8

Lần nữa tỉnh lại, tôi thấy mình đang nằm trong biệt thự nhà họ Ôn.
Một căn phòng ngủ rộng rãi sáng sủa, nhưng không phải gian phòng nguyên chủ từng ở.

Dù tôi không có ký ức của nguyên chủ, nhưng trong truyện tôi từng đọc qua.
Phòng nguyên chủ từng ở là một gian nhỏ chật chội, có diện tích chỉ bằng… phòng thay đồ của Ôn Sơ Sơ. Ban đầu vốn là phòng dành cho bảo mẫu trong nhà.

Một thiên kim thật sự, bị tráo đổi từ nhỏ, khi trở về lại bị đẩy vào gian phòng ấy.
Không nhận được chút nào gọi là “bù đắp tình thân”, thứ duy nhất cô nhận được là những ánh mắt xem thường và ghét bỏ.

Phồn hoa đã tàn, màn đêm buông xuống, tôi nghe rất rõ tiếng tranh luận đầy tức giận ngoài phòng khách – là giọng Ôn Tùy Niên:

– Hòa Hòa thật sự không muốn sống nữa rồi! Hôm nay em ấy suýt chết trước mặt con tới hai lần!

Giọng nói trầm đục, quyền uy của ba Ôn vang lên:

– Giang Hòa tuy là con gái ruột của tôi, nhưng từ cái nhìn đầu tiên, tôi đã biết nó bản tính xấu xa, từ nhỏ đã bị dạy hư rồi.
– Nó chủ động tìm đến nhà nhận người thân, chẳng qua cũng chỉ vì… tiền nhà họ Ôn mà thôi.
– Tự tử cái gì, chẳng qua là một màn diễn mới, để đòi thêm tiền!

Ông ấy nói không sai – đúng là nguyên chủ chủ động đến nhận người thân.
Cô ấy có gương mặt giống phu nhân nhà họ Ôn tới tám, chín phần. Một lần vô tình nhìn thấy bà ta trên TV, cô liền sững sờ – từ ánh mắt, sống mũi đến gò má, rõ ràng là giống y đúc.

Lớn lên trong cô nhi viện suốt mười tám năm, nguyên chủ lập tức quyết định đến thử nhận lại cha mẹ ruột.
Còn chuyện tiền bạc? Khi đó cô ấy vẫn là học sinh lớp 12, không có tiền thì sống kiểu gì?

Cha mẹ nhà họ Ôn lớn lên trong nhung lụa, ra vào có tài xế đưa đón, mỗi tháng vài trăm ngàn chia cổ tức đều đều đặn hơn cả… chu kỳ của nguyên chủ.
Ngay cả Ôn Tùy Niên và Ôn Sơ Sơ, mỗi tháng cũng có năm vạn tiền tiêu vặt.
Thẻ đen của ba Ôn là thứ họ quẹt thả ga để mua sắm xa xỉ phẩm.

Chỉ có nguyên chủ, tiền đi xe buýt một đồng cũng phải tự nghĩ cách kiếm.

Ngay ngày đầu tiên về nhà họ Ôn, nguyên chủ mở miệng xin một vạn, để đóng học phí và chi phí sinh hoạt nửa kỳ.
Kết quả, thứ cô nhận lại là sự mỉa mai đầy khinh bỉ của cha ruột:

– Mới về có một ngày mà đã lòi mặt thật rồi à? Đã vội vàng đòi tiền tôi rồi hả?

Cuối cùng, ông ta đứng ở thế cao, ném một vạn xuống cho cô, còn không quên nói đầy chế giễu:

– Cả người toàn mùi tiền bạc.
– Mười tám năm trước bảo mẫu đánh tráo con, xem ra cũng là chuyện đúng đắn.

Nghe đi – nếu là nguyên chủ, nghe những lời này chắc phải đau lòng biết bao.

May thay, tôi không phải cô ấy.

Ngoài phòng khách, cơ mặt sắc lạnh của Ôn Tùy Niên đang co giật, anh ta gào to:

– Ba! Hòa Hòa không hề giả vờ! Đó là tầng mười tám! Nếu không phải con nhanh tay kéo lại, hôm nay cô ấy đã tan xác như bùn dưới đất rồi!
– Nếu không chịu nỗi oan khuất cùng cực, ai lại có dũng khí nhảy lầu từ tầng 18 chứ?!

Đến giờ phút này, hai tay anh ta vẫn còn run nhẹ, vẻ mặt trắng bệch vì nhớ lại cảnh tượng kinh hồn kia.

Tất cả mọi người trong phòng đều sững sờ.
Vẻ chán ghét của ba mẹ Ôn đông cứng lại thành sự không thể tin nổi.

Tôi đành lúng túng đẩy cửa bước ra, chen ngang không đúng lúc:

– À… xin lỗi đã làm phiền, cho hỏi… tôi có thể rời khỏi đây được không?

9

Cả nhà còn kinh ngạc hơn nữa.

Bởi vì bọn họ đã quá quen với hình ảnh tôi quỵ lụy nịnh bợ, cố gắng làm đủ trò để ở lại nhà họ Ôn – chỉ càng làm hỏng chuyện hơn.

Nay lại thấy tôi không ham hố, không cầu mong điều gì, ai nấy đều nhất thời không kịp thích ứng.

Tôi không phải nguyên chủ, nên vốn dĩ không hề mong chờ chút tình thân nào từ đám người này.

Bầu không khí im lặng lan khắp phòng.
Ngồi bên cạnh phu nhân nhà họ Ôn, Ôn Sơ Sơ chớp mắt một cái, gương mặt hiện vẻ buồn bã, cúi đầu thút thít:

– Đây vốn là nhà của chị, chị ở lại là điều hiển nhiên. Người nên rời đi là em…
– Hôn ước với nhà họ Thẩm, lẽ ra cũng nên là của chị…

Câu nói ấy khéo léo nhắc nhở cha mẹ Ôn, khiến sắc mặt họ vừa mềm xuống lập tức lạnh băng trở lại.

Phu nhân nhà họ Ôn đau lòng ôm lấy Ôn Sơ Sơ – người mà bà đã nuôi suốt mười tám năm – rồi quay sang tôi bằng gương mặt giống tôi đến kỳ lạ, nhưng giọng điệu lại tràn đầy chán ghét:

– Vì muốn tranh chỗ của Sơ Sơ, cô đúng là diễn ngày càng đạt.
– Nói cho cùng, không phải chỉ vì muốn gả vào nhà họ Thẩm sao?
– Từ lúc cô về đây, hết lần này đến lần khác gài bẫy Sơ Sơ, muốn đuổi nó ra khỏi nhà. Cái gia đình yên ổn này, bị cô phá đến không còn một ngày bình yên!

Tôi hoàn toàn phớt lờ.
Trong mắt không hề lưu lại bóng dáng bất kỳ ai trong đám người này. Tôi lặng lẽ bước thẳng qua, định rời đi.

Ôn Tùy Niên vội vàng đuổi theo, nắm lấy tay tôi kéo lại.

Lực tay anh ta rất mạnh, siết đến mức tôi có chút đau:

– Hòa Hòa! Anh không tin em là người như vậy… Anh tin em!

Nhưng tôi không cần niềm tin của anh ta.
Tôi chỉ biết, ở lại nơi này sẽ khiến tôi chậm trễ việc “giả chết bỏ đi”.

Song Ôn Tùy Niên lại vô cùng cứng rắn.
Trong ánh mắt căm hận của Ôn Sơ Sơ, anh ép buộc tôi ở lại biệt thự nhà họ Ôn, chỉ sợ tôi lại xảy ra chuyện gì nữa…

10

Lần nữa đặt chân đến nhà họ Ôn, đãi ngộ của tôi… so với nguyên chủ thì có tốt hơn một chút.
Từ phòng người giúp việc dưới tầng một, tôi được chuyển lên phòng khách tầng hai.

Nhưng đồng thời, cả nhà họ Ôn cũng nhanh chóng nhận ra sự khác lạ nơi tôi.

Trước đây, khi nguyên chủ còn ở đây, mỗi sáng đều dậy sớm nấu bữa sáng chu đáo cho ba mẹ Ôn.
Họ ăn hết sạch sẽ, dù mặt mày lúc nào cũng kén cá chọn canh.
Sau đó, lại quay sang khen Sơ Sơ:

“Đôi tay của Sơ Sơ là để kéo đàn violin, không cần phải làm những việc vô nghĩa này.”

Còn tôi thì sao?
Từ lúc vào lại nhà này, tôi chưa từng bước chân vào bếp.

Ngày hôm sau, tôi ngủ thẳng đến lúc mặt trời lên cao, vết thương nơi bụng cũng hầu như không còn đau.
Vừa xuống lầu, liền nghe tiếng phàn nàn của mẹ Ôn từ phòng khách vọng đến:

– Ngủ đến giờ này mới dậy, đúng là không có giáo dưỡng gì cả!

Ôn Sơ Sơ che miệng ra vẻ tốt bụng khuyên can:

– Mẹ à, hôm qua chị ấy bị thương mà…

– Hừ, tôi thấy cái vết thương đó tám phần là giả. Trước giờ nó giỏi nhất là làm bộ bị thương để thu hút sự chú ý.
– Giang Hòa, đi vào bếp nấu cho tôi chút đồ ăn sáng đi!

Mẹ Ôn hồi trẻ từng theo ba Ôn làm ăn xã giao, dạ dày bị tổn thương nặng nên rất kén chọn đồ ăn.
Trong nguyên tác có viết, Giang Hòa sau khi về nhà họ Ôn, ngày nào cũng tự tay vào bếp, nấu các món thanh đạm bổ dạ dày mẹ Ôn thích.

Việc thì lắm công đoạn, lại mệt nhọc, tay thường xuyên bị bỏng.

Tôi lướt ánh mắt lạnh lẽo qua người bà ta, nhàn nhạt đáp:

– Bà Ôn, tôi không đến đây để ứng tuyển làm người giúp việc.
– Nếu bà cần tôi xuống bếp, vậy phiền bà trả lương theo giá thị trường trước đã.

Ôn Sơ Sơ lập tức ra mặt bất bình:

– Chị à, sao chị có thể nói với mẹ như vậy?

Tôi bình tĩnh nhìn vào đôi mắt đang chứa đầy ý cười của cô ta, nói một câu đanh gọn:

– Đó là mẹ của em, không phải mẹ tôi.

11

Mẹ Ôn đứng chôn chân tại chỗ.

Bà ta sững sờ không phải vì tôi từ chối xuống bếp, mà vì tôi đã không còn gọi bà là “mẹ”.

Phải biết rằng, ngay cả khi nguyên chủ bị cho là “hãm hại” Sơ Sơ mà bị đuổi khỏi nhà, cô ấy vẫn khóc lóc van nài gọi bà là mẹ.

Còn bây giờ, những tiếng “mẹ” tha thiết năm xưa đã được thay bằng hai chữ lạnh như băng: “bà Ôn”.

Tôi lặng lẽ đi vào phòng ăn, tiện tay lấy bánh mì nguội và sữa lạnh trên bàn nhét vào miệng.

Dân văn phòng như tôi chưa bao giờ kén chọn món ăn – ăn uống chẳng qua là để lấp đầy bụng mà thôi.

Ôn Sơ Sơ thấy tôi không còn quấn lấy mẹ Ôn như trước, liền thi triển ngay kỹ năng “bạch liên hoa”.
Cô ta tiến lại gần, nhỏ nhẹ yếu đuối:

– Chị à, em biết chị thích thiếu gia nhà họ Thẩm. Nhưng vài ngày nữa em sẽ đính hôn với anh ấy rồi, hy vọng chị đừng buồn…

Nói xong, cô ta nhìn thẳng vào mắt tôi, chờ mong tôi nổi giận mắng mỏ, chất vấn cô ta tại sao lại cướp đi người đáng ra thuộc về tôi.
Để rồi, trước mặt mẹ Ôn, cô ta có thể diễn thêm vở “em gái đáng thương bị chị gái độc ác bắt nạt”, một lần nữa khiến mẹ Ôn thấy tôi mới là kẻ xấu xa.

Nhưng tôi lại… sáng mắt lên.

Hiện tại, sống ở nhà họ Ôn, Ôn Tùy Niên như một cái camera 24/7 không ngừng giám sát tôi – sợ tôi lại đi tìm cái chết.
Thậm chí chỉ cần tôi vào nhà vệ sinh hơi lâu một chút, anh ta cũng có thể gõ cửa rầm rầm như cháy nhà.

Đến ngày cô ta đính hôn với thiếu gia nhà họ Thẩm, khách khứa đông đúc, không ai để ý đến tôi – chẳng phải là cơ hội tốt nhất để tôi “biến mất khỏi thế giới này” hay sao?

Còn về phần tình cảm với thiếu gia nhà họ Thẩm…

Tôi bật cười khinh khỉnh.

Trong đầu tôi còn chẳng biết mặt mũi anh ta ra sao, thì lấy đâu ra mà yêu với đương?