Sau khi có khả năng nghe được tiếng lòng của động vật, tôi đã bị một chú cún lông vàng kem bám riết không rời.
【Người ơi, ba con lạc mất rồi, người giúp con tìm với được không?】
【Hu hu hu, con không muốn làm chó hoang đâu…】
【Người ơi, tối nay con có thể ở nhờ nhà người không?】
Tôi gọi điện cho số trên vòng cổ của nó.
Hôm sau, cậu thiếu gia nhà họ Trình, nổi tiếng máu lạnh tàn nhẫn, lại tự mình tới gõ cửa nhà tôi.
Chú cún nhỏ cắn ống quần anh ta kéo tuột vào trong nhà tôi.
【Người ơi, có muốn chồng không?】
【Ba con tặng người đó, con cũng tặng người luôn!】
1
Trên đường về nhà, từ bụi cỏ bỗng vang lên âm thanh kỳ lạ.
【Có ai không, chân con bị kẹt rồi, ai cứu con với…】
【Hu hu hu, số con khổ quá, đời chó gian truân…】
Tôi day day thái dương. Từ khi có thể nghe được tiếng nói của động vật, tôi đã quen với mấy lời thì thầm bất thình lình kiểu này rồi.
Tôi vạch bụi cỏ ra xem.
Quả nhiên thấy một chú cún lông vàng kem béo múp míp đang bị kẹt chân.
Vừa thấy tôi, chú cún con mừng rỡ vẫy đuôi lia lịa.
【Người ơi, người ơi, cứu mạng cún con đi~】
Nhìn bộ dạng buồn cười của nó, tôi không nhịn được bật cười, bế nó ra khỏi bụi cỏ.
Cũng khá nặng đấy chứ.
Tôi vỗ vỗ đầu nó:
“Nhóc con mập thật đấy, trông như con heo con vậy.”
Nghe vậy, hành động dụi đầu vào chân tôi của chú cún nhỏ bỗng khựng lại:
【A a a con là chú cún vàng dễ thương nhất thế giới, không phải heo con đâu!】
Nói xong còn lanh lợi lăn một vòng.
Tôi xoa hai cái tai nhỏ của nó:
“Được rồi được rồi, cún vàng dễ thương nhất thế giới, mau về nhà nào, chủ của nhóc đâu?”
Vừa định đứng dậy, chú cún lại như cố ý nhào vào lòng tôi.
Chủ động đưa móng nhỏ ra.
Lại còn dụi dụi đầu vào tôi.
【Người ơi, người nghe hiểu được tiếng cún.】
【Người ơi, ba con lạc mất rồi, người giúp con tìm với.】
【Người ơi, tối nay con có thể ở nhờ nhà người không?】
【Người ơi, cho người sờ tai con nè, con xin người đó…】
Nó lắc lắc cái đầu nhỏ, dễ thương vô cùng.
Ai mà nỡ từ chối một chú cún vàng kem lè lưỡi đáng yêu thế này chứ.
Tôi thấy trên vòng cổ của nó có số điện thoại.
Thế là bèn dẫn nó về nhà.
2
Điện thoại rất nhanh đã kết nối.
Sau khi xác nhận thông tin, tôi để lại địa chỉ.
Trong lúc tôi gọi điện, chú cún lông vàng nhỏ đã đi một vòng thăm dò khắp nhà.
Sau đó lại lon ton chạy tới chỗ tôi.
Tôi bế nó lên sofa.
【Người ơi, tối nay con có thể ngủ trên này không?】
Tôi chọt chọt vào đầu nó:
“Ba của nhóc sắp tới đón rồi.”
Nó lại cố gắng rúc vào lòng tôi.
【Người ơi, được ạ, con thích người.】
Đây đúng là chú cún thông minh nhất tôi từng gặp.
Vừa định trò chuyện với nó thêm chút nữa, chuông cửa vang lên.
Tôi ra mở cửa.
Chú cún nhỏ liền nhanh như chớp lao tới.
Còn chửi thầm không ít câu khó nghe.
Nhìn thấy người đứng trước mặt, tôi hơi ngẩn ra.
Khuôn mặt này thật sự quá đẹp, lại có chút quen thuộc.
Chính là vị thiếu gia nhà họ Trình – Trình Vọng, người hôm qua được vây quanh như sao giữa dạ tiệc.
Giọng nói trầm thấp vang lên chậm rãi:
“Cô Hạ?”
“Thì ra là cô nhặt được A Trư, thật sự cảm ơn cô rất nhiều.”
Tôi nhìn chú cún nhỏ dưới chân, hơi bất ngờ khi một người lạnh lùng như Trình Vọng lại đặt cho nó cái tên “A Trư”.
Chú cún nhỏ lập tức phản đối:
【Ba ba xấu quá! Con rõ ràng tên là Tiểu Khả Ái cơ mà!】
Nó điên cuồng cắn ống quần của Trình Vọng, gắng sức kéo anh vào trong nhà.
Sau đó lại cọ cọ vào tôi.
【Người ơi, có muốn chồng không?】
【Ba tặng người đấy!】
Tôi: …
Trình Vọng cong khóe môi, giọng điệu lười nhác:
“Nghe nói cô Hạ rất có duyên với động vật, không biết A Trư giờ đang bày trò gì thế?”
Miệng nhanh hơn não, tôi buột miệng:
“Nó nói muốn tặng anh cho tôi.”
Bên cạnh liền vang lên một tiếng cười khẽ.
Tôi chợt nhận ra, mặt đỏ bừng.
Ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt đào hoa mê hoặc ấy.
Khóe môi Trình Vọng khẽ cong lên, cánh môi mỏng hơi mím, vành tai cũng nhuộm đỏ.
Anh đưa tay bế chú cún nhỏ vào lòng:
“Học khôn rồi hả?”
Chú cún nhỏ ngẩng cao đầu đầy đắc ý.
Không biết người và chó này lại ngầm hiểu nhau điều gì.
Lúc chia tay, chú cún nhỏ tỏ ra đáng thương:
【Người ơi, con sẽ nhớ người lắm…】
Tôi mềm lòng.
“Chị cũng sẽ nhớ cưng, ngủ ngon nha, Tiểu Khả Ái.”
Ánh mắt Trình Vọng trầm xuống:
“Còn tôi thì sao?”
“Tôi đâu có chúc ngủ ngon cho anh.”
Tôi ngẩn người một chút, chớp mắt:
“Thiếu gia Trình, chúc ngủ ngon.”
Trình Vọng gật đầu, khóe môi mím nhẹ, vành tai đỏ lên một tầng nhàn nhạt.
Vừa nằm lên giường, tôi liền nhận được tin nhắn từ bà chủ mới – bà Chu.
【Cô Hạ, chồng tôi thật sự có vấn đề sao?】
【Cô nói cần tới kiểm tra lại lần nữa, mai có tiện không?】
Sau khi có khả năng nghe được tiếng lòng động vật, tôi đã mở một văn phòng nhỏ, chuyên nhận điều tra các bí mật thầm kín.
Khách hàng chủ yếu là các bà vợ nhà giàu.
Ba ngày trước, tôi đã cử mấy chú chim nhỏ làm gián điệp đi thám thính trước.
3
Sáng hôm sau, tôi tới nhà họ Chu.
Biệt thự nhà họ Chu rất lớn, bà Chu ra đón tôi, sắc mặt vô cùng tái nhợt.
Bà có chút kích động:
“Cô Hạ, chồng tôi có phải ra ngoài tìm hồ ly tinh không?”
Tôi vỗ nhẹ tay bà, ý bảo bình tĩnh.
Nhà họ Chu là gia đình có địa vị trong giới thượng lưu ở Kinh thành.
Ông Chu và bà Chu vốn là cặp vợ chồng mẫu mực trong mắt người ngoài.
Cho đến vài ngày trước, bà Chu nằm mơ thấy giấc mơ kỳ lạ, lo lắng quá nên mới tìm đến tôi.
Tôi lấy đồ ăn đã chuẩn bị sẵn.
Những chú chim nhỏ trên cây bay xuống đậu trên vai tôi, vỗ vỗ cánh.
【Đói rồi, cho sâu đi.】
Tôi lấy thức ăn đã chuẩn bị đưa cho chúng.
“Hai nhóc thấy gì rồi?”
Hai chú chim lích chích chải lông.
【Trong nhà (nhai nhai) có con đực, đánh nhau (nhai nhai)】
Vừa nói, hai chú còn diễn lại cảnh cắn nhau, cánh lông rụng lả tả.
【Dám động vào lông đẹp của ta?】
【A a a ta mổ ngươi bây giờ!】
Thấy hai đứa sắp đánh nhau thật, tôi vội vàng tách chúng ra.
Lúc này, một chú mèo cam tao nhã bước tới.
【Hai đứa ngốc, người à, muốn biết gì? Chỉ cần cho ta một hộp pate, chuyện gì ta cũng biết.】
Tôi xoa cằm nó, chú mèo có chút ngượng ngùng:
【Người à, đừng… ta… ta không phải loại mèo đó.】
【Người ơi, bên trái chút nữa~】
Tôi lấy hộp pate mang theo ra.
“Cung thỉnh miêu vương chỉ giáo.”
Ăn xong, chú mèo liếm móng:
【Trong nhà có hai người, hai người đàn ông.】
【Bọn họ liếm lông cho nhau.】
【Một trong hai người ấy đang ở ngay sau các người.】
【Người à, đừng ăn đồ đâu, sẽ chết đó.】
Nói xong, chú mèo chuồn lẹ.
Tôi sững người, lập tức thấy lạnh sống lưng.
Vô tình quay đầu lại, thấy quản gia trẻ tuổi đang tươi cười mang bánh ngọt và trà tới.
Tôi giả vờ kéo bà Chu ra vườn sau.
Vài ngày sau, giới thượng lưu rúng động vì một scandal chấn động.
Người đứng đầu nhà họ Chu hóa ra đã vụng trộm với quản gia nam suốt nhiều năm.
Bà Chu, sau khi bị lừa dối, đã công khai bóc phốt chuyện này trong một buổi tiệc lớn và ly hôn dứt khoát.
Nghe nói hôm đó, vì sợ bại lộ, trà bánh đều bị quản gia hạ độc.
Tôi vẫn còn thấy sợ, quả nhiên thế giới này không thể thiếu những chú mèo nhỏ.
Trên đường đi tìm lại chú mèo hoang màu cam ấy, tôi nhận được cuộc gọi thoại từ Trình Vọng.
Vừa kết nối, bên kia đã vang lên tiếng chó sủa gấp gáp:
【Người ơi, cứu con với!】
【Có người muốn hại ba, con không muốn ba chết đâu, hu hu hu…】
4
Khi tôi chạy đến nhà họ Trình.
Căn biệt thự tối om, không một bóng người, có chút âm u.
Tôi vừa đi vào bên trong vừa gọi:
“A Trư?”
Chú cún nhỏ từ tầng hai lao xuống như bay.
Tiếng sủa chói tai vang lên.
【Người ơi, con ở đây!】
【Có người phụ nữ xấu bỏ thuốc độc cho ba hu hu hu…】
Tôi xoa đầu nó để trấn an, rồi theo nó lên tầng hai.
Trên tầng hai, cảnh tượng bừa bộn khắp nơi, mảnh vỡ lọ hoa văng tứ tung.
Điện thoại của Trình Vọng cũng bị ném xuống đất.
Chú cún nhỏ điên cuồng cào cửa phòng đang đóng chặt.
Tôi gõ cửa:
“Trình Vọng.”
Vừa định dùng sức đẩy cửa thì cửa bỗng bật mở mạnh.
Tôi loạng choạng ngã về phía trước.
Một cánh tay rắn chắc vòng qua eo tôi:
“Cẩn thận, cô Hạ.”
Người anh ấy lạnh buốt, dường như vừa mới tắm xong.
Trên người mặc đồ ở nhà rộng rãi.
Những đường cong cơ bắp lộ mờ dưới lớp vải, vừa gợi cảm vừa mạnh mẽ.
Đôi mắt đào hoa ánh lên một tia sáng:
“Sao cô lại tới đây?”
Tôi vội vàng giải thích sự tình.
Ánh mắt anh có chút tối lại:
“Trong nhà có người không sạch sẽ, giờ không sao rồi.”
Nghĩ tới mấy vụ tai tiếng trong giới nhà giàu, tôi chợt nhận ra ——
Anh không phải bị trúng độc, mà là bị bỏ xuân dược.
Đôi mắt đẹp kia khóa chặt lấy tôi:
“Phiền cô phải chạy một chuyến rồi.”
Lúc này tôi mới nhận ra mình vẫn đang trong vòng tay anh, tư thế có chút mờ ám.
Tôi vội vàng lùi về sau.
Nhưng chân trượt một cái, trời đất quay cuồng, tôi ngã nhào lên người anh.
Một tiếng rên trầm khàn vang lên từ dưới thân.
Tôi định đứng dậy thì chân bị chuột rút, lại yếu ớt ngồi phịch xuống.
Giọng anh càng khàn hơn:
“Vãn Vãn, đừng động.”
“Tôi… xin lỗi.”
Nhận ra điều bất thường, tôi đỏ bừng mặt, cứng đờ tại chỗ.
“Anh… anh có sao không?”
Bỗng có một cái đầu chó nhỏ chen vào.
Muốn liếm mặt Trình Vọng.
【Ba ơi, con tới cứu ba đây!】
【Liếm liếm liếm, nước miếng của con cho ba nè!】
【Ơ? Ba tỉnh rồi à? Người ơi, có phải người cho ba ăn nước miếng không?】
Tôi: …