20
Người nhà họ Ôn đến nhanh hơn tôi tưởng.
Lúc này, tôi và Ôn Sơ Sơ bị trói đứng trên một bãi đá lởm chởm sát mép biển, chỉ cần nghiêng người một chút là sẽ bị nước biển đen ngòm cuốn phăng trong nháy mắt.
Ôn Tùy Niên với hai quầng thâm to tướng dưới mắt, đứng cách đó không xa gào to:
“Bao nhiêu tiền cũng được! Mau thả Hòa Hòa và Sơ Sơ ra!”
Tên bắt cóc mất kiên nhẫn quát lên:
“Thả cả hai thì tao còn gì làm con tin? Bọn mày chỉ được chọn một đứa đi, còn lại, chờ tiền chuyển đến xong tao tự khắc sẽ thả!”
Ôn Sơ Sơ gào khóc thảm thiết, giọng đứt quãng vì hoảng loạn:
“Ba mẹ ơi, anh ơi… cứu con với… con sợ…”
Hạ Thời Thanh liên tục đảo mắt giữa tôi và Ôn Sơ Sơ, cuối cùng ngập ngừng cất lời:
“Chị Giang… chuyện này là chị sắp đặt đúng không?”
“Đừng làm loạn nữa… nước biển đang dâng rồi… đứng ở đó nguy hiểm lắm… quay lại đi…”
“Chị chỉ cần quay lại, tôi sẽ tha thứ cho chuyện lần này…”
Tôi trợn trắng mắt, lười cãi.
Tên bắt cóc lại quát to, giọng như muốn giết người:
“Chọn nhanh! Không thì tao ném cả hai đứa xuống biển!”
Bố mẹ họ Ôn đã sớm rối như tơ vò, Ôn Tùy Niên đắn đo một lúc lâu mới khó khăn nói ra lời:
“Cho Sơ Sơ về trước… chúng tôi sẽ gom tiền chuyển cho cậu… xin cậu đừng làm hại Hòa Hòa…”
Không ai phản đối.
Dù trên mặt ai cũng hiện rõ vẻ day dứt và luyến tiếc.
Nhưng tôi hiểu, tất cả họ đều có lý do.
Họ đã đầu tư quá nhiều vào Ôn Sơ Sơ.
Ba mẹ họ Ôn dành 18 năm yêu thương, nuôi nấng và dốc toàn lực tạo ra một “viên ngọc quý trên tay”.
Ôn Tùy Niên cũng đã làm anh trai cô ta suốt 18 năm, từng dịp sinh nhật hay lễ tết đều cẩn thận chọn quà, viết thiệp, dựng kỷ niệm… đầy ắp ba căn phòng lớn nhỏ — đó là tình thân mà anh ta đã cho đi.
Còn Thẩm Xác, dù biết tôi là ân nhân cứu mạng, nhưng tình cảm mười mấy năm thanh mai trúc mã với Ôn Sơ Sơ, không thể nói bỏ là bỏ. Đương nhiên, cũng chẳng dễ gì từ bỏ.
Về phần Hạ Thời Thanh, từ khi còn ở cô nhi viện, anh ta đã quen núp sau lưng tôi để được bảo vệ, quen thói nhận lấy, nên làm sao có thể cho đi?
Chỉ có tôi – từ đầu đến cuối đều bị bỏ rơi – là người mà bọn họ không hề bỏ ra chút công sức, tình cảm hay tiền bạc.
Cho ít, thì lúc cần lựa chọn, đương nhiên sẽ không chọn.
Ôn Sơ Sơ mỉm cười hài lòng, trước khi rời đi còn cố tình ngoái đầu lại, thỏa mãn nói:
“Giang Hòa, tôi đã nói rồi mà. Mãi mãi, cô cũng không bằng tôi.”
“Trong lòng tất cả bọn họ, vĩnh viễn không có vị trí cho cô.”
Tôi khẽ nhướn mày:
“Thật vậy sao?”
21
Mặt trời dần dần nhô lên, ánh sáng yếu ớt rọi xuống mặt biển, vỡ ra thành từng vệt vàng lấp lánh chói mắt.
Ôn Sơ Sơ đã nhào vào lòng cha mẹ khóc nức nở. Ôn Tùy Niên lo lắng nhìn tôi, vội vàng trấn an:
“Hòa Hòa, ba mươi triệu tiền mặt sắp gom đủ rồi, em đừng sợ, anh nhất định sẽ cứu em ra ngoài.”
Thẩm Xác cũng chen vào phụ họa:
“Hòa Hòa, em yên tâm, anh nhất định sẽ cưới em. Sau chuyện này, anh thề rằng từ nay về sau người anh chọn đầu tiên sẽ luôn là em.”
Thế nhưng lòng tôi bỗng nhiên bình tĩnh đến kỳ lạ.
Tựa như mặt hồ phẳng lặng không gợn sóng, tôi lặng lẽ nhìn về phía tất cả bọn họ.
Giọng khàn đặc của tôi vang lên, đều đều:
“Không cần lãng phí tiền nữa đâu.”
Mặt ai nấy bỗng đờ ra.
Đã sống thay nguyên chủ một đoạn đường, thì trước khi rời đi, cũng nên thay cô ấy nói vài lời.
Tôi quay sang nhìn cha mẹ nhà họ Ôn:
“Ông bà Ôn, hai người không cần lãng phí tiền vào một người ngoài như tôi.
Tôi tên là Giang Hòa, không phải Ôn Hòa. Nhà họ Ôn không thích sự tồn tại của tôi, và tôi cũng chán ghét sự tồn tại của tất cả người nhà họ Ôn.
Trong suốt một năm sống tại nhà họ Ôn, tôi chưa từng ghen tỵ hay hãm hại Ôn Sơ Sơ. Nếu các người không tin, có thể xem lại toàn bộ camera giám sát.”
Sắc mặt Ôn Tùy Niên trắng bệch không còn chút máu, ánh mắt ngày càng hoảng loạn như linh cảm được điều gì đó sắp xảy ra.
Tôi lại quay sang nhìn Thẩm Xác.
Thật ra tôi chẳng có nhiều ấn tượng về người đàn ông này.
Thậm chí đến tận hôm nay, tôi mới thật sự nhớ được gương mặt anh ta ra sao.
“Anh Thẩm, hành vi ‘gió chiều nào theo chiều đó’ của anh khiến tôi buồn nôn.
Anh chẳng yêu ai cả. Từ đầu đến cuối, anh chỉ yêu chính mình.
Ai có thân phận có lợi cho tương lai anh, thì ‘tình yêu’ của anh sẽ xuất hiện trên người đó.”
Thẩm Xác cúi gằm mặt xuống, xấu hổ ôm mặt đầy đau khổ.
Còn một người cuối cùng.
“Còn anh—
Hạ… Hạ gì nhỉ? À mà thôi, tên gì không quan trọng, tôi vốn chẳng nhớ anh là ai.
Giữa chúng ta, không có gì đáng để nói cả.”
Hạ Thời Thanh xuất hiện quá muộn, muộn đến mức tôi đã xuyên đến thế giới này hơn một tháng, mà anh ta – người thanh mai trúc mã suốt mười tám năm với nguyên chủ – đến giờ mới ló mặt.
Trong suốt thời gian đó, anh ta vẫn chỉ một lòng ở bên bảo vệ Ôn Sơ Sơ, quan tâm đến mọi cảm xúc của cô ta, hoàn toàn không nhận ra Giang Hòa trong vỏ bọc đó đã không còn là Giang Hòa của năm xưa.
Hạ Thời Thanh run rẩy đến mức suýt ngã, miệng không ngừng thì thào:
“Không thể nào… Chị Giang, sao chị có thể quên em được… Ở cô nhi viện, chị từng nói sẽ bảo vệ em suốt đời mà…”
Hừ. Bảo vệ anh còn không bằng bảo vệ một con chó.
Phía sau tôi, thủy triều dâng rất nhanh, những đợt bọt biển trắng xóa va mạnh vào vách đá, để lại những vệt nước loang dài.
Trong tiếng la hét thất thanh của mọi người, tôi đột nhiên xoay người lao thẳng xuống biển, thân hình gầy gò giống như một vì sao băng, rơi thẳng vào những con sóng cuộn trào.
Mặt trời cuối cùng cũng phá tan màn đêm, vạn tia nắng trải dài trên biển cả bao la.
Khi nước biển mặn chát tràn ngập vào mũi và miệng, bộ não tôi – vốn luôn đau nhức và mơ hồ – bỗng nhiên trở nên vô cùng tỉnh táo.
Những cảnh tượng xưa cũ như đèn kéo quân lần lượt hiện lên trong trí óc.
Từ cô nhi viện đến nhà họ Ôn.
Từ nhà họ Ôn đến lúc bị đuổi khỏi nhà, lang thang ngoài phố.
Lúc này, tôi cuối cùng đã hiểu — tại sao ở thế giới trước, tôi không có một người bạn hay người thân nào.
Thì ra, đó chỉ là một thế giới do tôi tưởng tượng ra trong nỗi tuyệt vọng cùng cực.
Mà trong một thế giới không có thật, đương nhiên không ai có thể thấy tôi.
Càng không ai để tâm đến tôi.
Tôi giống như một hồn ma cô độc, lang thang giữa thành phố, tự mình mơ mộng về cuộc sống bình thường và đơn độc ấy.
Cuốn sách trong đầu tôi—
vốn không tồn tại.
Những chữ viết trên đó, chính là những điều tôi đã thật sự trải qua.
Cái chết đến, đã khiến tôi đập tan toàn bộ ảo mộng.
Ngụm nước cuối cùng tràn vào buồng phổi, tôi từ từ nhắm mắt lại.
Thì ra…
Ngay từ đầu đến cuối, tôi thật sự chính là “kẻ bị cả thế giới chán ghét” – Giang Hòa.
Phiên ngoại 1 – Lâm Vi
Sau hơn một tháng tăng ca liên tục, tôi mệt mỏi vươn vai một cái.
Lâm thị đã chấm dứt toàn bộ hợp tác với nhà họ Ôn, nhà cung ứng mới cần thời gian để làm quen và điều chỉnh.
Tôi lái xe đến biệt thự nhà họ Ôn để lấy lại bản hợp đồng hủy bỏ còn bỏ quên, không ngờ lại đúng lúc chứng kiến cảnh cả nhà họ Ôn hỗn loạn như ong vỡ tổ.
Phu nhân họ Ôn tóc tai rối bời, mặt mày dữ tợn nhào đến trước mặt ông Ôn, tát cho ông ta một cái in hằn năm dấu tay rướm máu, miệng không ngừng rít gào:
“Đồ họ Ôn kia, năm xưa anh chỉ là con rể ăn nhờ ở đậu, thế mà dám lén lút với bảo mẫu rồi có con riêng?!
Còn dám tráo đổi con riêng với con gái ruột của tôi, để tôi bị lừa suốt mười chín năm?!
Tôi nói cho anh biết, món nợ này, đời này kiếp này cũng không xong đâu!”
Lúc này tôi mới nhớ ra, tin tức đã lan khắp giới thượng lưu từ lâu rồi.
Vài tháng trước, Giang Hòa nhảy xuống biển tự tử, thi thể đến giờ vẫn chưa tìm thấy.
Người nhà họ Ôn tuyệt vọng đến mức ngày nào cũng cắm trại bên bờ biển, hy vọng phép màu xuất hiện.
Chỉ tiếc rằng, phép màu không đến, thay vào đó lại là một quả bom drama.
Một kết quả giám định ADN ẩn danh được gửi đến tay phu nhân họ Ôn.
Trên đó, trắng mực đen chữ ghi rõ: Ôn Sơ Sơ chính là con gái ruột của ông Ôn.
Phu nhân họ Ôn sốc đến cực độ, lập tức tra lại toàn bộ sự việc từ mười chín năm trước, cuối cùng mới hiểu ra chân tướng:
Khi đó, ông Ôn làm rể ở rể, thường xuyên bị chèn ép. Trong lúc đó, ông ta dan díu với cô bảo mẫu trẻ tuổi, cô này không ngờ lại mang thai.
Bất ngờ hơn, cô bảo mẫu và bà Ôn lại sinh cùng ngày.
Chữ “rể ở rể” đè nặng trên đầu khiến ông Ôn thầm ôm hận, nhìn đứa con gái của người phụ nữ mình yêu sinh ra mà nảy sinh ý định tráo con.
Kể từ ngày đó, con riêng liền được ông ta tráo đổi thành con gái ruột của ông và phu nhân Ôn, nuôi dưỡng bên cạnh như bảo bối.
Còn con gái ruột thực sự của phu nhân Ôn – Giang Hòa, thì bị ông ta ném thẳng vào cô nhi viện.