Tôi thích Hạ Thành Cẩn, nhưng anh ấy không thích tôi.

Haha, thế thì tôi càng thích hơn.

Bạn tôi khuyên:

“Thích người khác đi, yêu mà không được đáp lại thì chỉ tự làm khổ mình thôi.”

Cười xỉu, đàn ông yêu mà không được đáp lại thì cưỡng ép, chiếm đoạt, phát điên rồi giam cầm người ta.

Còn phụ nữ yêu mà không được đáp lại thì phải làm nữ chính trong mấy bộ truyện ngược, hạ mình cầu xin tình yêu á?

“Xin lỗi nha, chị đây thích kiểu ép buộc.”

1

Cuộc hôn nhân giữa tôi và Hạ Thành Cẩn là do tôi ép mà có.

Trong mắt người ngoài, chúng tôi chỉ là một cuộc hôn nhân thương mại.

Dù sao thì, anh ấy cũng chẳng yêu tôi.

Đêm tân hôn, anh ấy bước ra từ phòng tắm, nhìn thấy tôi đang ngồi trên giường, định nói gì đó nhưng lại thôi.

“Ừm… em ngủ sớm đi.”

Nói xong, anh quay người rời khỏi phòng.

Tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ đợi.

Quả nhiên, một phút sau, Hạ Thành Cẩn quay lại.

“Lam Hi, giường trong phòng khách đâu?”

“Tôi bảo người ta dọn đi rồi.”

Giọng điệu chắc nịch của tôi làm anh có một giây cạn lời.

“Hạ Thành Cẩn, trước khi kết hôn anh đã hứa sẽ ngoan ngoãn nghe lời tôi. Giờ anh định nuốt lời à?”

Anh cau mày, thở dài.

“Lam Hi, có lẽ em không hiểu đàn ông.”

“Dù anh không có tình cảm với em, nhưng về mặt sinh lý thì vẫn có phản ứng. Anh không muốn làm chuyện có lỗi, cũng không muốn em hối hận.”

Tôi có vẻ đã hiểu ra gì đó, cúi xuống nhìn chiếc váy ngủ hai dây bằng lụa trên người mình.

Ôi má, chân chị đây vừa thon vừa trắng thật sự!

Lại lạc đề rồi.

“Hạ Thành Cẩn, anh cũng không hiểu phụ nữ.”

“Ngủ với một người đàn ông không yêu mình, tôi sẽ thấy… ghê tởm.”

Tiện thể khen anh ta một câu:

“Dù anh có đẹp trai cũng không có cửa.”

Hạ Thành Cẩn: “…”

“Vậy…”

Tôi khẽ cười.

“Chỉ là ngủ chung giường thôi mà, có làm gì đâu. Chẳng lẽ Hạ tổng ngay cả chút tự chủ này cũng không có?”

“…”

Hạ Thành Cẩn có một kiểu điên tĩnh lặng.

Dù trời có sập xuống, anh vẫn có thể ung dung ngồi uống trà.

Sau đó, nhìn những người khác chạy loạn khắp nơi, anh vẫn bình tĩnh uống tiếp.

Cuối cùng, thản nhiên cảm thán một câu:

“Chạy cái gì, dù sao cũng chết cả thôi.”

Nhìn từ xa, anh ta như một kẻ mạnh không biết sợ hãi.

Nhìn gần hơn, đúng là một thằng điên.

Mỗi lần thấy anh ta, tôi đều muốn xé nát cái vẻ bình tĩnh giả tạo đó.

“Lam Hi, chúng ta đã thỏa thuận một năm sau sẽ ly hôn, em đừng quá đáng.”

“Nhưng vẫn chưa hết một năm mà?”

Hạ Thành Cẩn xoay người định đi.

“Tối nay tôi ngủ trên sofa.”

Tôi cầm điện thoại lên, giọng đe dọa:

“Anh dám đi, tôi gọi cho dì Lâm méc.”

Anh khựng lại.

Trước khi đi, dì Lâm đã mắng anh một trận:

“Mẹ đã bảo đừng dính dáng đến Minh Vi, con không nghe, cứ đòi cưới nó bằng được.”

“Kết quả thì sao? Ngay trong lễ cưới, con bé chạy theo bạn trai cũ.”

“Giờ con vui chưa?”

“Nếu không phải Nhạc Nhạc giúp con dọn dẹp mớ hỗn độn đó, nhà họ Hạ đã mất hết thể diện rồi.”

“Đối xử tốt với con bé vào! Nếu dám biến người ta từ kết hôn lần đầu thành ly hôn, mẹ sẽ xử lí con đó!”

Minh Vi là thanh mai trúc mã của Hạ Thành Cẩn.

Là mối tình trắng trong của anh ấy.

Cũng là người đáng lẽ anh ấy phải cưới.

Nhìn Hạ Thành Cẩn đang rối rắm, tôi vỗ vai an ủi:

“Không sao đâu, nếu anh không chấp nhận nổi thì có thể ngủ dưới sàn.”

Dù sao thì tôi vẫn ngủ trên giường.

Tôi đắp chăn, vui vẻ chìm vào giấc ngủ.

Một lúc sau, Hạ Thành Cẩn cũng chấp nhận số phận, nằm xuống bên kia giường.

Dù gì cũng là lần đầu kết hôn, mà vợ lại không phải người mình thích.

Anh ấy vẫn chưa thể chấp nhận nổi sự thật rằng mình đã có vợ, lại càng không chấp nhận nổi việc ngủ chung giường với tôi.

Vì thế, cả đêm anh trằn trọc không ngủ nổi.

Nhìn tôi ngủ ngon lành bên cạnh, anh cảm thấy tôi đúng là tim gan lớn thật.

“Lam Hi?”

Trong cơn mơ màng, tôi nghe có người gọi mình.

“Dậy đi.”

Phiền chết được!

Tôi ghét nhất là bị làm phiền khi ngủ.

Nhưng không sao, dù gì anh cũng là người tôi thích, tôi phải bao dung chứ.

“Gì nữa?”

Anh mặt không cảm xúc, giọng điệu lười biếng:

“Tôi không ngủ được, nên em cũng đừng ngủ.”

Hết chịu nổi.

Tôi trừng mắt nhìn anh:

“Anh còn ồn nữa, tôi hôn anh luôn đấy!”

Không gian lập tức yên tĩnh.

Sau đó tôi thuận tiện giao việc:

“Sáng mai tôi có cuộc họp, đúng sáu giờ nhớ gọi tôi dậy. Nhất định phải gọi tôi dậy, tôi có tật ngủ nướng.”

Hạ Thành Cẩn đơ người.

Sáng hôm sau, tôi mở mắt ra đã thấy anh đứng trước giường, quần áo chỉnh tề, không biết đang nghĩ cái gì.

Tôi cầm điện thoại lên xem, sáu giờ hai mươi phút rồi.

“Sao anh không gọi tôi dậy?”

“Tính gọi đây, vẫn kịp.”

“Lần sau đừng để tái diễn.”

Anh nhớ chuyện này, nhưng rõ ràng vẫn chưa quen với cái danh “chồng”.

Đứng trước giường suốt hai mươi phút, vậy mà vẫn không mở miệng gọi tôi dậy nổi.

“Tối anh có bận gì không?” Tôi hỏi.

“Không.”

Tôi cười nhẹ:

“Vậy đến đón tôi tan làm.”

“Em có xe mà?”

“Anh cần phải nhanh chóng thích nghi với thân phận của mình. Ít nhất trong vòng một năm này, anh phải làm một người chồng đạt tiêu chuẩn. Đón vợ mới cưới tan làm, là chuyện rất bình thường.”

Anh định phản kháng:

“Không tiện đường.”

Tôi nhướn mày:

“Anh quên vì sao chúng ta kết hôn rồi à?”

Anh im lặng mấy giây, rồi thỏa hiệp:

“Biết rồi.”

Hôm đám cưới của Hạ Thành Cẩn và Minh Vi, cô ta chạy theo bạn trai cũ ngay giữa hôn lễ, khiến nhà họ Hạ mất hết thể diện.

Dù tôi tình nguyện làm người thay thế, nhưng suy cho cùng tôi cũng là người giúp anh vớt vát lại danh dự.

Anh chính là người hưởng lợi.

Trước khi ra ngoài, tôi chợt nhớ ra một chuyện.

“À đúng rồi, trên đường từ công ty anh qua công ty tôi có tiệm bánh WE, tiện đường ghé mua cho tôi một phần bánh matcha nhé.”

Hạ Thành Cẩn nhìn tôi đầy khó tin, có vẻ không ngờ tôi sai khiến anh thành thạo như vậy.

Nhưng cuối cùng cũng chẳng nói gì.

Thực ra tôi cũng không quá thèm ăn bánh, chỉ là muốn cho anh ít việc để làm thôi.

Anh không có tôi trong lòng.

Nhưng tôi sẽ khiến cuộc sống của anh tràn ngập hình bóng tôi.

2

Dần dần, Hạ Thành Cẩn bắt đầu quen với thân phận mới, làm một người chồng đúng chuẩn theo những gì đã thỏa thuận.

Tôi gửi cho anh một tập tài liệu.

Trong đó không chỉ có thói quen và sở thích của tôi, mà còn có đủ loại yêu cầu tôi dành cho anh.

Mỗi ngày trước 6 giờ 30 tối phải về nhà, nếu tăng ca hay xã giao phải báo trước.

Tôi gọi điện, nhất định phải bắt máy.

Nếu họp hoặc bận không tiện nghe điện thoại, phải nhắn tin báo.

Đi công tác phải mua quà cho tôi, hơn nữa còn phải chọn theo sở thích của tôi.

Tôi bắt anh học thuộc.

Anh không phục.

Tôi nói:

“Anh không học thuộc, tôi hôn anh.”

Anh phục ngay.

Sau khi học thuộc hai trang, anh phàn nàn:

“Yêu cầu gì mà lắm thế? Đến cả nhiệt độ nước tắm cũng phải đúng 45°C, cao hơn một độ là bỏng em à?”

“Đừng thắc mắc, cứ làm theo là được.”

“Thế tại sao em không tìm hiểu thói quen của tôi? Như thế có vẻ không công bằng.”

Tôi cười rạng rỡ:

“Anh thích ăn táo, cam, nho, ghét ăn lê. Ăn uống không kén chọn, nhưng thích đồ mặn hơn ngọt. Không hay ăn đồ ngọt, nhưng lại nghiện sườn xào chua ngọt…”

“Được rồi, đừng nói nữa.”

Anh lại im lặng cầm tài liệu lên học tiếp.

Cuộc hôn nhân giữa tôi và Hạ Thành Cẩn, chẳng ai tin tưởng cả.

Bạn thân tôi, Trần An, cũng khuyên nhủ:

“Hạ Thành Cẩn thích Minh Vi. Cậu ở bên anh ta sẽ rất đau khổ.”

Tôi thắc mắc:

“Tớ cưới người mình thích. Anh ta cưới người mình không thích. Nếu nói có người khổ, thì cũng là Hạ Thành Cẩn khổ chứ?”

Mọi người hay nói “Dưa hái ép không ngọt”, nhưng thực tế, quả bị hái xuống mới là thảm nhất.

Trần An nghẹn lời.

“Nhưng dù sao anh ta cũng có người trong lòng. Hiện tại hai người sống yên ổn là thế, nhưng nếu một ngày Minh Vi quay lại thì sao?”

“Cậu vì giữ anh ta, vì anh ta mà hy sinh tất cả. Bị rút hết tim, gan, thận, còn phải trải qua mất con, bị bắt cóc, rồi cuối cùng chỉ nhận lại một tờ đơn ly hôn.”

“Kết cục là cậu chết, anh ta phát điên.”

Tôi: “…”

“Trần An, cậu bị bệnh à? Dạo này lại đọc truyện gì nữa đây?”

Cô ấy cười hì hì:

“‘Tổng tài đừng ngược nữa, phu nhân chết ba ngày rồi’.”

“…”

Tôi bất lực:

“Tớ nhớ mấy truyện tổng tài bá đạo với bệnh kiều đều ngọt mà?”

Trần An lập tức cảm thấy thế giới quan của mình mở rộng.

Tôi mỉm cười:

“Xin lỗi nhé, chị không thích ngược luyến, chị thích cưỡng chế yêu.”

Không có được tình yêu cũng chẳng sao.

Chỉ cần tôi là người nắm quyền chủ động, sẽ không ai có thể làm tổn thương tôi.

Hạ Thành Cẩn có thể không yêu tôi.

Nhưng anh ta nhất định phải đối xử tốt với tôi.

Nếu anh ta dám không tốt với tôi, thì tôi sẽ ép anh ta phải tốt với tôi.

Nếu không ép được, vậy thì đổi người khác.

Nhưng với biểu hiện hiện tại của anh ta, tôi vẫn chưa nỡ đổi.

Nguyên tắc quan trọng nhất:

“Có thể ấm ức ai cũng được, nhưng tuyệt đối không thể ấm ức chính mình.”

Tôi đồng ý với anh, một năm sau sẽ ly hôn.

Nếu lúc đó anh vẫn không yêu tôi…

Thì tôi cũng đã tận hưởng một năm vui vẻ rồi.

Thế là, dưới sự “cưỡng ép” của tôi, Hạ Thành Cẩn vui (bị) vẻ (ép) vào bếp nấu ăn cho tôi.

Vui (bị) vẻ (ép) đón tôi tan làm, mua đồ ăn ngon cho tôi.