Vui (bị) vẻ (ép) đón tôi tan làm, mua đồ ăn ngon cho tôi.
Vui (bị) vẻ (ép) chuẩn bị nước tắm cho tôi.
Còn phải vui (bị) vẻ (ép) bỏ ra 20 triệu tệ trong buổi đấu giá để mua một chiếc vòng cổ cho tôi.
Cuối cùng, tôi rất vui vẻ.
Về đến nhà, nhìn thấy người đàn ông trong bếp đang rửa tay nấu canh cho tôi.
Tôi thở dài một hơi:
“Hạ Thành Cẩn, tự nhiên thấy anh cũng đáng thương ghê. Tôi quyết định đối xử tốt với anh hơn một chút.”
Dù gì cũng tội nghiệp anh, ngày cưới bị cô dâu bỏ rơi, bị ép phải cưới tôi – người anh không yêu.
Anh liếc nhìn tôi hờ hững, ra hiệu nói tiếp.
“Tối nay không cần giúp tôi xả nước tắm nữa.”
“…”
“Hạ Thành Cẩn, anh có thói quen bật đèn ngủ à?”
Hai hôm nay, lúc nào đầu giường cũng có một chiếc đèn ngủ nhỏ sáng lên.
“Ừm.” Anh đáp.
“Tôi không quen lắm, hay là anh bỏ đi?”
“Tôi mua cho em cái bịt mắt.” Anh lạnh lùng liếc tôi một cái.
“Hả? Vậy à? Thôi được, vì anh, tôi chịu vậy.”
“…”
Anh nấu ăn ngon thật.
Tôi khen:
“Sao anh nấu ăn ngon thế?”
“Du học rồi luyện.”
Quả nhiên, mấy người đi du học đều trở thành đầu bếp bất đắc dĩ.
Tôi tiếc nuối:
“Đồ ăn ngon như vậy, tiếc là có thể mai sẽ không được ăn nữa.”
“Mai tôi lại nấu.” Anh đáp mà chẳng suy nghĩ gì.
Đúng là đàn ông, phải khen nhiều vào.
“Thế còn ngày mốt?”
“Đừng có được đà lấn tới.”
Tôi bất mãn:
“Tôi có đòi hỏi gì quá đáng đâu? Với lại không phải chỉ có anh chịu thiệt, bữa sáng nay tôi còn nấu cho anh mà.”
“Tôi thích ngủ nướng như vậy, mà vẫn cố gắng dậy sớm nấu ăn cho anh, anh không cảm động à?”
Anh im lặng hồi lâu, rồi hỏi:
“Lam Hi, tôi hỏi chút… Sao em không ăn bữa sáng do chính em nấu?”
“Không hợp khẩu vị.”
“Nói khó ăn thì cứ nói khó ăn, bày đặt hoa mỹ.”
Tôi: “…”
“Chuyện đó không quan trọng. Quan trọng là tấm lòng! Tôi đã dậy sớm vì anh, người khác có muốn cũng không được hưởng. Anh nên thấy cảm động.”
Anh hít sâu một hơi, có vẻ như nhẫn nhịn lắm rồi.
“Lam Hi, chuyện kết hôn này tôi rất biết ơn em. Những yêu cầu của em, tôi cũng sẽ cố gắng đáp ứng, để em sống thoải mái trong năm nay. Nhưng mà…”
“Em có thể đừng PUA tôi nữa được không?”
Lải nhải mãi cuối cùng cũng nói đúng trọng tâm.
Tôi mỉm cười, gắp cho anh một miếng sườn xào chua ngọt.
“Sao anh lại nói tôi vậy? Tôi chỉ có hơi vô liêm sỉ một chút, chứ đâu phải người xấu.”
“Với lại, tôi yêu anh thì tôi mới PUA anh. Tôi có PUA người khác đâu?”
Hạ Thành Cẩn: Đủ rồi!
Bạn thân tôi, Trần An, luôn nói tôi có khuôn mặt “bạch liên hoa” đầy lừa tình.
Bởi vì trông tôi ngoan hiền.
Nhưng thực chất tôi rất xấu xa.
Tối đó, sau khi tắm xong, tôi lại quen miệng sai bảo anh:
“Lau tóc cho tôi.”
“Máy sấy tóc đâu?”
“Không được, dùng máy sấy thì tóc sẽ khô xơ mất.”
“Phiền phức.”
Miệng thì nói vậy, nhưng anh vẫn cầm lấy khăn giúp tôi lau tóc.
Tôi nhớ lại câu chuyện “bị moi tim, moi gan, moi thận” đầy máu chó mà Trần An kể ban sáng, cảm thấy vẫn nên đề phòng trước.
“Hạ Thành Cẩn, anh có thể không thích tôi, nhưng tuyệt đối không được làm tổn thương tôi. Tôi nhỏ nhen lắm, có thù tất báo.”
“Tôi có thể hết lòng hết dạ đối tốt với anh, nhưng anh tuyệt đối không được thật sự moi tim, moi gan của tôi. Thận cũng không được!”
Hạ Thành Cẩn bật cười:
“Bao giờ em mới thật lòng đối tốt với tôi? Không phải luôn là tôi hầu hạ em à?”
Tôi giơ một ngón tay lắc lư trước mặt anh:
“Chuyện đó không quan trọng.”
Anh bắt đầu động não:
“Em suốt ngày nói thích tôi, không phải đáng lẽ em phải đối xử tốt với tôi sao?”
Tôi dõng dạc đáp:
“Tình cảm anh không thể đáp lại tôi, vậy thì anh phải bù đắp bằng hành động chứ!”
Hạ Thành Cẩn: “Đúng là lý lẽ của kẻ cướp.”
3
Tập đoàn Lam thị có trụ sở chính ở Hải Thành, nhưng bố tôi đã lên kế hoạch mở rộng sang Kinh Thành từ lâu.
Ba năm trước, đúng lúc tôi vừa tốt nghiệp đại học ở Kinh Thành.
Thế là ông giao hẳn chi nhánh công ty cho tôi quản lý, coi như rèn luyện.
Hạ gia là một danh gia vọng tộc ở Kinh Thành.
Hôm đó là tiệc sinh nhật của tiểu thư nhà họ Hạ – Hạ Ngôn Nặc.
Tôi đi cùng mẹ đến dự.
Và đó cũng là lần đầu tiên tôi gặp Hạ Thành Cẩn.
Anh ấy là thạc sĩ tài chính du học trở về, vừa tiếp quản tập đoàn gia tộc, phong thái đỉnh cao.
Tôi là một kẻ mê sắc, vừa nhìn thấy anh, tim đã đập lỡ một nhịp.
Trưởng bối giới thiệu, tôi lễ phép gọi một tiếng:
“Anh Thành Cẩn.”
Sau đó tôi một mình lang thang khắp nơi, đi mỏi chân thì tìm đại một góc để ăn.
Không xa chỗ tôi ngồi, có ba người đàn ông và một người phụ nữ đang nói chuyện.
Tôi lờ mờ nghe được vài câu, chủ yếu là về chuyện hợp tác dự án.
Mấy dịp tiệc tùng bàn công việc cũng không có gì lạ.
Nhưng thỉnh thoảng, bọn họ lại nói mấy câu tục tĩu đầy ẩn ý.
Dù lời lẽ không quá trắng trợn, nhưng nghe vẫn ghê tởm vô cùng.
Người phụ nữ kia cau mày, rõ ràng là khó chịu, nhưng vẫn không dám nói gì.
Người có thể tham gia tiệc nhà họ Hạ, thân phận và địa vị chắc chắn không tầm thường.
Thế mà đứng trước mấy câu đùa bẩn thỉu đó, cô ấy vẫn không dám quay người bỏ đi, thậm chí còn phải cố duy trì nụ cười lịch sự.
Tại sao?
Có thể vì cô ấy rất cần những khách hàng này.
Cũng có thể vì cô ấy là người phụ nữ duy nhất ở đó.
Ngành này vốn ít phụ nữ, thế lực cũng yếu hơn.
Với một số gã đàn ông, phụ nữ chỉ là tài nguyên, chẳng đáng được tôn trọng.
Có lẽ ánh mắt tôi nhìn quá mức lộ liễu, người đàn ông gần tôi nhất quay lại nhìn.
Sau đó, hắn nở một nụ cười đầy ẩn ý.
Hắn đi về phía tôi, cười cười:
“Chào cô, tôi là Trương Minh, phó tổng công ty Nam Giang. Chúng ta làm quen một chút nhé?”
Đi tàu điện ngầm, thấy người già dùng điện thoại.
Tôi đúng là đang nhìn hắn, nhưng ánh mắt tôi rõ ràng không thân thiện chút nào.
Hắn không nhận ra sao?
“Không cần.”
Tôi không thấy câu trả lời của mình có gì sai.
Dù sao, từ chối cũng là quyền của tôi.
Nhưng đối phương hiển nhiên là không vui.
Mất mặt trước đám đông, hắn vội tìm cách vớt vát:
“Cô có bạn trai rồi à?”
“Không có.” Tôi trả lời đầy mất kiên nhẫn.
Hắn cau mày, khó hiểu:
“Không có bạn trai, thì làm quen một chút thì sao nào?”
“Liên quan quái gì đến anh?”
“Cô…!”
Hắn tức đến mức mặt mày xám xịt.
Đột nhiên, một giọng nói vang lên sau lưng.
“Người ta từ chối anh, nghĩa là cô ấy không có hứng thú. Liên quan gì đến chuyện cô ấy có bạn trai hay không?”
Tôi quay đầu lại.
Là Hạ Thành Cẩn.
Người đàn ông kia cười gượng:
“Hạ tổng, tôi chỉ thấy cô ấy xinh đẹp, muốn làm quen một chút thôi mà.”
Hạ Thành Cẩn gật đầu, giọng điệu bình thản:
“Thích một cô gái, không thể chỉ nhìn vào ngoại hình.”
“Đúng, đúng…”
“Cũng phải tự xem lại ngoại hình của mình nữa.”
Nơi công cộng thì không nên chế nhạo người khác.
Trừ khi không nhịn nổi.
Giọng anh ta nhẹ nhàng, môi vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt.
Lịch sự, khách khí.
Cứ như thể câu nói vừa rồi không phải do anh ta thốt ra.
Anh gọi bảo vệ đến, “mời” mấy người kia ra ngoài.
Sau đó, anh quay sang nói chuyện với cô gái lúc nãy, có vẻ là người quen.
Hai người xã giao vài câu.
Rồi anh nhìn tôi:
“Bác Trần đang tìm em, tôi đưa em qua đó.”
Là mẹ tôi.
“Được.”
Trên đường đi, tôi tò mò hỏi:
“Vừa rồi chị ấy là ai vậy?”
“Bạn học của tôi hồi du học. Về nước rồi tự mình khởi nghiệp. Em hứng thú với cô ấy à?”
“Hả?” Tôi chớp mắt, chưa hiểu ý anh.
Hạ Thành Cẩn tiếp tục:
“Cô ấy đi du học bằng học bổng toàn phần, bằng tuổi tôi nhưng tốt nghiệp sớm hơn một năm.”
Tôi còn chưa kịp nói gì, anh đã tiếp lời:
“Chỉ là cô ấy thiếu nền tảng và cơ hội, nhưng năng lực làm việc rất mạnh, công ty cũng rất có tiềm năng.”
Nhìn dáng vẻ anh ra sức giới thiệu, tôi lập tức hiểu ra.
À, đang giúp bạn học gọi vốn đây mà.
Tôi cười nhẹ:
“Tôi cũng thấy chị ấy rất giỏi.”
Vừa dứt lời, anh trực tiếp đưa tôi một tấm danh thiếp.
Là của chị ấy.
Tôi trêu chọc:
“Anh còn mang theo sẵn à?”
Anh chẳng hề che giấu:
“Bạn học mà, giúp đỡ một chút thôi.”
Không chỉ đẹp trai, tư duy chính trực, mà còn là người tốt.
Tôi nhận lấy danh thiếp, cười nói:
“Bạn của anh cũng là bạn của tôi. Tôi chắc chắn sẽ giúp.”
Anh im lặng một lúc, có vẻ không ngờ tôi lại nhiệt tình như vậy.
Tôi nhân cơ hội tiếp lời:
“Vậy, anh có thể giúp tôi một chuyện không?”
Anh cười nhạt:
“Chuyện gì?”
“Người mặc áo xanh lúc nãy chơi cùng anh là ai vậy? Bạn anh à?”
Người đó là Chu Minh.
Tôi biết, con trai độc nhất nhà họ Chu.
Nhưng tôi chưa từng quen.
“Cậu ta tên Chu Minh, bạn chơi từ nhỏ.”
Tôi lập tức bày ra vẻ mặt mong chờ:
“Vậy anh có thể giới thiệu tôi với anh ấy không? Anh ấy đẹp trai quá!”
Ánh mắt Hạ Thành Cẩn trầm xuống, giọng nói cũng chậm hơn:
“Chỉ vì cậu ta đẹp trai?”
Tôi gật đầu thật mạnh, mắt long lanh vô tội:
“Đúng vậy! Con gái tuổi này thích trai đẹp là chuyện bình thường mà. Anh sẽ không cười nhạo tôi chứ?”
Anh nhìn tôi thật sâu, rồi chậm rãi nở nụ cười đầy ẩn ý.
“Không đâu.”
Hôm đó, tôi mượn danh Hạ Thành Cẩn để kết bạn WeChat với Chu Minh.
Rồi thông qua Chu Minh, tôi lấy được dự án hợp tác với nhà họ Chu.