khẽ thở ra một hơi dài:
– Cuối cùng cũng được chết rồi…

Cơ thể mềm nhũn, đổ gục xuống giữa tiếng hét đầy nước mắt của cô gái kia.

Ngay khoảnh khắc mất đi ý thức hoàn toàn.
Tôi dường như trông thấy một chàng trai trẻ vội vàng xô đám đông chạy vào, trên gương mặt hoảng loạn đầy sợ hãi.

Anh ta điên cuồng ôm lấy thân thể mềm oặt của tôi, gào to như mất trí:
– Còn đứng đó làm gì?! Gọi cấp cứu 120 mau lên!!!

4

Dựa vào hàng chân mày và ánh mắt có năm phần giống tôi, tôi đoán người trước mặt chính là Ôn Tùy Niên – nhân vật được nhắc đến trong sách.

Anh trai ruột của nguyên chủ.

Nhưng Ôn Tùy Niên trong truyện thì tuyệt đối sẽ không bao giờ để lộ ánh mắt lo lắng vì tôi.

Trong nguyên tác có miêu tả rằng: kể từ sau khi nguyên chủ được nhận lại về nhà họ Ôn, người ghét cô nhất trong cả gia đình… chính là anh ta.

Ngay trong đêm nguyên chủ vừa trở về, Ôn Sơ Sơ – kẻ giả danh thiên kim, người đã chiếm giữ thân phận của cô suốt mười tám năm – lập tức bỏ nhà ra đi.

Đến khi được cả nhà nháo nhào đi tìm về, cô ta toàn thân ướt sũng vì mưa, trông như một con nai nhỏ hoảng hốt, rúc vào lòng mọi người vừa run rẩy vừa khóc nức nở:

– Ba mẹ ơi, anh ơi… con tưởng mọi người không cần con nữa…

Ôn Tùy Niên đau lòng ôm lấy cô ta, quay đầu lại hung dữ quát nguyên chủ:

– Tất cả là tại mày! Một đứa nhà quê như mày, đừng tưởng có quan hệ máu mủ là có thể cướp đi vị trí của Sơ Sơ trong nhà họ Ôn!
– Tao nói cho mày biết, huyết thống vĩnh viễn không thể so được với mười tám năm sớm tối bên nhau!

Khi ấy, nguyên chủ chỉ mặc một chiếc áo thun cộc tay rẻ tiền, bên chân là túi đồ cũ kỹ tồi tàn. Cô đứng trong đại sảnh nhà họ Ôn lộng lẫy hoa lệ, bị điều hòa lạnh lẽo thổi đến rùng cả mình, không một ai nhìn cô bằng ánh mắt tử tế.

Một hình ảnh quê mùa, lạc lõng như vậy, dĩ nhiên không thể được giới thượng lưu chấp nhận.

Tất cả bọn họ đều đồng lòng ghét bỏ sự xuất hiện “phá vỡ yên bình” của nguyên chủ.

Từ hôm đó, nguyên chủ bắt đầu một năm dài đằng đẵng sống trong nhẫn nhục lấy lòng, chỉ để mong níu kéo chút tình thân bị bỏ lỡ.

Đổi lại, chỉ là ánh mắt khinh bỉ, cùng những lời phán xét:
“Quê mùa”, “mất mặt”, “không đủ tầm làm con dâu nhà quyền quý”.

Cho đến cuối cùng, sau vô số lần bị vu khống là “hãm hại” thiên kim giả Ôn Sơ Sơ, nguyên chủ bị đuổi khỏi nhà họ Ôn, không xu dính túi, mất trắng mọi thứ.

Và giờ, người nhận lấy số phận bi kịch ấy… là tôi.

Con đường không còn màu sắc này, nguyên chủ đã không thể đi đến cuối.
Tôi thì – không muốn nán lại dù chỉ một phút.

5

Một mùi thuốc sát trùng nồng nặc xộc vào mũi khiến tôi khó chịu. Tôi vất vả mở mắt ra, vừa nghiêng đầu đã thấy ánh mắt lo lắng thấp thoáng nơi đôi mày của Ôn Tùy Niên.

Việc “chữa trị quá đà” khiến tôi – một người chỉ đơn thuần muốn chết – bỗng bị ép phải sống.

Khó khăn lắm mới gặp được cướp, vậy mà dao lại đâm lệch, tránh hết nội tạng, chỉ là vết thương ngoài da.
Muốn “chết ảo”, e là còn phải nghĩ cách khác.

Theo nguyên tác, Giang Hòa chết trong tay bọn cướp vì không ai chuộc.
Nhưng không hiểu sai lệch từ chỗ nào, rõ ràng tôi cũng bị cướp bắt, vậy mà vẫn còn sống sờ sờ.

Lẽ nào là do tôi phối hợp chưa đủ tốt?
Hay là quyết tâm muốn chết vẫn chưa đủ rõ ràng?

Sự sống quá mãnh liệt khiến tôi càng thêm phiền não, chưa kể Ôn Tùy Niên ở cạnh cứ lải nhải ồn ào:

– Giang Hòa, nếu không phải vì cô thường xuyên cố tình làm mình bị thương để thu hút sự chú ý, thì tôi cũng chẳng đến nỗi thấy chết mà không cứu!

Tôi cau mày, đáp gọn một câu:

– Câm miệng!

Nguyên chủ có thể rụt rè nịnh bợ, nhưng tôi thì không.

Nằm trên chiếc giường bệnh mềm mại, tôi cảm thấy có thứ gì đó cứ cấn vào cổ, khó chịu vô cùng. Tôi đưa tay lên kéo thử, hóa ra là một chiếc bùa bình an cũ kỹ.

Lớp vải đỏ bên ngoài đã phai màu, vải sờn tưa từng sợi, bên trong có vật gì cứng cứng.

Tôi không có ký ức của nguyên chủ, chỉ cảm thấy thứ đồ cũ nát này thật vướng víu, liền giật phắt xuống, tiện tay ném ra ngoài. Nó vẽ một đường vòng cung hoàn hảo trong không trung rồi rơi “bụp” xuống đất.

Ôn Tùy Niên đang định nói gì, liền nghẹn họng không thốt nổi.

Chiếc bùa bình an nho nhỏ nằm yên trên sàn, nhưng mặt anh ta lại co giật, ánh mắt khóa chặt lên mặt tôi, nghiến răng gằn từng chữ:

– Giang Hòa… cái bùa bình an này… mà cô cũng dám ném?!

6

– Không thì sao? – Tôi ngẩng đầu nghi hoặc.
Thứ cấn người, làm tôi khó chịu, vứt đi chẳng phải hợp lý lắm sao?
Tôi đã đủ bi thảm rồi – vô duyên vô cớ bị kéo đến thế giới kỳ quái này, biến thành nhân vật bị cả thiên hạ ghét bỏ, chẳng lẽ ngay cả cái quyền ném một cái bùa bình an cũng không có?

Đến mạng tôi còn chẳng thiết sống, lại tiếc gì một cái bùa phai màu chứ?

Giọng Ôn Tùy Niên mỗi lúc một tức giận, đột ngột cao vút lên:

– Giang Hòa, cô còn nhớ cái bùa bình an đó từ đâu mà có không?

Tôi khẽ nhấc mí mắt, đáp lại bình thản:

– Không nhớ.

Trong đầu tôi có sẵn nguyên một cuốn tiểu thuyết dày cộp, tôi đâu có rảnh để đọc kỹ từng chữ, chỉ liếc sơ qua nội dung đại khái, hiểu được bối cảnh thế giới này và số phận bi đát của nguyên chủ.

Còn cái bùa bình an kia?
Giữa hàng vạn dòng chữ trong sách, có lẽ đâu đó cũng từng nhắc qua, nhưng hoàn toàn không đọng lại chút ấn tượng nào trong đầu tôi.

Ôn Tùy Niên như muốn nổ tung vì giận, gương mặt bừng lên một tầng u ám rõ rệt.
Anh ta đứng bật dậy, nhìn chăm chăm vào nét mặt điềm tĩnh của tôi, cố gắng tìm ra dấu hiệu nào đó cho thấy tôi đang giả bộ.

Nhưng vẻ mặt bình thản đến dửng dưng của tôi đã trả lời thay – tôi thật sự không nhớ gì hết.

Anh ta khó chịu đá văng cái bùa qua một bên, giọng lạnh lùng châm chọc:

– Giang Hòa, diễn xuất của cô ngày càng tinh vi nhỉ?
– Tôi thấy bọn cướp đó chắc cũng là do cô thuê đến diễn trò, mục đích là để thu hút sự chú ý của nhà họ Ôn, rồi quay về cầu xin tình thân chứ gì?
– Bây giờ nghĩ lại, mười tám năm trước may mà người ở lại là Sơ Sơ chứ không phải cô – cái đồ đầy rẫy toan tính như cô!

Dù Ôn Tùy Niên có nói bao nhiêu lời cay độc, cũng chẳng thể khiến cảm xúc tôi dao động.
Vì tôi chẳng có ý định ở lại cái thế giới này.

Tôi phớt lờ sự hiện diện của anh ta, đưa mắt đảo một vòng quan sát khắp phòng bệnh.

Phòng nằm ở tầng 18 – một con số khá “may mắn”.
Cửa sổ mở ra đủ rộng, đủ để tôi thoải mái trèo qua.

Xin lỗi nhé, các bác sĩ và y tá.
Đã lãng phí thời gian điều trị quý báu của mọi người rồi.

Bên ngoài, hoàng hôn phủ kín bầu trời, mây đỏ như lửa rải rác khắp nơi.
Ngày tốt không bằng đúng lúc.

Tôi đè lên vết thương, từ từ lê bước đến bệ cửa sổ.
Ôn Tùy Niên vẫn đứng yên tại chỗ, khoanh tay nhìn bóng dáng tôi loạng choạng bước đi, cất tiếng cười khẩy:

– Sao đây? Tính diễn vở “lấy khổ nhục kế” à? Vì chút tiền của nhà họ Ôn, cô đúng là không chừa thủ đoạn nào—Giang Hòa!!

Lời châm biếm còn chưa dứt, đã hóa thành tiếng hét kinh hoàng.
Trong đồng tử đang giãn rộng của Ôn Tùy Niên, tôi hít sâu một hơi, gương mặt thả lỏng, nhắm mắt lại, dứt khoát nhảy ra ngoài cửa sổ.

7

Cảm giác rơi tự do đột ngột bị chặn đứng.

Một cơn đau rát từ bắp tay truyền đến – cơ bắp bị kéo căng ra.
Tôi khó chịu mở mắt nhìn lên, thấy Ôn Tùy Niên mặt đỏ bừng vì gắng sức, đang gồng mình kéo tay tôi lại.
Gương mặt anh ta đầy hoảng loạn, hai mắt đỏ ngầu, gân xanh nổi lên nơi trán.

Tôi ra sức giãy giụa thoát khỏi vòng kìm của anh ta:

– Buông ra!

Ôn Tùy Niên siết tay càng chặt hơn, giọng run rẩy thấy rõ:

– Hòa Hòa, anh không buông! Trước đây là anh sai rồi… Em đừng nhúc nhích, anh nhất định sẽ kéo em lên!

Không hiểu sức mạnh từ đâu, anh ta nghiến răng lôi cả người tôi – hơn 50 cân – từ ngoài cửa sổ vào lại phòng bệnh.

Một cánh tay tôi gần như trật khớp vì bị kéo mạnh, cả hai chúng tôi cùng ngã nhào xuống đất.
Ôn Tùy Niên sợ hãi đến toàn thân run rẩy, ôm tôi thật chặt, như thể sợ chỉ cần buông tay, tôi sẽ tan biến ngay lập tức.

Sống sót sau tai nạn khiến anh ta hoàn toàn mất kiểm soát, vừa ôm tôi vừa quát lớn:

– Em điên rồi sao?! Đây là tầng mười tám! Nếu không phải anh nhanh tay kéo lại, hôm nay em đã thành một vũng máu nhầy nhụa dưới đất rồi!!

Nói xong, như sực nhớ ra điều gì đó, sắc môi anh ta bỗng trở nên trắng bệch.
Nhìn thấy vẻ mặt dửng dưng của tôi, anh ta run môi, giọng nghẹn lại:

– Hòa Hòa… anh tưởng em chỉ giả vờ để gây sự chú ý…
– Vậy mà… em thực sự muốn chết?!

Nỗi sợ khiến anh ta bắt đầu nói năng lộn xộn.

Tôi nhìn anh ta đầy khó hiểu.
Chẳng phải anh ta luôn ghét nguyên chủ từ lâu rồi sao?
Tôi chết thì anh ta phải vui vẻ mới đúng chứ?

Vậy mà tại sao, gương mặt đó lại hiện lên nét hối hận tột cùng?

Tôi còn chưa kịp nghĩ ra câu trả lời, thì vết thương chưa lành hoàn toàn đã lại rách ra vì cú giằng co ban nãy, máu tươi bắt đầu thấm ra, đỏ tươi như hoa mai nở rộ.

Thế giới trước mắt bắt đầu nhòe đi.
Tôi trợn mắt lần cuối, rồi hôn mê bất tỉnh.