12

Cuộc liên hôn giữa hai nhà Ôn – Thẩm đã được lên kế hoạch từ hơn chục năm trước.
Chỉ chờ Ôn Sơ Sơ đủ mười tám tuổi, hai bên liền chính thức đính hôn.

Trong lễ đính hôn xa hoa được bố trí tỉ mỉ, Ôn Sơ Sơ mặc một chiếc đầm dài thiết kế riêng, đứng giữa sân khấu lộng lẫy, ánh đèn rọi xuống khiến cô ta như một đoá hoa trong mộng.
Tiếng đàn violin ngân nga, mê hoặc lòng người, từng nốt nhạc như trôi theo không khí, khơi gợi ngưỡng mộ từ tất cả mọi ánh mắt.

Tôi ngồi ở một góc khuất, và ngay khoảnh khắc đó, tôi cuối cùng cũng hiểu vì sao nguyên chủ lại không cam tâm.

Một đứa trẻ được nuôi lớn trong mật ngọt, tiêu không hết tiền tiêu vặt, được cha mẹ dốc hết tiền bạc và tâm huyết nâng niu như hoa trong lồng kính, để rồi tỏa sáng rực rỡ, trở thành tâm điểm khiến ai cũng trầm trồ.

Tất cả những điều ấy… đáng lý phải thuộc về nguyên chủ.

Cô ấy lẽ ra phải là cô công chúa được sống trong nhung lụa.
Nhưng cuộc đời ấy lại bị đánh tráo thành những tháng ngày đói khát, tranh giành, bị đánh đập trong trại trẻ mồ côi.

Khi Ôn Sơ Sơ ngả vào lòng cha mẹ, nũng nịu đòi một chiếc túi xách hơn chục vạn, thì nguyên chủ lại đang vì một viên kẹo năm xu mà đánh nhau đến chảy máu đầu.

Cực khổ tìm về cha mẹ ruột, lại bị ghét bỏ, bị chê quê mùa không xứng.
Trong một gia tộc thượng lưu lấy lợi ích làm đầu, người không có giá trị… chỉ có thể bị vứt bỏ.

Tức nhất là, người bảo mẫu năm xưa tráo đổi con đã sớm qua đời.
Chỉ còn lại hai đứa trẻ bị tráo đổi cuộc đời – và không còn ai có thể đền lại công bằng.

Bản nhạc kết thúc, Ôn Sơ Sơ cười ngọt ngào bước đến gần tôi, ánh mắt mong đợi:

– Chị à, em kéo đàn có hay không?

Tôi tiện tay lau sạch vụn bánh kem nơi khoé miệng, nghiêm túc gật đầu:

– Hay thật đấy. Nhưng tiếc là tôi không hợp gu âm nhạc tinh tế như vậy.
– Nếu em nhảy một màn múa cột, có lẽ tôi sẽ thấy hứng thú hơn nhiều.

Vẻ ngoài bạch liên hoa của Ôn Sơ Sơ gần như sụp đổ.
Cô ta nghiến răng, cúi sát tai tôi, nói như rít qua kẽ răng:

– Chị à, chị về quá muộn rồi. Trong giới này, ngay cả cha mẹ ruột cũng sẽ không yêu một đứa con gái không có chút giá trị nào, hiểu chưa?

…Cô ta nói đúng.

Với nhà họ Ôn, tôi chẳng đáng một đồng.

Lời thì thầm của mọi người xung quanh như kim châm lọt thẳng vào tai tôi, chẳng ai buồn tránh mặt:

– Kia là con gái ruột nhà họ Ôn à?

– Nhìn quê mùa chưa kìa. Nghe nói lớn lên ở trại trẻ mồ côi, ngày đầu về nhà đã vội vã xin tiền.

– Hầy… hơn mười năm ngoài xã hội, chắc hẳn đã bị dạy hư rồi. Nếu tôi là nhà họ Ôn, cũng chẳng đời nào nhận lại một đứa con làm mất mặt như thế.

Họ nói đúng – nhà họ Ôn chưa từng yêu thương tôi.

Con trai thì để thừa kế sản nghiệp, con gái thì để làm đẹp mặt khi liên hôn chính trị.
Dù là loại nào, tôi đều không đủ điều kiện.

Nhưng cũng như vậy, nhà họ Ôn – với tôi – chẳng là gì cả.

Trong lễ đính hôn rực rỡ nơi mọi người nâng ly chúc tụng, tôi len lén rời khỏi hội trường bằng cửa sau.

Đứng trên tầng thượng cao vút, gió mát khẽ thổi qua mặt, dễ chịu vô cùng.
Chỉ nghĩ đến việc có thể rời khỏi thế giới xa lạ này, nỗi bức bối trong lòng tôi bỗng nhẹ đi rất nhiều.

Dù lát nữa có làm gián đoạn một buổi lễ đính hôn hoàn mỹ,
…nhưng chắc sẽ không ai quan tâm đến cái “tai nạn nhỏ” đó đâu.

Biết đâu, họ còn sẽ vui mừng vì cuối cùng “người bị ghét bỏ” như tôi **cũng đã cút đi”.

Tôi dang hai tay, hít một hơi hương hoa hồng thơm nồng ngào ngạt.
Khoé môi nhếch lên thành một nụ cười hoàn mỹ.

Tôi vừa định leo qua lan can, tái ngộ với “người bạn mặt đất”, thì phía sau vang lên tiếng hét thất thanh:

– Hòa Hòa, em đừng làm chuyện dại dột!

13

Tôi khựng chân lại.

Lại là Ôn Tùy Niên, như hồn ma đeo bám không rời.

Đôi mắt anh ta đỏ hoe, hai tay dang ra, từng bước từng bước tiến về phía tôi. Gương mặt đầy lo lắng đến mức gần như chói lòa cả mắt tôi.

– Hòa Hòa, ngoan… nghe lời anh, sân thượng rất nguy hiểm, em xuống đây trước được không?

Khi nói những lời này, anh ta vẫn dõi mắt chặt chẽ theo từng cử động của tôi, lại sợ nói sai điều gì làm tôi kích động.
Trông chẳng khác gì một chú chó nhỏ tội nghiệp, vừa thấp thỏm vừa cầu khẩn tôi ngoan ngoãn nghe lời.

Tôi cau mày, chăm chú nhìn vào từng động tác của anh ta.
Khoảng cách khá xa, vậy mà tôi vẫn có thể thấy rõ cơ thể anh ta đang run rẩy dưới lớp áo vest chỉnh tề.

Trong khoảnh khắc đó, tôi gần như cảm nhận được… sự lo lắng thực sự của một người anh trai dành cho em gái.

Chẳng phải Ôn Tùy Niên luôn là người ghét tôi nhất sao?
Sao hôm nay lại như bị hoán đổi linh hồn thế này?

Tôi bước thêm một bước nữa, nửa người đã vươn ra khỏi lan can sân thượng.

Ôn Tùy Niên hoảng hốt tột độ, hét lớn:

– Hòa Hòa, đừng làm chuyện dại dột! Trước đây là anh sai rồi! Chỉ cần em xuống đây, muốn gì anh cũng đồng ý với em!

Ánh mắt anh ta đỏ ngầu, mái tóc được chải chuốt gọn gàng cũng bị gió thổi tung.
Không hề giống giả vờ – vẻ mặt ấy hoàn toàn là thật.

Nhưng đúng lúc ấy, từ phía sau anh ta vang lên một tiếng cười khẩy đầy mỉa mai:

– Giang Hòa, để phá cho được buổi tiệc đính hôn này, cô đúng là không từ thủ đoạn gì cả.

Tôi quay đầu nhìn – người vừa xuất hiện là Thẩm Xác, hôm nay anh ta mặc âu phục chỉnh tề, vẻ ngoài sáng sủa, khí chất xuất chúng.

Chính là “thiếu gia nhà họ Thẩm” mà nguyên chủ từng yêu tha thiết.

Trước đây, khi đọc sơ nguyên tác, tôi cũng lướt qua đoạn này.

Lần đầu tiên nguyên chủ quay về nhà họ Ôn, trong bối cảnh mọi người đều ghét bỏ cô, cô đã gặp được Thẩm Xác.
Công tử nhà giàu, đẹp trai, dịu dàng, như tia sáng đầu tiên chiếu rọi lên cuộc đời tăm tối của cô.

Huống hồ, nhà họ Ôn và nhà họ Thẩm còn có hôn ước.
Nếu không vì năm xưa bị đánh tráo, người Thẩm Xác nên cưới… phải là Giang Hòa.

Một cô gái bước ra từ cô nhi viện, bị cuốn vào giấc mộng ngôn tình do chính mình tưởng tượng:
Rằng chú vịt xấu xí rồi sẽ gặp được chàng bạch mã hoàng tử, được cứu vớt khỏi khổ đau, và trở thành công chúa trong cổ tích.

Đáng tiếc thay… nhà họ Thẩm chưa từng có ý định cưới một “thiên kim thật”.

Họ cần một cô gái xứng mặt mũi, có xuất thân phù hợp để bước vào cánh cửa hào môn.
Người đó, chính là Ôn Sơ Sơ – phiên bản được “nuôi dưỡng theo tiêu chuẩn nhà giàu”.

Còn một kẻ không có gì trong tay như Giang Hòa, sao có thể lọt được vào mắt xanh của Thẩm Xác?

Vì thế, ánh sáng ấy, ngay khi biết thiên kim thật chẳng được lòng nhà họ Ôn, liền lập tức soi sáng người khác.

Một tình yêu như thiêu thân lao vào lửa, và Giang Hòa chỉ đổi lấy đầu rơi máu chảy.

Thẩm Xác nhìn thấy tôi lơ lửng nơi mép sân thượng, lạnh lùng cười một tiếng, khinh miệt:

– Giang Hòa, cô chỉ giỏi dùng cái chết để uy hiếp người khác!
– Dù cô có bám riết lấy tôi đến thế nào, trong tim tôi mãi mãi chỉ có Sơ Sơ!

Ôn Tùy Niên nghe xong những lời “hùng hồn” ấy liền không nhịn nổi, vung một cú đấm thẳng vào mặt Thẩm Xác, quát lớn:

– Thẩm Xác! Ai cho phép cậu nói về em gái tôi như thế?!

Thẩm Xác sững người.

Rõ ràng không hiểu vì sao Ôn Tùy Niên – người từng ghét tôi nhất – giờ lại ra mặt bảo vệ tôi.

Ánh mắt căm ghét của anh ta lập tức chuyển về phía tôi, ôm chặt lấy Ôn Sơ Sơ đang run rẩy, như một anh hùng bảo vệ người mình yêu, miệng không ngừng đổ hết tội lỗi lên đầu tôi:

– Giang Hòa! Lại là cô giở trò quỷ gì ở sau lưng?!
– Có phải cô xúi Ôn Tùy Niên nói giúp cô, nên anh ta mới đột nhiên chuyển hướng như vậy?!

– Tôi nói cho cô biết! Sơ Sơ không chỉ là vị hôn thê của tôi, mà còn là ân nhân cứu mạng tôi!
– Cả đời này tôi chỉ yêu mình cô ấy!

Tiếng nói vang vọng, từng chữ đầy chắc nịch, như một bản tuyên cáo tình yêu giữa bao người.

Ngay sau đó, một giọng nữ trong trẻo đột ngột vang lên, mang theo kinh hãi:

– Năm đó cứu anh, chẳng phải là Giang Hòa sao?!

14

Một câu nói khiến cả sân thượng nổ tung như vỡ tổ, ánh đèn sân khấu dù có chói đến đâu cũng không thể che giấu được gương mặt trắng bệch như tuyết của Ôn Sơ Sơ.

Người lên tiếng chính là Lâm Vi – cô gái mà tôi từng liều mình cứu ở tiệm vàng hôm đó.

Khác hẳn dáng vẻ run rẩy, hoảng sợ hôm ấy, ánh mắt Lâm Vi giờ đây chỉ còn lại sự kiên định và tin tưởng, cùng nỗi lo lắng vẫn chưa hề tan biến.

Thẩm Xác sững người một chút, rồi bật cười khinh miệt.
Dù cách tôi nửa sân thượng, tôi vẫn cảm nhận được sự chán ghét dày đặc trong mắt anh ta.

– Giang Hòa, để thu hút sự chú ý của tôi, đến cả ân tình cứu mạng cô cũng muốn tranh giành cho bằng được à?

Đứng bên cạnh anh ta, Ôn Sơ Sơ cắn mạnh môi dưới, ánh mắt né tránh chuyển sang phía tôi:

– Chị à, em biết chị luôn muốn hòa nhập với nhà họ Ôn, cũng biết em đã chiếm chỗ của chị suốt mười tám năm.
– Nhưng chuyện em cứu anh Thẩm, ai ai cũng biết rõ.
– Em biết chị thích anh ấy, nếu chị thật sự muốn nhận công lao, em… nhường lại cho chị cũng được…

Gương mặt trắng bệch, giọng điệu nhu nhược không ngừng nhún nhường, khiến viền mắt Thẩm Xác đỏ hoe vì xúc động, ngay cả Ôn Tùy Niên cũng thoáng ngẩn người, rơi vào do dự.