5
Chú cún nhỏ bị Trình Vọng xách gáy ném ra ngoài.
Sắc mặt anh hơi đen lại:
“Đồ ngốc.”
Tôi khẽ bật cười.
Chiếc xe hơi màu đen từ từ lăn bánh xuống dưới nhà.
Trình Vọng vẫn giữ nụ cười mê hoặc nơi khóe môi:
“Hôm nay rất vui vì cô đã tới.”
“Vãn Vãn, chúc ngủ ngon.”
Lại bị khuôn mặt này làm tim đập thình thịch, tôi lập tức chạy trốn khỏi hiện trường.
Vừa định lên lầu, trên cây vang lên một tiếng thở dài.
【Meo… xuân đến rồi, lại tới mùa vạn vật động tình.】
Nhìn lên, là “ân nhân cứu mạng” mà tôi đang tìm – đại ca mèo cam.
Tôi đi theo nó một đoạn, vừa dỗ vừa dụ mới được xoa đầu nó.
Đúng lúc ấy, một loạt tiếng ồn vang lên, đèn đường bỗng bật sáng.
Ngẩng đầu nhìn lên.
Một hàng dài mèo con ngồi chỉnh tề trên bức tường, đôi mắt như những chiếc đèn nhỏ.
【Lão đại dẫn về một con hai chân này.】
【Lâu rồi không thấy lão đại vui như vậy.】
【Sao người lại gọi lão đại là “Mimi”, lão đại tên là Tang Bưu mà!】
Đại mèo cam run lên một cái, lẩm bẩm:
【Xong rồi, tại người cả, mặt mũi của ta biết để đâu bây giờ…】
Chuông điện thoại bỗng vang lên, phá tan sự yên tĩnh.
Đám mèo con tản ra hết.
“Xin chào, có phải là cô Hạ không?”
“Tôi cảm thấy con chó nhà tôi hình như dính phải thứ gì không sạch sẽ…”
6
Sáng sớm, tôi vừa xuống tới khu chung cư.
Liền thấy chiếc Maybach quen thuộc đang đỗ ở đó.
Trình Vọng cong môi, tay cầm túi giấy có logo thương hiệu:
“Ăn sáng chưa? Đây là quà cảm ơn.”
Nhìn thấy bên trong là đồ ngọt từ tiệm bánh nổi tiếng ngoài ngoại ô — nơi rất khó đặt được chỗ.
Với cái đầu mê đồ ngọt của tôi, tôi lập tức nhận lấy không chút do dự.
Anh khẽ cười:
“Đi đâu thế?”
“Nhà họ Lý.”
Trình Vọng khẽ nhíu đôi mày đẹp:
“Gần đây nhà họ Lý chẳng yên ổn đâu.”
“Tin đồn ma quái đang rộ lên đấy.”
Anh bỗng nghiêng người lại gần, nghiêm túc nói:
“Hồi nhỏ thầy bói từng bảo tôi mệnh cứng, để tôi bảo vệ em.”
Tôi: …
Tôi đưa Trình Vọng cùng tới nhà họ Lý.
Gia chủ nhà họ Lý ra đón.
Vừa thấy Trình Vọng đi sau lưng tôi, nụ cười trên mặt gia chủ cứng đờ.
Ông ta vô thức lùi lại mấy bước, cứ như nhìn thấy ác quỷ từ địa ngục.
Tôi quay đầu liếc nhìn người đàn ông sau lưng, anh ta khẽ nghiêng đầu, vẻ mặt vô tội.
Chú chó nhỏ Lai Phúc đã bị bác sĩ ép cho ăn được ít thức ăn, nhưng vẫn chưa tỉnh hẳn.
Theo lời phu nhân nhà họ Lý, suốt một tuần qua, cứ đến đúng một giờ sáng.
Lai Phúc lại như có hẹn mà tỉnh dậy.
Nó sẽ ngồi thẳng tắp ở góc Đông Nam phòng khách.
Sau đó hướng về phía căn phòng trống mà gào lên thảm thiết.
Sủa rất dữ dội, gọi thế nào cũng không nghe.
Nhà họ Lý nghi ngờ rằng có khi nào Lai Phúc nhìn thấy “thứ không sạch sẽ”.
Vì chuyện này mà Lai Phúc chán ăn, sụt cân trông thấy.
Xem qua đoạn video giám sát, cảnh tượng rất quái dị.
Tôi và Trình Vọng nhìn nhau, anh khẽ móc ngón tay với tôi.
Khi gặp lại Lai Phúc, nó đang ủ rũ nằm trong ổ.
Tôi bước lên, nhẹ nhàng vuốt ve nó.
Lai Phúc là một chú chó hay nghĩ ngợi, tâm trạng phức tạp, khó phân tích được thông tin hữu ích.
Tôi nhìn về phía gia chủ nhà họ Lý:
“Xin mạn phép hỏi, gần đây nhà mình có ai qua đời không?”
Gia chủ nhà họ Lý lau mồ hôi trên trán:
“Hai tháng trước, cha tôi mất vì bệnh.”
“Cô Hạ… Lai Phúc là chú chó mà cha tôi nuôi nhiều năm nay… chẳng lẽ… cha tôi quay về rồi sao?”
Không khí lập tức im phăng phắc.
Phu nhân nhà họ Lý bụm miệng suýt hét lên.
Tôi nhìn về góc Đông Nam, khẽ thở dài:
“Đổi cái tủ lạnh đi.”
Gia chủ nhíu mày, đầy vẻ khó hiểu:
“Cái này là mới thay tuần trước mà.”
Trình Vọng khẽ thở dài, tặc lưỡi:
“Anh không thấy cái tủ lạnh nhà mình trông giống cái quan tài à?”
Tôi liếc mắt tỏ ý tán thưởng.
Anh ta hơi ngẩng đầu, ra chiều đắc ý.
Chú chó nhỏ đâu biết rằng chủ nhân mình đã rời khỏi thế giới này rồi.
Trong mắt nó, chỉ thấy chủ bị đặt vào chiếc hộp màu đen.
Trước đây mỗi đêm, đúng giờ, người chủ già yếu vẫn sẽ dậy đi vệ sinh.
Lai Phúc luôn chờ sẵn bên cạnh để hộ tống ông.
Nhưng rồi một ngày, nó ngồi bên giường chờ mãi… chờ mãi… cũng không đợi được nữa.
Trong nhà bỗng có thêm chiếc hộp màu đen.
Nó nghĩ chủ đang ở bên trong.
Nó rất lo lắng, rất buồn.
Cố gắng gọi ông tỉnh dậy:
【Này… tới giờ rồi, ông bạn già, mau dậy đi nào…】
7
Rời khỏi nhà họ Lý.
Không khí u sầu cứ quẩn quanh bên người tôi mãi không tan.
Trình Vọng hình như nhận ra tôi có chút khác thường.
Anh chớp mắt:
“Vậy để tôi đưa em tới một chỗ.”
Xe dừng ở vùng ngoại ô vắng người.
Bên kia đường là tiệm bánh ngọt mà tôi đã từng “thả tim” lưu lại, nhưng vẫn chưa có dịp đến ăn.
Bên ngoài tiệm đang có một hàng người xếp dài chờ đợi.
Anh cởi áo khoác, choàng lên người tôi:
“Nghe nói đồ ngọt sẽ giúp tâm trạng tốt hơn.”
“Đông quá, phiền tiểu thư Hạ của chúng ta chờ ở đây một lát, để tôi đi xếp hàng, được không?”
Tôi bật cười:
“Cảm ơn thiếu gia Trình.”
Bàn tay thon dài có khớp xương rõ ràng của anh xoa nhẹ đầu tôi, giọng nói trầm thấp vang bên tai:
“Chỉ cần em vui là được.”
Tôi siết chặt lòng bàn tay, mặt nóng bừng.
Trong hàng người, Trình Vọng nổi bật hẳn lên.
Đường nét gương mặt anh sắc sảo, môi mím lại, khí chất cao quý lạnh nhạt.
Đột nhiên một tiếng kêu nũng nịu thu hút sự chú ý của tôi.
“Ái da, mèo con, sao lại cắn người chứ?”
“Mèo hư, tránh ra nào!”
Tôi đi vào trong ngõ nhỏ.
Thấy một cô gái mặc váy trắng đang cúi xuống mắng một chú mèo trắng muốt.
“Mỗi ngày tôi đều cho cậu ăn, cậu lại lấy oán báo ân, tôi không thèm chơi với cậu nữa.”
Thấy tôi đến, cô gái rụt vai:
“Không hiểu sao hôm nay nó cứ bám lấy tôi, bình thường ngoan lắm mà, tự nhiên lại cắn.”
Mi mắt phải tôi giật giật.
Sinh linh cản đường, ắt có duyên cớ.
Ngay khi tôi nhìn vào mắt chú mèo trắng, trong đầu vang lên tiếng thét non nớt:
【Không được, nguy hiểm!】
【Người mau rời khỏi đây!】
【Người tốt, nhất định phải bảo vệ người!】
Trong bóng tối ở cuối ngõ lờ mờ có những bóng đen mờ mờ.
Tôi nắm cổ tay cô gái, ra hiệu đừng nói gì, lắc đầu với cô.
Bế chú mèo lên, kéo cô ấy rời khỏi con ngõ.
Phía sâu trong ngõ, vài bóng người bắt đầu di chuyển.
Gã đầu sẹo cầm đầu ánh mắt đầy độc ác:
“Mẹ nó, tại con súc sinh này mà con mồi chạy mất, đuổi theo cho tao!”
Cô gái cũng nhận ra nguy hiểm.
Hai người một mèo cắm đầu chạy.
Sắp ra khỏi ngõ thì đám người kia bám sát phía sau.
Ngay lúc ấy, tôi va vào lòng Trình Vọng.
Anh đưa tay đỡ lấy tôi.
Ánh mắt quét lạnh về phía mấy kẻ kia, khí chất vốn thanh lãnh giờ mang theo vẻ tàn khốc dữ dội:
“Cút.”
Gã đầu sẹo nhổ toẹt một bãi:
“Thằng mặt trắng, đừng xen vào việc người khác.”
Trình Vọng lười nhác ngước mắt, khóe môi nhếch lên cười khinh:
“Lâu rồi không nghe mấy lời này, thật khiến người ta phấn khích.”
Vừa dứt lời, mấy tên đó đã nằm lăn ra đất, rên rỉ thảm thiết.
Tôi ngơ ngác nhìn.
Trình Vọng quay lại, chạm ánh mắt tôi, sắc mặt hơi cứng đờ.
Bất chợt giơ tay ra vẻ tội nghiệp:
“Vãn Vãn, tay anh đau.”
Tôi: …
8
Cô gái mặc váy trắng tên là Chu Nhiễm.
Ở đồn, cô ấy vỗ ngực, ôm chặt chú mèo trắng vào lòng:
“May mà bình thường mình hay làm việc thiện.”
“Cảm ơn cậu nha, Tiểu Bạch, nếu không có cậu chặn lại chắc mình tiêu rồi…”
“Cảm ơn chị nữa, chị gái…”
Nói đến đây, cô ấy bật khóc.
“Chả trách cung hoàng đạo nói chúng mình không hợp, tên khốn đó đúng là khắc mình mà!”
Tôi: …
Theo lời khai, bạn trai Chu Nhiễm cũng là trẻ mồ côi, nợ nần cờ bạc chồng chất, vậy mà lại định “bán” cô — người bạn gái duy nhất bám víu trong đời — để trả nợ.
Chú mèo trắng vẻ mặt hơi bất lực.
Vươn đuôi cọ cọ cổ tay Chu Nhiễm, an ủi:
【Người đừng buồn.】
【Có thể tựa vào lồng ngực vĩ đại của miêu gia để nghỉ ngơi. Miêu gia oai phong lẫm liệt, tuấn tú vô song… nhưng mà đừng lấy nước mắt lau vào ngực ta nhé, ta liếm không tới đâu!】
Tôi không nhịn được bật cười.
Giúp chú mèo “phiên dịch” lời nó nói.
Chu Nhiễm lau nước mắt, đưa tay ra:
“Bé con, cưng có chịu về nhà với chị không?”
Chú mèo trắng do dự, chưa đáp lại.
Thấy Chu Nhiễm sắp khóc tiếp, chú mèo vung móng vuốt đầy khí thế:
【Thôi được rồi, lão tử ghét nhất là thấy con gái khóc!】
Tôi: …
9
Cùng Trình Vọng đi bộ về tới dưới chung cư.
Anh như có điều muốn nói lại thôi.
“Hôm nay may mà có em ở đó, tay anh còn đau không?”
Anh mím môi mỏng, nhàn nhạt “ừm” một tiếng.
Sau đó mặt không đỏ, tim không loạn, đưa tay ra trước mặt tôi:
“Vãn Vãn xem giúp anh đi, chắc sẽ hết đau thôi.”
Bàn tay anh rất đẹp, khớp xương rõ ràng, từng đường gân xanh nổi lên đầy mê hoặc.
Là một “fan cuồng tay” như tôi, khó mà kìm lòng được.
Nhìn kỹ thì thấy vẫn có vài vết xước nhỏ.
Tôi cong môi cười:
“Qua nhà em nhé? Em giúp anh sát trùng.”
Anh hơi ngừng thở:
“Hay là… qua nhà anh đi?”
“Thật ra, anh vừa chuyển xuống tầng dưới nhà em rồi, bên nhà cũ đang sửa.”
Tôi: ?
Đến cửa nhà Trình Vọng, hai chúng tôi đều sững người.
Cửa nhà khép hờ.
Nhưng không thấy bóng dáng A Trư đâu cả.
Tìm khắp nửa khu chung cư.
Cuối cùng phát hiện chú cún nhỏ mập mạp bị kẹt mông trong hàng rào bỏ hoang, không thể nhúc nhích.
【Hu hu hu cuối cùng ba mẹ cũng tới rồi, con ở đây nè~】
【Há lô! Tiếng nổ chói tai giữa bầu trời, bé cún đáng yêu xuất hiện hoành tráng!】
Khóe miệng tôi giật giật.
Dịch lại cho Trình Vọng nghe, sắc mặt anh có chút khó coi.
Vất vả lắm mới giải cứu được A Trư.
Trình Vọng xách gáy nó, giọng lạnh đi vài phần:
“Mày nên giảm cân đi, con heo mập này.”
“Hết lần này tới lần khác làm anh gặp rắc rối, có phải muốn bị đánh không?”
“Ba ngày không được ăn vặt.”
A Trư tức giận giơ chân lên phản đối.
【Ba xấu xa, ba xấu xa, ba xấu xa!】
【Con chỉ là một chú cún nhỏ thôi, làm sao có lỗi chứ!】
Nó đáng thương nhìn tôi, rên rỉ:
【Người ơi, cứu con với, con sẽ kể cho người nghe bí mật của ba!】