10

Lời của A Trư khiến tôi tò mò, liền bế nó ra khỏi tay Trình Vọng.

Chú cún đắc ý vẫy vẫy tai.

Trình Vọng cười bất lực:
“Chó cậy gần người phải không?”
“Chờ đấy.”

A Trư quay mông về phía anh.

【Người ơi, để con nói cho người biết nhé, trong phòng ba có rất nhiều ảnh của người đó!】
【Ba nhất định là muốn… giao phối với người~】

Tôi: …

Gõ nhẹ đầu nó, tôi nhìn sang Trình Vọng bên cạnh.

Anh cong môi cười nhạt, giọng lười biếng:
“A Trư đang nói xấu anh à?”

Anh khẽ thở dài, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn tôi:
“Vãn Vãn thiên vị như vậy, anh sẽ ghen đó.”

Tôi nhét A Trư lại vào lòng anh.
“Đúng là nên giảm cân thật, em đề nghị cấm ăn vặt bảy ngày.”

Ánh mắt Trình Vọng trầm xuống, hơi đắc ý:
“Nghe hết lời Vãn Vãn.”

A Trư kêu rên thảm thiết.

【Hu hu hu, người xấu quá đi!】
【Đây chính là… cái gọi là… “cặp cẩu nam nữ” trong truyền thuyết!】

Tôi: …

Về tới nhà Trình Vọng.

A Trư tự kỷ, chui đầu vào góc sofa, suy ngẫm về kiếp chó.

Trình Vọng nhìn bụi bám trên áo mình, nhíu mày đầy ghét bỏ.

“Vãn Vãn, anh đi tắm cái đã.”

Lúc tôi mơ màng buồn ngủ trên sofa, cửa phòng tắm bật mở.

Trình Vọng chỉ quấn mỗi một chiếc khăn tắm lỏng lẻo quanh eo.
Những giọt nước từ mái tóc nhỏ xuống theo đường cơ bụng đầy mê hoặc.

Giọng nói trầm thấp vang lên:
“Buồn ngủ rồi à?”

Nhìn mà mặt đỏ tim đập, tỉnh ngủ ngay lập tức.

A Trư sủa ầm lên.

【Ba, ba còn “chó” hơn con nữa!】

Tôi không nhịn được bật cười.

Giây tiếp theo, A Trư lanh lẹ lăn một vòng, trong nháy mắt cắn lấy góc khăn tắm của Trình Vọng.

Một tiếng chửi khẽ vang lên:
“Chết tiệt!”

Khăn tắm rơi bịch xuống đất, ướt sũng.

Tôi chớp mắt.
Hình như… cũng không tệ lắm?

Trình Vọng vội kéo khăn lên, còn A Trư làm “chuyện xấu” xong đã chạy mất dạng.

Ánh mắt anh rơi trên người tôi, gương mặt trắng trẻo ửng đỏ.

“Vãn Vãn, em… thấy rồi à?”

Tôi chột dạ lắc đầu.

Lúc đó cảm thấy dưới mũi hơi ướt…

Một phen lúng túng.

Trình Vọng bất ngờ áp sát lại gần.
Bình thường anh lười nhác không để lộ khí thế, giờ lại toát ra cảm giác nguy hiểm.

Đôi mắt đen sâu thẳm, vừa do dự vừa vô tội:
“Vãn Vãn phải chịu trách nhiệm với anh.”

“Không thì… anh sẽ…”

Tôi giơ một ngón tay chống lên vai anh, có chút trêu chọc:
“Anh thì sao nào?”

Hàng mi đen của anh khẽ run:
“Anh sẽ khóc đó.”

Tôi: ?

Về chuyện có chịu trách nhiệm hay không, tôi bảo sẽ suy nghĩ thêm.

Lúc ăn trưa, một tin tức chấn động đã leo lên hot search:

【Một con sói điên trong sở thú đã cắn bị thương nhân viên quản lý rồi trốn thoát, người dân khi ra ngoài cần hết sức cẩn thận!】

11

Trình Vọng nói muốn trổ tài nấu nướng cho tôi ăn một bữa.

Nhưng trong nhà lại thiếu nguyên liệu.

Hai chúng tôi cùng đi bộ ra cửa hàng tiện lợi gần cổng khu.

Bầu trời đêm đã buông xuống.

Tôi nhìn sang người đàn ông bề ngoài có vẻ lạnh lùng kia, dưới bàn tay lại lén lút ngoắc nhẹ lấy tay tôi.

Tôi khẽ nắm chặt bàn tay không an phận ấy.

Anh lập tức phản ứng, đan chặt mười ngón tay với tôi.

“Vãn Vãn, tay em lạnh quá, để anh sưởi cho.”

Tôi mỉm cười khẽ gật đầu:
“Cảm ơn anh, thiếu gia Trình.”

Một giọng nói khàn khàn, thô ráp vang lên.

Tôi kéo tay Trình Vọng, dừng bước.

【Con người, ta nhớ ngươi lắm.】
【Ngươi còn giận ta không?】
【Ta sắp chết rồi, có phải sẽ được gặp ngươi không?】
【Tiểu Hòa, ta không tìm được đường về nữa…】

Khu cây xanh trong khu rất rậm rạp.

Trong bụi cỏ cao, có hai ánh mắt xanh lục lập lòe.

Là một con sói bị thương, khắp người bê bết máu.

Nhìn thấy tôi, nó cố sức đứng lên, nhe nanh dữ tợn.

【Lũ người bẩn thỉu, cút đi!】

Nhớ đến tin tức trên TV, Trình Vọng căng thẳng kéo tôi ra sau che chắn.

Tôi ra hiệu cho anh yên tâm.

Giọng nói này rất quen thuộc.

Là giọng nói khó nghe nhất tôi từng nghe được từ khi có khả năng hiểu động vật, ấn tượng vô cùng sâu sắc.

Tôi trầm ngâm một lúc.

Nhớ lại lần đầu tiên nghe được giọng này là ba năm trước, gần một ngôi chùa trong núi sâu.

Lúc đó, con sói này bị một bé gái nhỏ đuổi theo cho ăn cơm.

Nó vừa tru vừa gào: 【Giết sói rồi, giết sói rồi!】

Nơi ấy cách đây rất xa.

Sao con sói này lại xuất hiện ở đây?

Còn trở thành “sói điên cắn người” bị đưa tin nữa?

12

Có vẻ như nhận ra tôi và Trình Vọng không có ác ý, con sói khổng lồ lết cái thân thương tích đầy mình, cố rời đi.

Tôi khẽ nói:
“Tôi đã gặp Tiểu Hòa rồi.”

Con sói khựng lại, làm ra tư thế tấn công.

Giọng khàn khàn ấy lại vang lên:

【Lũ người đê tiện, lại định lừa ta. Nó chết rồi.】
【Ta vừa báo thù cho nó.】
【Khiến gã đó sống không bằng chết.】
【Nhưng… vẫn chưa đủ.】

Tôi hít sâu một hơi.
Lại tiến thêm một bước:
“Tôi nghe hiểu được lời cậu nói. Chúng ta nói chuyện được không? Tiểu Hòa đã xảy ra chuyện gì?”

Có ngày càng nhiều người dạo bộ đến gần.

Trình Vọng nhanh chóng dùng “năng lực tài chính” của mình để giải quyết.

Con sói do dự thu móng vuốt lại.

Tôi kể lại cảnh tượng lần đầu gặp ba năm trước.

Ánh mắt dữ tợn của con sói dịu đi đôi chút.

Sau khi làm rõ ngọn ngành.

Hóa ra con sói này vốn là một con sói con bị bỏ rơi.

Bé gái mồ côi tên Tiểu Hòa đã cứu nó từ trong băng tuyết.

Hai kẻ cô đơn nương tựa vào nhau mà lớn lên.

Dù hung dữ đến đâu, con sói này cũng chỉ dịu dàng với Tiểu Hòa.

Cho đến một ngày.

Một nhóm người lạ tự xưng là đầu tư xây dựng vườn thú, đến tìm Tiểu Hòa.

Họ hứa sẽ đưa cô bé ra ngoài, sắp xếp cho cô một công việc trong vườn thú.

Tiểu Hòa ngây thơ dẫn họ vào núi.

Tưởng rằng sắp được rời núi, nuôi mấy con thú nhỏ.

Nhưng khi sắp rời đi.

Cô nhìn thấy con sói bị nhốt trong lồng.
Và rất nhiều con vật khác.

Hóa ra đó là một nhóm săn trộm.

Cô hét khản cả giọng:
“Chúng thuộc về thiên nhiên, không phải để các người bắt về!”

Tên cầm đầu cười khẩy:
“Con nhóc biết gì chứ? Không có mấy con súc sinh này thì ai bỏ tiền ra xem?”

Cuối cùng, cô bé liều mạng mở lồng.

Nhưng cũng bị thương rất nặng.
Mùa đông năm đó, không ai bên cạnh, cô bé không qua nổi.

Con sói hận.

Hận sự yếu đuối của mình khi đó, đã cụp đuôi bỏ chạy, bỏ lại Tiểu Hòa.

Lần này, khi nhìn thấy kẻ mặc đồng phục giống hệt năm xưa.

Con sói chủ động trèo lên xe.

Hôm qua, nó đã gặp lại gương mặt đó.

Tôi thắt lòng.

Con sói không chống nổi nữa, ngã xuống đất.

Nó ngửa mặt tru lên với ánh trăng.

【Ta tới tìm ngươi rồi…】

Đó là… tiếng tru cuối cùng của nó.

Sau khi dịch lại cho Trình Vọng nghe.

Anh nhẹ nhàng ôm tôi:
“Đừng buồn quá.”
“Chúng ta đều tin rằng, vạn vật đều có linh hồn.”

13

Một tháng sau chuyện đó.

Tôi và bạn trai đang trong giai đoạn “thử việc” — Trình Vọng, vừa ăn tối xong.

Vừa bước ra khỏi quán lẩu.

Bên kia đường, một cô dì dắt hai chú Samoyed, mặt mũi đầy bất lực.

Một chú thì nằm bẹp dưới đất, sống chết không chịu đi.

Vừa lăn vừa gào:

【Sao anh ấy không vuốt ve tôi? Sao không vuốt ve tôi? Sao không vuốt ve tôi?】

Tôi bật cười thành tiếng.

Một nam sinh đi ngang chỉ lịch sự vuốt ve một con.

Ai ngờ con còn lại lại là đồ “cố chấp”.

Nhân lúc Trình Vọng đi mua bánh ngọt nhỏ, tôi bước tới nói nhỏ với nam sinh đẹp trai đang chụp ảnh gần đó.

Cậu ta vội vàng quay lại vuốt ve chú Samoyed đang nằm tự kỷ kia.

Vừa dỗ dành vừa bế nó lên.

Chú chó nhỏ kiêu ngạo quẫy đuôi:

【Hừ, tình cảm đến muộn còn không bằng cỏ rác!】

Tôi: …

Nam sinh nhiệt tình cảm ơn tôi:
“Chị ơi, mình có thể kết bạn WeChat không?”

Còn chưa kịp từ chối.

Một cánh tay đã vòng qua eo tôi.

Sắc mặt Trình Vọng hơi trầm xuống:
“Không được.”

Nam sinh bĩu môi:
“Anh trai này nhỏ mọn ghê.”

Vừa chạy đi vừa hô to:
“Chị đẹp, loại đàn ông thế này không nên giữ đâu~”

Trên đường về nhà.

Khí áp quanh Trình Vọng vẫn còn thấp thấp.

Tôi không nhịn được lại bật cười.

Đưa tay chọc chọc anh:
“Nhỏ mọn ghê nha, anh trai.”

Anh nheo mắt, trong mắt mang theo tia nguy hiểm:
“Vãn Vãn vui lắm à?”

Cảm giác có chút nguy hiểm, tôi định trốn ra sau.

Nhưng eo đã bị anh vòng lấy.

Giây sau, hơi thở đã bị anh cướp mất.

Tôi theo phản xạ nắm lấy áo trước ngực anh.

Một lúc sau, tôi sờ sờ đôi môi sưng đỏ của mình, tức giận cấu eo anh một cái.

Anh hít vào một hơi, mặt vô tội:
“Đau tim quá… đòi Vãn Vãn bồi thường tinh thần đây.”

Tôi: …

14

Trời đẹp, Trình Vọng hẹn tôi đi dạo chơi xuân.

Gần khu chung cư, một chiếc xe van đỗ bên lề đường thu hút sự chú ý của tôi.

Một giọng nói quen thuộc vang lên:

【Đáng ghét, lũ người, ta liều mạng với các ngươi!】

Một bóng cam lao thẳng vào chân một tên mặc đồ đen.

Nhưng ngay sau đó bị túm gáy quật lên xe.

Tim tôi nhói lên.

Chiếc xe van định bỏ chạy.

Tôi lập tức nói:
“Trình Vọng, chặn bọn họ lại!”

Anh ngoan ngoãn gật đầu:
“Rõ, bảo bối~”

Xe van sao chạy thoát được xe đua đỉnh cao của Trình Vọng.

Mấy tên trên xe tức tối xuống xe chửi:
“Mẹ nó, mày mù à, lái kiểu gì vậy?”

Khóe môi Trình Vọng nhếch lên nụ cười lạnh.

Giọng cũng lạnh mấy phần:
“Mèo của tôi đâu?”

Đám kia sững người.

Nhìn lại biển số xe, lập tức quỳ rạp.

“Thiếu gia Trình, hiểu lầm thôi ạ!”
“Chỗ này làm gì có mèo của ngài chứ!”

Anh cười khẩy, chẳng buồn che giấu sự giễu cợt:
“Tôi không thích nói lần thứ hai.”

Tên mặc đồ đen lau mồ hôi, mở cửa xe.

Khi bế con mèo cam to béo đang hôn mê ra ngoài.

Nó yếu ớt nói:

【Người ơi… đây là thiên đường sao…?】

【Người… cứu bọn chúng với… xin người đấy…】