Tôi giả vờ lạnh lùng, nhưng vẫn gật đầu.
Tối hôm đó, tan học xong, có một cậu bé đeo ba lô LV đứng trước quầy của tôi đòi mua lòng om.
Hệ thống lâu rồi không lên tiếng bỗng nhiên nhảy ra: “Nam chính đến rồi! Chị nhất định phải giữ cậu ấy lại, tạo cơ hội cho cậu ấy và nữ chính gặp nhau!”
Tôi nhìn gương mặt cậu bé mà sững người, nhóc này còn nhỏ mà trông đã như con lai rồi, lớn lên chắc không dám tưởng tượng.
Kỷ Vũ Lạc cũng nhìn cậu bé mà ngẩn ngơ, không cẩn thận bị nước nóng bắn vào tay.
Nam chính Cố Cẩm Hoài lập tức lấy băng cá nhân từ ba lô ra, còn dùng nước trong bình để xả vết bỏng cho cô bé.
Mặt Kỷ Vũ Lạc đỏ ửng thấy rõ: “C-cảm ơn cậu, tớ mời cậu ăn lòng om nhé!”
Cô bé kéo nhẹ vạt áo tôi: “Dì nhỏ, phần của con nhường cho cậu ấy ăn nhé, coi như là trả ơn cậu ấy, được không ạ?”
Tôi không nói đồng ý cũng chẳng nói không, chỉ bày một tô lòng om thật đầy trước mặt hai đứa.
“Hai đứa cùng ăn đi.”
Cô bé này, chỉ cần người ta đối xử tốt với cô bé một chút, cô bé liền muốn đem tất cả những điều tốt đẹp của mình cho người ta rồi.
4
Chưa đến mấy phút sau, Hà Tiểu Tiểu cũng tan học.
Không biết là do sức hút của cốt truyện hay vì lý do gì, cô bé cũng đi về phía quầy lòng om của tôi để mua.
Nam chính nhìn thấy cô bé liền vô cùng phấn khích: “Tiểu Tiểu, cậu còn nhớ tớ không? Tớ cũng đã chuyển đến học ở trường này rồi!”
Ánh mắt Cố Cẩm Hoài nhìn cô bé quả nhiên rất khác, đôi mắt như phát sáng.
Tôi mỉm cười: “Đã quen nhau rồi thì cùng ngồi ăn đi nhé.”
Ngay khi Hà Tiểu Tiểu vừa ngồi xuống, Kỷ Vũ Lạc đã không ngừng nhìn chằm chằm vào chiếc váy của cô bé.
Chiếc váy này còn tinh xảo hơn cả chiếc váy trắng lần trước, hoàn toàn không hợp với chiếc ghế nhựa rẻ tiền ở quầy vỉa hè của tôi.
Kỷ Vũ Lạc lại cúi xuống nhìn bộ đồ của mình – là bộ đồ thể thao lượm từ thùng rác, vừa không vừa người, lại còn có miếng vá.
Cô bé đứng dậy một cách không thoải mái: “Hai người cứ ăn đi, em còn phải giúp dì nhỏ cắt đồ.”
Hệ thống thì thầm bên tai tôi: “Thấy chưa, con bé đã bắt đầu không ưa nổi nữ chính rồi, chắc chắn là ghen tị!”
Tôi thầm đáp lại trong lòng: “Nếu cậu ở hoàn cảnh của Kỷ Vũ Lạc, cậu chẳng lẽ không ghen sao?
Hơn nữa, tôi chưa bao giờ cho rằng ghen tị là cảm xúc xấu, quan trọng là cách em ấy sử dụng nó. Nếu như em ấy có thể biến nó thành động lực để nỗ lực vươn lên, vậy thì đâu có gì sai.”
Hệ thống khinh thường suy đoán của tôi, vì nó đã biết trước cốt truyện nên luôn cho rằng Kỷ Vũ Lạc là người xấu.
Tôi hơi cảm thấy bất công cho cô bé.
Một tháng sau, Cố Cẩm Hoài và Hà Tiểu Tiểu đã trở thành khách quen của quầy lòng om của tôi, mỗi thứ sáu đều ghé qua.
Kỷ Vũ Lạc vẫn đều đặn giúp tôi buôn bán, và trốn trong “căn cứ bí mật” của mình làm bài tập.
Thỉnh thoảng, tiếng cười của hai người kia ồn đến mức làm cô bé khó chịu, phải lấy tay bịt tai lại.
Nhưng thứ sáu tuần này, Hà Tiểu Tiểu không đến.
Tài xế tới đón cô bé hỏi tôi xem hôm nay Hà Tiểu Tiểu có ghé qua quầy của tôi không.
Cố Cẩm Hoài lo lắng đến mức gần như phát cuồng: “Nếu cậu ấy ra khỏi trường, nhất định sẽ đến đây, đây là chỗ chúng tôi đã hẹn nhau!”
Kỷ Vũ Lạc bỗng nhiên không nói lời nào mà lập tức chạy vào trong trường: “Mọi người tìm bên ngoài đi, em vào trong trường xem thử!”Đọc full tại page Nguyệt hoa các
Hôm nay cô bé có gì đó rất lạ, chẳng lẽ cô bé biết điều gì sao?
Tôi khóa chặt xe đẩy rồi cũng đi theo cô bé vào trường.
Kỷ Vũ Lạc chạy thẳng đến lớp của Hà Tiểu Tiểu, nhưng trong đó không có ai.
Cô bé quay đầu chạy về phía khu đồi sau trường.
Bên trong rừng trúc rậm rạp, chẳng thể thấy bóng người, nhưng cô bé vẫn kiên quyết đi vào sâu hơn.
Tôi cứ thế giữ khoảng cách không gần không xa, đi theo phía sau. Đột nhiên bên trong vang lên một tiếng hét chói tai, nghe giống hệt giọng của Hà Tiểu Tiểu.
Ngay lúc tôi định lao vào, hệ thống chặn tôi lại.
5
“Hai ta có muốn cá cược không?”
“Cược gì cơ?”
“Cược xem Kỷ Vũ Lạc có cứu Hà Tiểu Tiểu hay không, tôi cược là cô bé sẽ không cứu. Nếu tôi thua, tôi sẽ không can thiệp vào cô bé nữa, thế nào?”
“Nếu tôi thua thì sao? Có phải tôi phải bỏ rơi Kỷ Vũ Lạc một lần nữa, cho đến khi cô bé được nam chính đưa về nhà?”
Một đứa trẻ từng bị bỏ rơi đến hai lần, liệu còn có thể tin tưởng bất kỳ ai được nữa không?
Hệ thống làm vậy chẳng khác nào muốn hủy hoại cô bé.
“Tôi đồng ý cược, nhưng tôi muốn thêm điều kiện. Nếu tôi thắng, tôi sẽ nhận nuôi Kỷ Vũ Lạc làm con gái.”
“Thỏa thuận thành công!”
Tôi lặng lẽ đi theo sau Kỷ Vũ Lạc. Phía trước là một khoảng sân trống nhỏ, Hà Tiểu Tiểu đang bị bốn, năm chị học sinh lớp trên vây quanh.
Những cô gái kia đều xỏ khuyên tai, trang điểm lòe loẹt không hợp lứa tuổi, nhìn Hà Tiểu Tiểu với ánh mắt đầy khinh miệt.
“Hà Tiểu Tiểu, ai cho cậu được phép thân thiết với Cố Cẩm Hoài như thế, không biết đó là người chị Đóa để ý sao?”
Hà Tiểu Tiểu dù sợ đến mức giọng run rẩy, nhưng vẫn cố gắng đấu tranh cho mình:
“Các cậu lừa tôi đến đây rốt cuộc muốn làm gì? Nếu tôi có mệnh hệ gì, nhà tôi sẽ không tha cho các cậu đâu!”
Chị Đóa – người cầm đầu – không nể nang gì, tát Hà Tiểu Tiểu một cái thật mạnh.
“Cậu nghĩ tôi sẽ sợ cậu sao? Nhà ai chẳng thiếu tiền, bày ra cái bộ dáng tiểu thư làm gì.”
“Tôi cảnh cáo cậu, tránh xa Cố Cẩm Hoài ra.”
Chị Đóa phất tay: “Đè cô ta lại, tôi muốn chụp vài tấm hình.”
Tôi siết chặt bàn tay, dù tôi biết Hà Tiểu Tiểu là nữ chính, chắc chắn sẽ gặp dữ hóa lành.
Nhưng nhìn Kỷ Vũ Lạc đang nấp sau rừng trúc không hề nhúc nhích, tôi bắt đầu thấy lo.
Thật ra nếu cô bé không cứu, tôi cũng có thể hiểu, dù sao cô bé cũng nhỏ con, làm sao đánh lại năm chị học sinh lớp trên được.
Hệ thống chen vào không đúng lúc:
“Thêm năm giây nữa, nếu Kỷ Vũ Lạc vẫn không ra tay, chị phải thực hiện trách nhiệm của NPC, đồng thời, chị cũng sẽ thua cược.”
Tôi thở dài, chuẩn bị tư thế lao ra.
Đếm ngược đến ba, một bóng người từ trong rừng trúc còn nhanh hơn tôi.
Tôi đứng vững lại, nhìn theo dấu chân – là Kỷ Vũ Lạc.
Trong tay cô bé còn cầm đôi đũa, chắc là tiện tay lấy từ quầy hàng.
Cô bé lanh lẹ như con thỏ, dùng đũa đánh rơi điện thoại của chị Đóa, rồi dốc hết sức đẩy mạnh, tách hai cô gái đang giữ chặt Hà Tiểu Tiểu ra.
Đôi mắt đỏ hoe của Hà Tiểu Tiểu ánh lên sự ngạc nhiên và vui mừng khi nhìn thấy Kỷ Vũ Lạc.
“Sao lại là cậu, cậu cẩn thận nhé, bọn họ đông người lắm…”
Chị Đóa xoa cánh tay bị đau, nhặt điện thoại lên, chỉ vào Kỷ Vũ Lạc mà mắng:
“Không phải cậu là con nhỏ bán lòng om ngoài cổng trường sao? Đúng là nghèo rớt mồng tơi, cút ngay cho tôi! Nếu không tôi sẽ xử luôn cả cậu!”
Kỷ Vũ Lạc gan cũng lớn, còn giơ cánh tay khoe cơ bắp bé tí của mình.
“Bán lòng om thì sao? Lòng om của dì nhỏ tớ là ngon nhất ở cổng trường! Hơn nữa tớ làm việc mỗi ngày, tớ khỏe lắm, nếu đánh nhau thật, cậu nghĩ cậu có thể thắng tớ sao?”
Kỷ Vũ Lạc kéo Hà Tiểu Tiểu từ từ lùi lại, mấy cô gái vừa bị đẩy ra lập tức nhận ra hai đứa đang muốn chạy, liền chắn đường lại.
Lúc này, hệ thống im lặng không nói gì.
“Cậu thua rồi nhé, giờ tôi phải đi cứu hai cô bé kia đây.”
Tôi hét lớn tên Kỷ Vũ Lạc và Hà Tiểu Tiểu từ sau rừng trúc.
Chị Đóa nghe thấy tiếng người lớn, vẻ mặt không vui, đành dẫn người rút xuống núi từ lối khác.
Kỷ Vũ Lạc nhìn thấy tôi, như một con sóc lao vào lòng tôi.
“Con không sao, bạn ấy cũng không sao.”Đọc full tại page Nguyệt hoa các
Cô bé lại thì thầm bên tai tôi: “Vừa rồi là con cứu Hà Tiểu Tiểu đấy, hôm nay con muốn thêm một cái đùi gà.”
Tôi mỉm cười: “Không vấn đề.”
Sau đó tôi kiểm tra khắp người cô bé xem có bị thương không.
Cô bé ngượng ngùng đẩy tôi ra: “Đã bảo là không sao rồi mà, dì đi xem Hà Tiểu Tiểu trước đi…”