Tôi là con gái ruột nhà họ Giang, từng bị bắt cóc bán đi.
Khi cha mẹ ruột tìm được tôi, tôi đang bày sạp bán ốp lưng điện thoại, mười tệ ba cái.
Ngẩng đầu lên liền chạm phải ánh mắt ghét bỏ của hai người, trước mắt chợt hiện lên dòng bình luận:
【Nữ phụ ác độc xuất hiện rồi, nữ chính giả thiên kim tội nghiệp lại có thêm một người bắt nạt cô ấy.】
【Hu hu hu, nữ chính thật thảm, sau này không những bị người anh nuôi bệnh kiều giam giữ, mà còn bị nam chính ngược thân ngược tâm, cuối cùng tinh thần sụp đổ, chỉ có thể chọn cách nhảy lầu tự sát.】
【Không còn cách nào khác, vốn dĩ đây là một quyển truyện ngược BE, chờ nữ chính chết rồi, nam chính và nam phụ sẽ day dứt hối hận cả đời thôi.】
【Đúng vậy, mọi người cố gắng nhịn chút, đoạn sau mới hay, nam chính nam phụ sẽ sống trong ân hận với nữ chính cả đời.】
Tôi nghi hoặc nhìn dòng bình luận: Day dứt? Hối hận? Mấy thứ này có ích gì?
Quay đầu nhìn sang cô gái giả thiên kim đang rưng rưng nước mắt, tay một người đàn ông đang định đặt lên vai cô ấy.
Tôi đột ngột đứng dậy, hất văng bàn tay đó.
“Đừng chạm vào cô ấy.”
01
Hành động của tôi khiến tất cả mọi người đều sững lại, mẹ Giang là người phản ứng đầu tiên.
“An Nhược, con làm gì vậy? A Yến là anh ruột của con đấy.”
Theo kết quả giám định DNA mà họ vừa đưa, tôi đúng là con ruột của họ, không sai.
Tôi không trả lời, mắt nhìn thẳng về phía Giang Yến, theo phản xạ liền chắn Giang Tuyết ra phía sau.
Chạm phải ánh mắt tôi, Giang Yến liền giả vờ chỉnh lại tay áo, mỉm cười lộ ra tám chiếc răng trắng đều, bắt đầu tự giới thiệu.
“An Nhược, chào em. Anh là anh ruột cùng huyết thống của em, anh tên Giang Yến.”
Tôi không thèm để ý tới bàn tay anh ta đang đưa ra: “Lần đầu gặp em gái, chẳng lẽ anh không nên mang theo chút quà gặp mặt sao?”
Giang Yến lúng túng liếc nhìn cha mẹ, khẽ ho một tiếng: “Đi gấp quá, anh chưa kịp chuẩn bị. Mấy hôm nữa anh sẽ bù cho em.”
“Tôi không sao, tôi thấy cái đồng hồ trên tay anh cũng được đấy.”
Từ nãy tôi đã chú ý đến cái đồng hồ trên tay Giang Yến, hình như là Rolex gì đó, trông rất có giá trị.
Giang Yến cúi đầu nhìn: “Đây là đồng hồ nam…”
“Tôi không ngại.”
Anh ta còn chưa nói hết câu, tôi đã trực tiếp cắt lời.
Bình luận hiện trên màn hình:
【Nữ phụ đúng là tham lam thật, còn chưa bước chân vào nhà mà đã đòi đồng hồ đắt tiền như vậy.】
【Chuẩn luôn, tầm nhìn quá nhỏ bé, kiểu nhà nghèo mới giàu, nhìn là biết chưa từng thấy qua đồ xịn.】
【Sau này cô ta còn cướp đồ của nữ chính nữa cơ, đúng là đủ rồi, tác giả không thể cho nữ phụ chết sớm chút sao?】
02
Cuối cùng, Giang Yến vẫn đưa đồng hồ cho tôi.
Tôi lập tức ném thẳng vào lòng anh em kết nghĩa Trần Vũ.
Trần Vũ từ nãy vẫn đứng trông quầy hàng nhìn chúng tôi, giờ khóe mắt đã đỏ hoe.
“Đại ca, chị đi theo bọn họ rồi, em biết làm sao đây?”
Tôi ghét bỏ rút khăn giấy lau nước mắt cho cậu ta: “Biết sao thì làm vậy, lo bán hết chỗ hàng này đi đã.”
“Cái đồng hồ đó chắc cũng đáng giá lắm, cậu tìm tiệm đồ cũ uy tín mà bán, nhớ đừng để bị lừa. Chắc đủ tiền làm phẫu thuật cho mẹ cậu đấy.”
Nghe xong câu đó, Trần Vũ lại khóc to hơn.
Tôi bị dọa giật mình, vỗ mạnh lên đầu cậu ta, có chút lúng túng liếc nhìn xung quanh.
“Được rồi, cậu có thể kiềm chế chút không? Người ta không biết còn tưởng tôi bắt nạt cậu nữa.”
Nghe vậy, tiếng khóc của Trần Vũ mới dần nhỏ lại.
Tôi chỉ vào chiếc Bentley màu đen của nhà họ Giang: “Chị mày là đi hưởng phúc, đâu phải đi chết.”
“Đợi sau này chị làm nên chuyện, sẽ quay về tìm cậu.”
Trần Vũ hai tay ôm chặt chiếc đồng hồ tôi đưa, bộ dạng như chú cún nhỏ bị bỏ rơi, đáng thương gật đầu với tôi.
Tôi không nhịn được lại lau nước mắt cho cậu ta, sau đó đứng dậy đi về phía người nhà họ Giang.
Mẹ Giang khinh khỉnh liếc nhìn Trần Vũ, không nhịn được lên tiếng:
“An Nhược, con thân với cái thằng nhóc lưu manh đó lắm sao?”
“Sau này con là con gái nhà họ Giang rồi, phải chú ý giữ khoảng cách, mấy tên lưu manh như vậy nhìn là biết không đứng đắn, đừng để nó làm hại con.”
Cha Giang cũng gật đầu theo, dặn tôi sau này đừng liên lạc với những kẻ như vậy nữa.
Tôi cười nhẹ:
“Cũng không thân lắm, chỉ là khi tôi bị cha mẹ nuôi đánh đến đầu rách máu chảy, chính Trần Vũ và mẹ cậu ấy đã đưa tôi đến bệnh viện.”
“Nếu không, có khi bây giờ tôi đã chết rồi.”
Một câu nói khiến cả hiện trường lập tức im lặng.
Cha mẹ Giang vốn còn định nói thêm gì đó, giờ chỉ có thể lúng túng nhìn nhau, rồi gọi mọi người lên xe.
Tôi nhận ra dường như Giang Tuyết không muốn ngồi gần Giang Yến.
Vì vậy tôi chủ động ngồi vào giữa hàng ghế sau.
Giang Yến liếc nhìn tôi một cái, không nói gì.
Nhưng bình luận lại bùng nổ:
【Đến rồi đến rồi, nữ phụ bắt đầu tranh sủng với nữ chính rồi.】
【Giờ tôi cũng chẳng dám xem tiếp nữa, nghĩ tới việc sau này nữ chính bị bắt nạt thê thảm, cha mẹ nuôi cũng chẳng tốt, thấy thương cô ấy quá.】
【Chính vì vậy nên nữ chính mới bị nam phụ tẩy não, nghĩ rằng mình không xứng đáng được yêu, tất cả là lỗi của nữ phụ.】
【Rõ ràng nữ chính chỉ được nhà họ Giang nhận nuôi sau khi nữ phụ bị bắt cóc, bi kịch của nữ phụ chẳng liên quan gì tới nữ chính, sao lại đổ lỗi cho nữ chính chứ?】
【Tôi thấy nữ phụ vừa rồi hình như đang giúp nữ chính mà? Nhìn là biết nữ chính không muốn ngồi quá gần nam phụ mà.】
【Tôi cũng nghĩ vậy, hơn nữa nữ phụ lấy đồng hồ là để chữa bệnh cho mẹ người anh em mà, mấy người trên đúng là mù thật rồi.】
【Dù thế nào đi nữa, sau này cô ta cũng làm hại nữ chính là sự thật, cứ chờ xem, tới lúc đó xem mấy người còn bênh nữ phụ kiểu gì.】
03
Trên xe, cha mẹ Giang hỏi tôi về cha mẹ nuôi.
Tôi nhướng mày, nói bọn họ đã bị tôi tống vào tù từ năm năm trước với tội danh buôn bán và ngược đãi trẻ em.
Giờ chắc còn đang đạp máy may trong tù.
Từ rất lâu tôi đã biết mình không phải con ruột của họ.
Dù sao cũng chẳng ai đối xử tàn nhẫn với con ruột của mình như thế cả.
Không khí trong xe lại trở nên ngượng ngùng, mọi người đều ngầm hiểu mà không nói thêm gì.
Tôi không hề giống như mấy dòng bình luận nói, cố ý đi lấy lòng Giang Yến.
Ngược lại, tôi nhắm mắt nghỉ ngơi, sắp xếp lại mớ suy nghĩ hỗn loạn từ nãy đến giờ.
Từ mấy dòng bình luận, tôi biết mình hình như là nữ phụ pháo hôi trong một bộ truyện BE ngược tâm.
Nữ chính là Giang Tuyết, Giang Yến là nam phụ bệnh kiều.
Nam chính là Cố Diễn Phong — người thừa kế nhà họ Cố, có hôn ước với nhà họ Giang.
Sau này Giang Tuyết sẽ bị hai người đàn ông đó ngược thân ngược tâm nhân danh tình yêu,
Cuối cùng không chịu nổi mà nhảy lầu tự sát.
Lúc đó nam chính và nam phụ mới bắt đầu hối hận day dứt,
Rồi quay sang trút hết tội lỗi lên đầu tôi — kẻ từng gây khó dễ và bắt nạt cô ấy.
Trong cốt truyện, tôi bị hai người đó tra tấn bằng đủ mọi cách, mỗi lần bị hành hạ đều phải đứng trước di ảnh của Giang Tuyết mà nói xin lỗi.
Cuối cùng còn bị quăng xuống biển làm mồi cho cá.
Đúng là cốt truyện điên thật.
Rõ ràng người bức chết nữ chính là nam chính và nam phụ kia chứ?
Thế mà bọn họ lại đổ hết tội lên đầu tôi, coi như để xoa dịu cảm giác tội lỗi trong lòng.
Tôi âm thầm quyết định: sau này nhất định phải tránh xa hai tên điên đó.
Khó khăn lắm mới được làm con gái nhà giàu,
Phải nghĩ cách kiếm được càng nhiều tiền càng tốt.
Còn về Giang Tuyết, tôi không có hứng lo chuyện bao đồng.
Chỉ cần không bắt nạt cô ấy, chắc mấy chuyện sau này sẽ không đổ lên đầu tôi chứ?