Khi tôi đang bán lòng om ở ven đường, nữ phụ ác độc trong tương lai đang bị mẹ kế bỏ rơi ngay bên vệ đường.
Hệ thống vội vàng nhắc tôi phải mau chóng rời đi, đây chính là nút thắt quan trọng khiến nữ phụ hắc hóa.
Tôi sợ đến mức hồn bay phách lạc, lỡ tay làm rơi hộp cơm của mình bên đường.
Ngày hôm sau, nữ phụ ác độc ôm chiếc hộp cơm trống không đưa đến trước mặt tôi.
“Cchị ơi, hôm qua hộp cơm của chị rơi ở đây, em nhặt giúp chị.”
Tôi hỏi: “Thế cơm trong hộp đâu rồi?”
Cô bé lảng tránh ánh mắt: “Trong đó không có cơm mà, lúc em nhặt đã là hộp trống rồi.”
Hệ thống tức giận đến nhảy dựng: “Thấy chưa, thấy chưa, con bé này nhỏ xíu đã biết nói dối rồi!”
Tôi cũng hờ hững quay đầu: “Vậy thì em nhớ nhầm rồi, hộp cơm của chị phải là hộp có cơm, hộp này không có cơm, nên không phải của chị.”
1
Khi Kỷ Vũ Lạc đưa chiếc hộp cơm trống không đến trước mặt tôi, tôi sững người trong giây lát.
“Cchị ơi, hộp cơm của chị hôm qua rơi ở đây, em nhặt giúp chị rồi.”
Tôi không đáp, chỉ thầm cảm thán dạ dày của cô bé này thật không nhỏ.
Hôm qua tôi mang tận ba món ăn và một cái đùi gà, vậy mà cô bé ăn sạch bách.
Thấy tôi mãi không trả lời, cô bé có vẻ chột dạ, bối rối nắm lấy vạt váy, cúi thấp đầu.
Lúc này tôi mới để ý, dây buộc tóc của cô bé đã giãn đến mất cả độ đàn hồi, tóc tai thì bù xù rối bời.
Tôi ngược lại hỏi cô bé: “Hộp cơm của chị hôm qua rơi lúc vẫn còn đầy đồ ăn, sao bây giờ lại trống không?”
Cô bé liếc nhìn quanh quất, không dám nhìn tôi.
“Trong đó không có cơm mà, lúc em nhặt đã là hộp trống rồi.”
Hệ thống đột nhiên vang lên bên tai tôi: “Thấy chưa! Con bé này từ nhỏ đã là mầm họa! Mới tí tuổi đầu đã biết nói dối, sau này lớn lên còn hại thảm nam nữ chính!”
“Đừng lo cho nó nữa!”
Tôi lầm bầm nhỏ: “Chắc nó cũng không cố ý đâu, nhìn mẹ kế thế kia là biết chưa từng cho nó ăn no rồi…”Đọc full tại page Nguyệt hoa các
Hôm qua tôi vẫn bán lòng om ở ven đường như thường lệ, chờ nam nữ chính xuất hiện.
Không ngờ lại gặp cảnh nữ phụ ác độc tương lai bị mẹ kế đuổi ra khỏi nhà.
“Bố mày, em mày và tao sắp chuyển nhà rồi, nhà này không nuôi nổi mày nữa, tự lo cho mình đi.”
“Hoặc là đi làm con người khác, hoặc là đâm đầu chết đi, tóm lại không liên quan gì đến tao.”
Lúc đó mẹ kế trông hung dữ khủng khiếp, làm tôi sợ đến mức phải vội vàng đẩy xe rời đi, còn lỡ đánh rơi hộp cơm mang theo.
Kỷ Vũ Lạc tròn xoe mắt nhìn tôi: “Chị ơi, chị nói gì thế?”
Tôi lập tức nghiêm túc: “À không có gì đâu, em nhớ nhầm rồi, hộp cơm của chị phải là hộp có cơm, hộp không có cơm thì không phải của chị.”
Kỷ Vũ Lạc nghiêng đầu tỏ vẻ không hiểu.
Khuôn mặt nhỏ nhăn nheo, chỉ có đôi mắt là sáng trong và tròn xoe.
Tôi cố kìm nén cơn xúc động, phất tay đuổi cô bé đi.
“Đi đi, chị chuẩn bị bán hàng rồi, em đứng đây cản trở đấy.”
Hệ thống ở bên tai tôi vui vẻ khen ngợi: “Đúng rồi đấy! Sau khi nữ phụ bị đuổi ra ngoài sẽ gặp nam chính, nam chính mời cô bé ăn lòng om, sau này còn giúp cô bé đi học, thế là nữ phụ đem lòng yêu nam chính.”
“Về sau nữ phụ phát hiện nam chính thích nữ chính, liền bắt đầu bắt nạt, cô lập nữ chính, nhưng chính điều đó lại khiến tình cảm của nam nữ chính càng thêm sâu sắc!”
“Nghe tôi đi, chuyện này không phải việc của NPC như chúng ta, nhiệm vụ của chị chỉ là để nam nữ chính gặp nhau tại quán của chị thôi!”
Tôi ngơ ngác gật đầu, nhìn cô bé đang ngồi ở ven đường ôm mặt.
Cô bé ngẩn ngơ nhìn các bậc phụ huynh đưa đón con em tấp nập, đeo chiếc ba lô cũ nát mà mãi không chịu vào trường học.
“Nếu như người giúp đỡ cô bé là tôi, liệu tất cả có thể sẽ khác không…”
Tôi lẩm bẩm một câu, hệ thống hình như không nghe thấy.
2
Đến giờ tan học của tiểu học, lũ trẻ con chen chúc túa ra như đàn ong vỡ tổ từ cổng trường.
Quán lòng om của tôi từ trước đến nay luôn được yêu thích nhất, rất nhanh đã bị bao vây chật như nêm.
“Chị ơi, em muốn một xiên đậu phụ khô với rong biển!”
“Chị ơi chị ơi! Em muốn viên thả với bắp nữa!”
Tôi kiên nhẫn múc đồ cho các em, thu tiền.
“Đừng vội, ai cũng có phần nhé!”
Cách đó không xa, từ chiếc xe bảo mẫu màu đen bước xuống một cô bé mặc váy trắng, cài chiếc kẹp tóc tinh xảo.
Cô bé đưa cho tôi tờ tiền một trăm tệ.
“Chị ơi, em muốn mua một xiên nếm thử.”
Tôi nhìn tờ tiền đỏ mà hơi khó xử.
“Em gái à, lòng om của chị chỉ có một tệ một xiên thôi, tờ tiền này mệnh giá lớn quá, chị không có tiền thối lại cho em.”
Tôi đưa cho cô bé một xiên rong biển: “Thế này đi, chị tặng em xiên này, lần sau khi nào có tiền lẻ thì quay lại mua nhé.”
Hệ thống đột nhiên kích động nhảy ra: “Nữ chính Hà Tiểu Tiểu xuất hiện rồi! Chị làm tốt lắm! Hãy để cô ấy yêu thích mùi vị lòng om của chị, thường xuyên quay lại, như vậy chắc chắn sẽ gặp được nam chính!”
Hà Tiểu Tiểu rụt rè cảm ơn tôi, cầm xiên rong biển quay lại xe bảo mẫu.
Ánh mắt tôi lướt qua Kỷ Vũ Lạc ở không xa, cô bé nhìn váy của Hà Tiểu Tiểu, rồi lại cúi đầu nhìn váy của mình, ánh sáng trong mắt lại tối thêm một phần.
Hệ thống kêu toáng lên: “Thấy chưa, thấy chưa, nhỏ như vậy đã biết ghen tị với nữ chính rồi…”
Tôi kịp thời ngắt lời hệ thống: “Con bé rõ ràng là chưa từng được ai đối xử tử tế, cậu đừng khắt khe với một đứa trẻ như thế.”Đọc full tại page Nguyệt hoa các
Khoảng một tiếng sau, lũ học sinh cũng dần tản hết, tôi cũng chuẩn bị dọn hàng về nhà.
Thế nhưng Kỷ Vũ Lạc vẫn đứng yên tại chỗ.
Bên cạnh cô bé là một cột đèn đường cao gầy, ánh đèn hắt xuống bóng dáng nhỏ bé gầy gò của cô.
Hai cái bóng lẻ loi kéo dài giữa con đường, như đang bầu bạn với nhau.
Tôi giả vờ như không thấy, đẩy xe đi tiếp.
Tiếng xe đẩy kẽo kẹt vang lên, phía sau lặng lẽ xuất hiện thêm một tiếng bước chân nhẹ nhàng.
Tôi quay đầu lại, phát hiện Kỷ Vũ Lạc đang cúi đầu, lặng lẽ đi theo tôi.
“Tại sao em lại theo chị?”
Tôi chủ động phá vỡ sự im lặng.
“Chị ơi, em thật sự không còn chỗ nào để đi nữa, em có thể giúp chị làm việc, em rất siêng năng!”
Cô bé xắn tay áo đã ngắn cũn lên, cố gắng khoe bắp tay bé xíu của mình.
“Em tuy gầy, nhưng ở nhà em cũng thường xuyên nấu cơm, giặt đồ, em khỏe lắm.”
Kỷ Vũ Lạc ngước đôi mắt tròn xoe đầy mong đợi nhìn tôi.
Tay tôi đang nắm chặt tay cầm xe đẩy, cuối cùng cũng thả lỏng ra một chút.
3
Hệ thống bắt đầu lải nhải với tôi:
“Đúng là nữ phụ ác độc, ngay cả NPC cũng bị cô ta nắm trong lòng bàn tay! Bảo sao sau này lại đâm sau lưng nam chính, làm tổn thương nữ chính, hóa ra từ nhỏ đã như vậy rồi.”
Tôi hỏi Kỷ Vũ Lạc: “Nhưng nếu ba mẹ em quay lại tìm em thì sao?”
Kỷ Vũ Lạc lắc đầu: “Không đâu, ngày mai họ sẽ chuyển đến thành phố khác rồi, nên mẹ kế em mới vội vã muốn bỏ rơi em như gánh nặng.”
Hệ thống vội vàng ngăn tôi: “Chị tuyệt đối không được đồng ý đấy! Phải đợi nam chính tới cứu cô bé!”
Tôi đối thoại thầm với hệ thống: “Chờ nam chính tới, rồi chỉ cần một bát lòng om là lừa được cô bé đi sao? Lỡ nam chính là người xấu thì sao?”
Tôi giả vờ hung dữ, chống tay vào hông, trừng mắt với Kỷ Vũ Lạc bằng biểu cảm dữ dằn nhất trong đời:
“Vậy thì em phải làm trợ lý cho chị, sau mỗi buổi tan học là phải tới giúp chị làm việc, ăn ở chị lo hết, nhưng không có lương đâu nhé.”
Kỷ Vũ Lạc phì cười: “Cảm ơn chị, nhưng chị diễn dữ trông không giống tí nào hết.”
Lúc này, trên đường vẫn chỉ có hai cái bóng.
Cột đèn đường và tôi.
Kỷ Vũ Lạc sợ tôi bỏ rơi mình, bám sát lấy xe đẩy của tôi, như thể sắp hòa làm một với cái xe vậy.
Dù tôi là một NPC lăn lộn trong đủ loại cốt truyện, nhưng chuyện nuôi con thì đây là lần đầu tôi làm.
Tôi đưa cô bé về nhà, dọn dẹp phòng khách cho cô bé ở.
Hành lý à, Kỷ Vũ Lạc chỉ có mỗi chiếc ba lô cũ đựng sách và bài tập, nên chẳng phiền phức gì.
Hôm sau, cô bé liền đi làm như đã hứa.
Mà cũng phải nói, cô bé làm việc rất nhanh nhẹn, chào khách rất tự nhiên.
Tôi bảo cô bé gọi tôi là “dì nhỏ”, như vậy khi bạn bè hỏi, cô bé cũng không bị tổn thương lòng tự trọng.
Làm được một tuần, Kỷ Vũ Lạc càng ngày càng thuần thục.
Hơn nữa vì được ăn no ngủ đủ, khuôn mặt cô bé cũng phúng phính, mềm mại như bột nở.
Cuối tuần, tôi hay ra chợ đêm bán hàng, thường tới mười một giờ mới về.
Vì thế tôi lót một tấm đệm ở tầng dưới của xe đẩy, Kỷ Vũ Lạc sẽ nằm ở đó làm bài tập hoặc ngủ trưa.
Chỗ đó đã trở thành không gian nhỏ của cô bé, cô bé còn nhặt chiếc đèn ngủ hỏng từ thùng rác để trang trí, vui vẻ nói với tôi:
“Dì nhỏ, dì xem chỗ này có giống căn cứ bí mật của công chúa không?”