Lâm Vi trợn mắt khinh bỉ, rồi từ chiếc túi nhỏ lấy ra điện thoại.
Cô mở một đoạn video – hình ảnh nhanh chóng hiện lên rõ mồn một trước mắt tất cả mọi người.
Trong đoạn clip:
Mảnh vụn xe hơi văng tứ tung sau một vụ va chạm kinh hoàng.
Giữa đống hỗn độn đó, Thẩm Xác toàn thân đẫm máu nằm bất tỉnh trên ghế lái.
Một bóng dáng gầy gò nhỏ bé đang cố hết sức kéo người đàn ông ra khỏi chiếc xe móp méo, sau đó vội vàng gọi 120.
Dù ánh đèn đường nơi ngoại ô lờ mờ mờ ảo, nhưng camera của điện thoại có độ phân giải rất cao, quay rõ cả góc nghiêng gương mặt tôi, thậm chí nốt ruồi nhỏ nơi đuôi mắt cũng lờ mờ hiện lên.
Trong sách, tình tiết này chỉ được lướt qua vài dòng.
Nói rằng Thẩm Xác mất tập trung khi lái xe ở ngoại ô, đâm vào dải phân cách, đầu đập vào vô lăng rồi bất tỉnh.
Trong mơ hồ, cảm nhận được ai đó đang kéo mình ra khỏi xe.
Đến khi tỉnh lại trong bệnh viện, người đầu tiên anh ta nhìn thấy chính là Ôn Sơ Sơ.
Thế là… thuận theo tự nhiên, anh càng yêu ân nhân cứu mạng của mình.
Lễ đính hôn cũng được sắp xếp sớm vài tháng.
Lâm Vi vẫn đang lên tiếng bảo vệ tôi:
– Tôi tuy không phải người nhà họ Ôn, nhưng tôi cũng biết Giang Hòa mới là con gái ruột của nhà họ Ôn.
– Cô ấy chịu khổ suốt mười tám năm bên ngoài, mãi mới được về nhà, vậy mà chẳng nhận được chút thật lòng nào, ngược lại còn bị các người bắt nạt đủ điều.
– Một cô gái mới chỉ mười chín tuổi, rốt cuộc phải chịu ấm ức đến mức nào, mới có thể ôm tâm thế liều chết xông ra cứu tôi tại tiệm vàng hôm ấy!
Cô nói đầy xúc động.
Mọi người xung quanh bắt đầu rì rầm thương xót.
Trong điện thoại của Lâm Vi, đoạn video vẫn đang phát đi phát lại.
Tôi – gầy gò vì thiếu dinh dưỡng, mím môi, nghiến răng, kéo lê Thẩm Xác ra khỏi xe, từng chút một đưa anh ta đến nơi an toàn, tránh nguy cơ xe phát nổ do rò xăng.
Cuối cùng, ánh mắt Lâm Vi lạnh lùng nhìn thẳng vào gương mặt không còn chút máu của Ôn Sơ Sơ, giọng nói sắc lạnh:
– Nếu hôm đó tôi không tình cờ đi ngang qua, e là có người sẽ thật sự chiếm đoạt luôn cả công lao cứu mạng đấy.
Sắc mặt Ôn Sơ Sơ trắng bệch, cắn chặt môi đến bật máu, trong mắt tràn ngập độc ý – không thể che giấu.
Tôi đưa mắt nhìn Lâm Vi, tràn đầy cảm kích.
Dù tôi không phải Giang Hòa thật sự.
Nhưng tôi thay cô ấy, chân thành cảm ơn Lâm Vi.
Chính đoạn video vô tình ấy, đã trả lại trong sạch cho nguyên chủ.
Nếu một ngày nào đó tôi có thể gặp cô ấy trên đường Hoàng Tuyền, tôi nhất định sẽ kể cho cô ấy nghe tin tốt lành này.
Thẩm Xác không tự chủ buông lỏng tay đang nắm lấy Ôn Sơ Sơ, lảo đảo một bước, ánh mắt kinh hoàng nhìn tôi trân trối:
– Hòa Hòa… người cứu tôi lúc đó… lại chính là em sao?!
15
Thẩm Xác đang từ từ bước về phía tôi, gương mặt tràn đầy day dứt và đau khổ.
Anh ta run rẩy đưa bàn tay với những khớp xương rõ ràng về phía tôi, cổ họng nghẹn lại:
– Hòa Hòa… sân thượng nguy hiểm lắm, em xuống đây trước đi.
– Anh hứa… sau này sẽ không bao giờ hiểu lầm em nữa.
Ôn Tùy Niên cũng vội vàng chen lời, lo lắng phụ họa:
– Phải đấy, Hòa Hòa, em mau xuống đây, nơi đó nguy hiểm quá. Ngoan nào… quay lại đi.
Vẻ lo lắng trên mặt họ không hề giống diễn kịch.
Có một thoáng, tôi chợt nghĩ: phải chăng người cầm nhầm kịch bản được cưng chiều là tôi?
Nhưng không… tôi chỉ là một kẻ bị ghét bỏ, lẽ ra đã nên “thoát vai” từ lâu rồi.
Sau lưng là cơn gió đêm gào rít, thổi tung mái tóc tôi táp loạn vào mặt.
Những gương mặt mang theo âu lo đang ngày càng tiến lại gần, rõ nét dần trong tầm mắt.
Không thể chần chừ thêm nữa.
Tôi không có nghĩa vụ đi hết cái kịch bản “vạn người ghét” mà nguyên chủ để lại.
Đến chính cuộc đời mình tôi còn sống không nổi, thì lấy đâu ra tâm sức để sống thay cho người khác?
Tôi cắn răng, lòng quyết như sắt.
Giữa những tiếng la hét kinh hoàng, tôi dứt khoát leo qua lan can, dang rộng hai tay, như một con bướm gãy cánh rơi xuống với tư thế đẹp đẽ nhất.
Trời đêm sao giăng đầy, ánh sao phản chiếu trong đáy mắt tôi như những hạt thủy tinh lấp lánh.
Ngay khoảnh khắc vượt qua lan can, tôi trông thấy Thẩm Xác – người đứng gần tôi nhất – ánh mắt đầy sợ hãi, hoảng hốt cứng đờ.
Anh ta như phát điên lao đến, cố gắng túm lấy tôi.
Nhưng chỉ kịp nắm được vạt váy đang bay trong gió.
Lớp lụa mềm mại lướt qua các ngón tay anh ta như một lời tạm biệt mỏng manh.
Trong tiếng hét thất thanh vang dội, tôi rơi mạnh xuống đất.
Nhưng… không hề cảm nhận được chút đau đớn nào như tưởng tượng.
Tôi cử động thử chân tay.
Cơ thể vẫn linh hoạt, không gãy xương, không vỡ sọ.
Phía dưới… là một mặt phẳng mềm mại, đàn hồi.
Rơi từ tầng năm, kết cục đáng ra không thể nhẹ nhàng như vậy, chưa kể đây là toà nhà cao tầng, tầng năm thực chất tương đương tầng bảy, tám ở những nơi khác.
Giữa những âm thanh xôn xao hỗn loạn, tôi nghe rất rõ giọng nói nhẹ nhõm của Ôn Tùy Niên vang lên:
– May quá… tôi đã lén bảo người trải đệm cứu hỏa ở phía dưới.
Thảo nào, từ độ cao như vậy rơi xuống, tôi không cảm thấy đau đớn gì cả.
Thậm chí… nếu gọi “Chương trình Khoa học kỳ bí” đến đây, họ cũng có thể dựng thành 80 tập phim truyền hình để giải mã chuyện này.
Tôi đưa tay sờ vào lồng ngực vẫn đang đau nhói vì hụt hẫng, bất lực.
Rồi nghiêng đầu sang bên… chìm vào hôn mê.
16
Cảnh vật xung quanh thay đổi, tôi như rơi vào một giấc mộng hỗn loạn đầy kỳ ảo, một cơn mộng hoang đường và lạ lẫm.
Trong giấc mơ ấy, tôi lại một lần nữa lẻ loi bước đi nơi góc khuất của thành phố, thế giới đèn hoa rực rỡ bên ngoài luôn cách tôi một màn sương mờ mịt.
Những người qua lại như thể không nhìn thấy tôi, cứ thế lướt ngang qua, không một ai dừng lại.
Tôi tiếp tục lặp lại cuộc sống trước khi xuyên không – sáng đi tối về, gần như không có lấy một cuộc đối thoại tử tế.
Mỗi ngày mở mắt, đôi mắt trống rỗng như giếng cạn, tôi lại len lỏi trong dòng người tấp nập, cô đơn đến phát lạnh.
Đột nhiên, một chiếc xe gầm rú lao về phía tôi.
Rõ ràng tôi có thể né được, nhưng không hiểu sao, tôi chỉ khẽ thở dài – một tiếng thở dài thật lâu và thật mệt – rồi đứng yên bất động…
Tiếng phanh xe sắc như dao cứa vang lên bên tai.
Tôi mở mắt, phát hiện mình lại một lần nữa nằm trong bệnh viện.
Chưa đầy một tháng từ khi đến thế giới này, tôi đã nhập viện đến lần thứ hai.
Lần này tỉnh lại, quanh giường là một vòng người, ai nấy mặt mày lo lắng.
Thấy tôi mở mắt, cả đám mới đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm Xác mắt đỏ hoe, nắm chặt tay tôi, như sợ tôi lại biến mất. Anh ta nghẹn ngào nói:
– Hòa Hòa, trước đây anh sai rồi, trách nhầm em quá nhiều…
– Hứa với anh đi, đừng bao giờ làm chuyện dại dột nữa.
– Anh biết em luôn thích anh. Đợi em khỏe lại, chúng ta đính hôn, anh thề, cả đời này chỉ yêu mình em!
Tôi lập tức rút tay ra, lạnh lùng:
– Thích anh? Khi nào tôi từng thích anh?
Người thích anh là nguyên chủ, không phải tôi!
Nếu bây giờ Thẩm Xác hóa thành một nắm tro tàn, có khi còn đuổi kịp linh hồn nguyên chủ chưa kịp đầu thai, hai người bọn họ còn có thể viết tiếp mối tình âm dương dang dở.
Còn tôi – chỉ là một linh hồn lạc lối từ thế giới khác, với một người chỉ mới gặp một lần như anh ta, chẳng có lấy một chút cảm xúc.
Huống hồ, Thẩm Xác căn bản chẳng xứng là một người tử tế.
Khi nguyên chủ lần đầu trở về nhà họ Ôn, anh ta xuất hiện đầy lịch thiệp, nho nhã như một quý ông.
Quan tâm hỏi han, săn sóc dịu dàng, miệng luôn nhắc đến liên hôn giữa hai nhà.
Nhưng trong lúc đó, ánh mắt anh ta lại dán chặt vào phản ứng của gia đình họ Ôn với nguyên chủ.
Anh ta không chắc nên chọn người con gái thật sự, hay là người đã được nuôi dưỡng suốt mười tám năm.
Kết quả rất rõ ràng – gia đình nhà họ Ôn chẳng hề trân trọng con gái ruột.
Và ngay khi Thẩm Xác nhận ra điều đó, anh ta lập tức quay ngoắt 180 độ, vứt bỏ nguyên chủ, rồi tiếp tục lấy lòng Ôn Sơ Sơ.
Cả hai từng đứng trước biệt thự xa hoa nhà họ Ôn, cười cợt, lạnh lùng nhìn nguyên chủ bị cả nhà ghét bỏ, giống như món rác bị ném ra đường.
Với tôi mà nói, Thẩm Xác chẳng khác gì lớp bùn nhầy dưới chân, ai dính vào người ấy xui.
Có lẽ ánh mắt lạnh nhạt của tôi quá rõ ràng, khiến Thẩm Xác khẽ rùng mình, cố nuốt nỗi bất an xuống, gượng cười:
– Hòa Hòa… sao có thể em không thích anh được? Nếu không thích anh, sao em lại liều mạng cứu anh?
– Lần này em nhảy lầu, không phải vì anh sắp đính hôn, khiến em đau lòng nên mới làm chuyện điên rồ đó sao?
Cha mẹ nhà họ Ôn cũng nước mắt lưng tròng, phụ họa theo:
– Đúng đó Hòa Hòa, đợi con khỏe lại, chúng ta sẽ đổi tên con về lại gia phả, rồi gả cho Thẩm Xác thật vui vẻ.
– Tòa nhà cao như thế, sao con nỡ nhảy xuống chứ… Con biết không, mẹ chỉ cần nhắm mắt là lại thấy cảnh con rơi từ sân thượng, tim mẹ như muốn nổ tung…
– Những năm qua, là mẹ… mẹ đã quá vô tâm với con…
Tôi nhìn cả đám người diễn trò trước mặt bằng ánh mắt lạnh như băng.
Tình thân và tình yêu đến muộn kiểu này, đối với tôi mà nói, giống như cái bánh bao mốc meo để quên quá hạn – trên mặt phủ một lớp lông vàng xám ghê tởm, dù có đói đến đâu, cũng chẳng nuốt nổi.
Tôi kéo chăn mỏng trùm lên đầu, giọng nhàn nhạt lạnh băng:
– Tôi mệt rồi. Ông bà Ôn, và anh Thẩm, làm ơn ra ngoài giúp tôi một chút.
Sau lớp chăn, tôi vẫn nghe thấy tiếng nức nở nghẹn ngào của mẹ Ôn, cùng giọng thì thầm nhẹ nhàng an ủi của Ôn Tùy Niên bên tai.
Cuối cùng, trong làn âm thanh nhòe nhoẹt, tôi chỉ nghe thấy một câu thốt ra không rõ từ ai:
– Hòa Hòa… xin lỗi em.