21
Tối hôm đó, tôi và mẹ ở nhà.
Tạm thời mẹ không giết cá nữa, chuyển sang giết ếch bò.
Dạo này vào mùa ăn ếch,
mẹ nhận đơn của quán ăn dưới lầu.
Tay trái kẹp chặt cằm dưới của ếch,
đầu ngón tay ép sát vào hõm xương sống khiến con vật tê liệt, vùng vẫy ngắn ngủi.
Tay phải cầm dao, mũi dao đâm chéo từ lỗ chẩm xuyên vào não,
cổ tay xoay nhẹ, nghiền nát hành tủy.
Sau đó treo ngược lên,
rạch màng chân giữa các ngón.
Máu tuôn ra như rượu vang đỏ, chảy ào ạt.
Mẹ làm rất thành thạo, có thiên phú bẩm sinh.
Tôi nằm bò trong phòng ngủ xem truyện tranh,
ngoài trời lại mưa, tiếng mưa rả rích khiến người ta lơ mơ muốn ngủ.
Đến khi tỉnh táo hơn một chút… thì dường như bố đang ở trong phòng.
Ông… thật sự đến rồi.
Ông bế mẹ đặt lên bàn trang điểm,
hai tay chống bên người bà.
Ánh mắt lặng lẽ lướt qua từng tấc trên gương mặt mẹ, như thể muốn khắc sâu hình ảnh này vào tim.
Tấm gương lạnh toát phản chiếu thân hình gầy guộc của mẹ.
Bà ngồi im, chân lơ lửng, giống như búp bê sứ bị người ta đặt xuống rồi quên lãng.
“Lâm Tuế Hy.”
Bố rất hiếm khi gọi tên bà.
Bình thường chỉ gọi là “Bảo bối” hay “Tuế Tuế”.
“Em có nhớ anh không?”
Mẹ gật đầu.
“Vậy thì cười một cái.”
Mẹ mỉm cười, hàng răng nhỏ xinh như vỏ sò, đáng yêu đến lạ.
“Khóc một cái đi, khóc vì anh.”
Rất nhanh, mẹ cắn môi, nước mắt to như hạt đậu lăn dài trên má.
Bố giơ tay, chậm rãi lau đi giọt lệ đó,
rồi dùng đầu ngón tay ướt nhòe của mình,
mô phỏng từng đường nét nơi chân mày của mẹ.
Ông đột nhiên bật cười.
Khóe môi cong lên, mang theo một nét… tự giễu đầy cay đắng.
22
Tiếng mưa vẫn rơi đều đều.
Tôi cuộn mình trên giường, chìm dần vào giấc ngủ mơ hồ.
Trong mơ, tôi thấy bố siết chặt mẹ từ phía sau, ép bà áp sát vào tấm gương lạnh như băng.
Bờ lưng mẹ mỏng đến mức,
khi chạm vào mặt kính, trông như có thể tan chảy trong cái lạnh ấy.
Bố cúi đầu, dùng môi miết chậm qua nơi mạch đập yếu ớt bên cổ bà.
Giọng anh ta khàn khàn, trầm thấp, như thể đang cố khắc một điều gì đó vào sâu bên trong:
“Bảo bối… anh biết em không nhớ được nữa rồi…”
Ông bật cười khẽ, giọng trầm thấp len qua kẽ răng, bàn tay to áp chặt lên sau gáy mẹ như muốn khắc sâu điều gì đó vào da thịt.“Vậy thì… để anh giúp em khắc ghi.”
Một âm thanh vụn vỡ như xé vải vang lên không khí cũng dường như đông cứng lại.
Chiếc áo rách toạc, khoảng da trắng ngần nơi cổ lộ ra,
mỏng manh và lặng im đến nghẹt thở.
Bố cúi đầu, ngậm lấy nơi xương quai xanh ấy, không hẳn là một nụ hôn, mà giống như một con dã thú đánh dấu lãnh thổ.
Từ góc nhìn của tôi sự đối lập giữa họ quá rõ ràng.
Mẹ trắng như bánh tuyết, còn bố, với làn da rám nắng và thân hình cao lớn, giống như một con sói rừng đang phủ lên lớp tuyết đầu đông.
Nhưng mẹ không hề lên tiếng.
Không né tránh.
Không phản ứng.
Đến lông mi cũng không hề lay động.
Có lẽ chính sự lặng thinh ấy, đã làm nhòe đi tầm nhìn của bố.
Làm bỏng rát cả ánh mắt anh thứ ánh mắt chưa từng biết yếu mềm.
Bố nhắm mắt, ôm chặt lấy mẹ, như muốn dùng từng khúc xương mình để giữ lại hình dáng của người phụ nữ trước mặt.
Nước mắt lặng lẽ lăn dài.
Từng giọt lớn như mưa đá.
“Em có yêu anh không?
Có yêu anh không?
Bảo bối… gật đầu đi…
Anh cần em yêu anh…
Anh xin em…”
Trong khoảnh khắc tuyệt vọng đó,
ông ghì chặt lấy mẹ,ép môi, ép hơi thở, ép cả tồn tại của mình lên bà.
Một sự gắn kết vừa khốc liệt vừa mù quáng.
Mẹ tôi…không giống người thường.
Ngưỡng cảm giác của bà rất cao, chỉ những thứ kịch liệt, đau đớn, mới khiến bà phản ứng.
Và rồi bà khóc.
Lặng lẽ như mưa tháng Sáu, vừa đáng thương, vừa khiến người khác muốn ôm trọn.
Giống như mọi lần…bố dùng sự điên dại để giữ chặt mẹ, và mẹ chỉ biết dùng nước mắt và im lặng để đáp lại.
Nhưng hôm nay…thì khác.
Hôm nay, tôi là hiệp sĩ của mẹ.
Tôi chống tay bò dậy từ chăn gối, lặng lẽ nhìn bố, rồi cất tiếng nói nhỏ nhưng rõ ràng như nhát dao:
“Bố, không được bắt nạt mẹ nữa.”
23
Hôm đó, tôi coi như đã hiểu ra một điều.
Dù là người điên đến đâu, một khi bị chính con mình bắt gặp lúc đang vừa khóc vừa làm nũng vừa hôn vừa cầu xin vợ, trên gương mặt đẹp trai cỡ nào cũng sẽ hiện lên vẻ lúng túng như bị bắt quả tang tại trận.
Nhiên Nhiên, sao con lại…”
Tôi lập tức bật dậy, đi thẳng tới.
“Tất nhiên là đến ngăn bố bắt nạt mẹ rồi! Bố xem kìa, cắn chảy cả máu miệng mẹ rồi, con sẽ kiện bố!”
Bố đứng đó, gió cũng không còn nổi, hoàn toàn lúng túng.
Mẹ nhanh chóng dùng thủ ngữ:
“Cưng à, lần trước con không được ăn bánh kem, bố con đã mua lại cho con rồi.”
Bố gật đầu tiếp lời:
“Nhiên Nhiên, bánh kem để qua đêm là sẽ hỏng bụng đấy.”
À, thì ra hôm đó mới đưa cái bánh ấy cho tên công tử bột.
Sau khi xác nhận mẹ thực sự không sao,
tôi mới yên tâm đi lấy bánh ăn.
Bố ngồi xuống, có phần rụt rè lạ thường.
“Nhiên Nhiên, nhớ chăm sóc mẹ nhé.”
“Con biết rồi.”
“Nếu có người đàn ông khác định—”
Tôi vỗ ngực tự tin:
“Yên tâm đi bố! Con sẽ lựa kỹ cho mẹ, nhất định tìm người vừa đẹp trai, vừa cao to, nhiều tiền, lại biết chiều chuộng, chăm sóc mẹ tận tình!”
Bố nghẹn họng, lắp bắp:
“Không, ý bố là, bố—”
Tôi lắc đầu, dứt khoát:
“Bố à, giờ bố là đàn ông đã ly hôn một lần, nếu chia tay với Tần Tô Ý rồi cưới lại mẹ thì thành ba lần đấy.
Người như bố bị thị trường loại rồi.
Con thấy mẹ xứng đáng với người tốt hơn, bố… hết cửa rồi.”
“Hơn nữa là bố ngoại tình trước—”
Tôi bỗng nhớ ra cảnh bố ôm hôn Tần Tô Ý.
“Bố đã hôn người khác rồi lại hôn mẹ! Thế là sai!”
Bố vội vàng xua tay:
“Bố chỉ hôn mẹ con thôi! Cái kia là góc chụp sai! Lúc đó bố đã đẩy cô ta ra ngay lập tức! Chuyện này… sau này con sẽ hiểu.”
Tôi xoa cằm tưởng tượng như có râu:
“Bố à, mẹ sẽ tìm được người tốt hơn bố. Bố cứ yên tâm mà đi.”
Yên tâm mà đi cưới người khác đi.
Mỗi lần tôi nói gì, mẹ đều gật đầu tán thành, giống như trong người mẹ được cài sẵn một chương trình khích lệ tích cực.
Nhưng lần này, khi mẹ gật đầu, bố như bị hóa đá.
Bước chân ông trở nên nặng như đeo chì, giống xác sống, lặng lẽ lê đi.
Mãi đến lúc sắp ra cửa, mẹ đột nhiên chạy đến, vỗ nhẹ vai bố, ra hiệu bằng tay:
“Lần sau anh còn đến không? Sau khi anh cưới, có còn đến nữa không?”
Bố cười chua chát, ngón tay lướt qua môi mẹ lưu luyến, mềm mại, giống như đang in lại ký ức.
Rồi bố dùng thủ ngữ đáp lại:
“Anh sẽ không cưới cô ta.”
“Đợi đến khi em già, anh sẽ đến đón em.”
Già gì mà già… chắc là đánh sai thủ ngữ rồi. Tôi nghi ngờ trong bụng.
Bố quay người rời đi, bóng lưng lặng lẽ mà cô độc.
Một lúc sau,
Dì Trình lao vào nhà như gió lốc.
Bà dựa lưng vào cánh cửa, thở hổn hển:
“Ôi mẹ ơi mẹ ơi! Gặp ma thật rồi!”
“Sao vậy dì ơi?”
Tôi bê ra cho dì một ly nước.
Dì run rẩy kể:
“Ở hành lang có con ma! Khóc siêu to, khóc kiểu thê lương tuyệt vọng luôn, nghe phát biết là chết oan!
Ban đầu dì tưởng ấm đun nước nhà ai bị trào, ai ngờ là một con ma ngồi bó gối khóc rấm rứt.
Dọa chết bà rồi! May mà dì từng học chạy điền kinh!”
…
Đáng sợ thật đấy.
Mà cái “con ma” kia, nghe tả kỹ lại… hình như giống bố?
24
Mẹ chuyển sang bán hải sản ở chợ, mổ cá.
Có lúc mổ ếch, mổ gà, mổ vịt…
Tôi tan học liền chạy đi tìm mẹ.
Hôm ấy, trời nhuộm ánh hoàng hôn rực rỡ.
Mẹ lặng lẽ sơ chế một con cá to.
Bố gọi video cho mẹ.
“Bé yêu, em có nhớ anh không?”
Mẹ gật đầu.
Tôi giơ điện thoại, mẹ tay vẫn thoăn thoắt không ngừng.
Nhanh thoăn thoắt, mẹ chém dứt khoát con cá đang quẫy.
Bố không biểu lộ gì, chỉ khẽ khàng ho một tiếng.
Ông đưa ống kính về phía hoàng hôn đỏ rực ngoài kia.
“Ho khì… em nhìn xem…” Ông chậm rãi điều chỉnh góc quay, “Có giống… ngày chúng ta cưới không?”
Thật là một hoàng hôn tàn, nhưng lại đẹp đến nao lòng.
Tôi ngẩng đầu nhìn về cuối chợ hải sản.
Chúng ta cùng tận hưởng chung một khoảng trời.
Bỗng điện thoại rung lắc mạnh.
Tôi kịp bắt lấy mảng màu đỏ, thoáng qua.
“Bố ơi, bố đang ở đâu mà sao đỏ thế?”
Ông cười đáp: “Là mặt trời lặn.”
Đúng vậy, ánh chiều tà đỏ như máu.
Tôi lôi bài tập ra làm tiếp.
Mẹ rửa tay sạch, kẹp điện thoại vào giá, khoe bố chiếc xương cá mẹ vừa gỡ xong.
Ông khen: “Bảo bối giỏi quá.”
“Bé yêu, cười một cái đi nào.”
Cô bé ngoan ngoãn cười。
Mẹ nghĩ con sẽ khóc lần nữa, vừa định mếu máo。
Bố nói:“Bé yêu, đừng khóc…… về sau bố sẽ không trêu con khóc nữa。”
Gió đêm thấm hơi lạnh lướt qua chúng tôi。
Mẹ và bố trò chuyện bằng cử chỉ。
Giống như một ngày bình thường。
Mẹ hỏi:“Sao giọng bố run run vậy, bố không khỏe à?”
Mẹ lộ vẻ lo lắng。
Bố nhẹ giọng nói,“Bố không sao, bố vẫn có thể hát cho con nghe mà……”
Đó là lần đầu họ nằm cạnh nhau, ngắm hoàng hôn rớt xuống mái sạp bán cá, bố đã hát cho mẹ nghe。
Hoàng hôn thật giống ngày ấy。
Bố hát nhẹ nhàng như hồi mười bảy tuổi, giọng vẫn vẹn nguyên vẻ tuổi trẻ。
“Trong ánh hoàng hôn, cái ôm sau cùng, xin ghi nhớ nhịp tim ngọt ngào ấy…
Giọt lệ chia ly anh còn chưa thấu, ký ức nhạt như gió, mong chờ một chiếc cầu vồng, nối liền bầu trời đôi ta…”
Mẹ đưa ống kính hướng lên bầu trời。
Phía sau, tôi reo vui:“Bố ơi, thật sự có cầu vồng kìa!”
“Ừ, cầu vồng đó, to tướng và đẹp lắm。”
Ống kính rung lên từng hồi, giọng bố ngày càng yếu dần。
Bố bỗng dùng hết sức nâng cao điện thoại, để ánh chiều tà bao phủ khắp khung hình, rồi ngập ngừng nói:
“Lâm Tuế Hề, chờ con già rồi, bố sẽ đến đón con……”