04

Về đến nhà họ Giang, cha mẹ Giang lại bận công việc,
Để tôi cho Giang Tuyết dẫn đi.

Giang Tuyết đưa tôi về phòng.
Phòng rất bừa bộn, đồ đạc cũ kỹ.
Có thể thấy vợ chồng nhà họ Giang chẳng mấy coi trọng cô con gái ruột này.

Bình luận từng nói: bọn họ trọng nam khinh nữ, coi con gái như công cụ trao đổi lợi ích cho gia tộc.

Giang Tuyết đứng ở cửa, cắn môi, giọng nói mang theo chút lúng túng:
“Chị… chị đừng giận nhé, lần này gấp quá nên ba mẹ chưa kịp dọn phòng cho chị.”

“Nhưng sáng nay em đã lau dọn sạch sẽ rồi. Ba mẹ cũng đưa tiền cho em bảo em giúp chị sắp xếp. Chị thích gì cứ nói, mấy hôm nữa em sẽ đi mua.”

Giang Tuyết nói một hơi xong mới thở phào, rồi đưa tay gãi đầu.
Như thể sợ tôi sẽ vỗ lên đầu cô ấy giống như lúc tôi vỗ Trần Vũ.

Tôi cười khẽ, đưa tay sờ bàn ghế, quả thật khá sạch sẽ.
Nhún vai thản nhiên: “Em cứ tự mua đi, chị không kén chọn. Nhưng chị thích màu vàng, vàng thật ấy.”

Nhìn thấy tôi cười, mắt Giang Tuyết sáng bừng.
Lấy sổ ra ghi chép.

Tôi tưởng cô ấy đang ghi mấy món cần mua.
Liếc mắt nhìn, lại thấy cô ấy viết thêm một dòng nhỏ phía dưới:

【Chị thích vàng, sau này phải cố tiết kiệm tiền, mua vàng tặng chị.】

Tôi nhìn cô ấy đầy nghi hoặc: chẳng lẽ con bé này là kiểu người cầu toàn lấy lòng người khác sao?
Tôi với cô ấy mới gặp chưa đến năm tiếng đồng hồ, đối xử cũng chẳng tốt gì, vậy mà đã định mua vàng tặng tôi?

Viết xong, Giang Tuyết liền hấp tấp chạy đi, như thể có việc rất quan trọng đang chờ cô ấy vậy.

05

Buổi tối, nhà họ Giang vẫn chuẩn bị một bàn tiệc thịnh soạn.
Tôi vừa cắm đầu ăn ngấu nghiến, vừa trả lời câu hỏi của cha mẹ Giang.

Khi biết tôi đã bỏ học từ năm lớp 12, bọn họ quyết định sẽ đưa tôi vào trường quý tộc học tiếp.

Tôi thuận miệng hỏi:
“Giang Tuyết cũng học ở trường đó à?”

Một câu nói khiến cả bàn ăn lại rơi vào im lặng.
Tôi cũng không hiểu, sao tôi cứ nói cái gì là cả nhà lại im bặt như vậy.
Mấy người này có cần nội tâm phức tạp thế không?

Cuối cùng là Giang Yến lên tiếng:
“Nếu An Nhược không thích, hay để Tiểu Tuyết chuyển qua trường trung học số 6 đi? Như vậy hai người ít gặp nhau, cũng đỡ nảy sinh mâu thuẫn.”

Cha mẹ Giang cũng gật đầu đồng tình.

Bình luận trên màn hình nổ ra:
 【Nữ phụ lại giở trò rồi, trường số 6 là trường tệ nhất thành phố, nữ chính mà chuyển qua đó kiểu gì cũng bị bắt nạt chết.】
【Chuẩn luôn, nam phụ mượn nước đẩy thuyền, cố tình để nữ chính rơi vào cảnh cô lập, sau đó bắt cô ấy phải dựa dẫm vào mình, coi mình là chốn cứu rỗi duy nhất.】
【Tôi thấy ghê quá rồi, cha mẹ Giang một cái tát, nam phụ hai cái tát, nữ phụ thì chưởng luôn “Giáng Long Thập Bát Chưởng”.】

Ơ… tôi nói gì đâu nào?
Tôi chỉ tiện miệng hỏi thôi mà, sao lại thành ra thế này?

Nhìn cha mẹ Giang chỉ vài câu đã muốn chuyển Giang Tuyết qua trường số 6,
Tôi lập tức lên tiếng:
“Nhà phá sản rồi à? Không có tiền cho hai đứa con học trường tư nữa à?”

Nghe tôi nói, cha mẹ Giang sững người, vội vàng phủ nhận:
“Sao có chuyện đó được?”

“Vậy là được rồi, tôi với Giang Tuyết học chung một trường, không cần phải chuyển em ấy đi đâu.”

Nói xong, tôi tiếp tục cắm đầu ăn.

Ngẩng lên thì thấy ánh mắt biết ơn của Giang Tuyết đang nhìn mình.
Tôi lập tức tránh ánh mắt ấy.
Chỉ mong cô đừng nhìn tôi kiểu đó, tôi ghét nhất là mấy ánh mắt như vậy.

Khóe mắt liếc sang Giang Yến, anh ta vẫn cười hoàn hảo,
Chỉ là bàn tay cầm đũa đã siết chặt hơn mấy phần.

06

Nhà họ Giang làm việc rất nhanh gọn, chỉ mấy hôm là tôi có thể đi học chung với Giang Tuyết rồi.

Vì không cùng lớp nên từ lúc lên xe, Giang Tuyết đã huyên thuyên không ngừng.
Cô ấy kể về vị trí trường học, những điều cần chú ý,
Còn nói mình học ở lớp bên cạnh, có chuyện gì cứ tìm cô ấy.

Tôi nghe mà tai sắp mọc kén, chỉ đành tìm cách đuổi cô ấy đi.

Do đã bỏ lỡ nhiều bài, mấy tiết đầu tôi nghe không hiểu lắm,
Buồn ngủ quá nên gục xuống bàn ngủ mất.

Tỉnh dậy thì đã hết tiết.
Bình luận đột nhiên xuất hiện:
 【A a a, nữ chính bị mấy nữ sinh kéo vào nhà vệ sinh bắt nạt rồi!】
【Vì mấy nam sinh thích nữ chính đều từng viết thư tình cho cô ấy, bọn họ vốn đã ghét cô ấy từ lâu, trước giờ còn nể mặt cô là thiên kim nhà họ Giang nên chưa động vào.】
【Giờ biết cô ấy chỉ là con nuôi, lập tức trở mặt luôn, tan học liền kéo cô ấy vào nhà vệ sinh.】
【So với mấy đứa kia, nữ phụ còn đỡ, ít ra tới giờ vẫn chưa động tay động chân với nữ chính.】

Nhìn từng dòng bình luận lướt qua,
Tay tôi bất giác siết chặt lại,
Lại gục xuống bàn, nhắm mắt.

Trong lòng không ngừng tự nhủ đừng lo chuyện bao đồng.

Tôi chỉ là nữ phụ pháo hôi, cô ấy không chống đỡ nổi thì cũng chẳng ai giúp được.
Tôi giúp cô ấy lần này, nhưng lần sau thì sao? Chẳng lẽ giúp mãi cả đời à?

Dần dần, trong đầu lại hiện lên câu mà cô ấy đã ghi trong cuốn sổ.
Ánh mắt trong veo ấy, giọng nói ríu rít bên tai.
Và cả cái kết bi thảm mà bình luận đã nhắc đến.

……

07

Trong nhà vệ sinh, Giang Tuyết bị mấy cô gái chặn ở góc tường.
Con bé cầm đầu tát cô ấy một cái:
“Mày giỏi giả làm hoa sen trắng lắm mà? Ai cũng thích mày, con hồ ly chết tiệt, để tao xem mày còn giả được nữa không!”

Nói rồi, cô ta lại đá một cú vào bụng Giang Tuyết.
Giang Tuyết khẽ rên lên, ngã xuống đất.

Đúng lúc đó, cửa nhà vệ sinh bất ngờ bật mở.
Tôi đứng thẳng người ở cửa.

Cô gái cột tóc đuôi ngựa cao quay đầu nhìn tôi, cười nói:
“Cô là con gái ruột nhà họ Giang nhỉ? Bọn tôi đang giúp cô dạy dỗ con nhỏ không biết điều này, cô có muốn góp một tay không?”

“1, 2, 3, 4… 8 người.”
Tôi âm thầm đếm, tám đứa.
Hơi nhiều đấy.

Nghĩ vậy, tôi thong thả đi tới phòng dụng cụ cuối nhà vệ sinh.
Cầm lấy cây lau nhà, nhúng vào bồn cầu bẩn, rồi vung thẳng lên người bọn họ.

Nước bẩn văng lên mặt đám con gái, tất cả hét to lùi lại.

Tôi thuận tay túm tóc con bé vừa rủ tôi “góp vui” khi nãy, đá mạnh vào khoeo chân cô ta, ép cô ta quỳ trước mặt Giang Tuyết.

“Xin lỗi.”
Tôi lạnh lùng ra lệnh.

Những cô gái khác thấy vậy định lao lên giúp,
Nhưng bị ánh mắt băng lạnh của tôi dọa sững người, không ai dám nhúc nhích.

Đùa gì chứ, tôi từng dám thu phí bảo kê ngoài chợ trời, dọa mấy cô nhóc cấp 3 này thì có là gì.

Con bé quỳ dưới đất còn cứng miệng:
“Tôi việc gì phải xin lỗi nó, nó là con….”

“Bốp” — chưa nói xong, tôi đã vả cho một cái.
Giơ cây lau nhà lên trước mặt cô ta:
“Nếu còn không xin lỗi, tôi nhét luôn cây lau này vào miệng cô bây giờ.”

Nhìn thẳng vào mắt cô ta, tôi rất nghiêm túc, không hề đùa.

Cuối cùng, cô ta chịu thua.
Cúi đầu nói với Giang Tuyết:
“Xin lỗi.”

Tôi buông tay ra, mấy cô đứng canh ở cửa vội vàng xúm lại đỡ cô ta đi.

Tôi ngồi xuống cạnh Giang Tuyết, thấy cô ấy đang lục tìm gì đó trên người.

“Em tìm gì thế?”

“Khăn giấy sát khuẩn.”
Giang Tuyết đáp.

Tôi cạn lời.
Lúc nãy chắc vô ý hất bẩn lên người cô ấy thật.

“Tiểu thư à, lúc này rồi còn câu nệ thế sao?”

Vừa dứt lời, tay tôi bị Giang Tuyết kéo qua.
Bàn tay mềm mại của cô ấy nhẹ nhàng lau sạch tay tôi bằng khăn sát khuẩn.

“Vừa rồi tay chị bẩn rồi, phải lau sạch.”

Tôi ngơ ngác nhìn Giang Tuyết, nhất thời không biết nói gì.

Bình luận:
 【Hu hu hu, em gái đáng yêu quá, rõ ràng người mình còn dơ hơn, vậy mà vẫn lau tay cho nữ phụ trước.】
【Thật ra tôi thấy nữ phụ cũng tốt mà, ngoài miệng nói không quan tâm, nhưng cơ thể lại thành thật chạy tới chống lưng cho nữ chính.】
【Đúng vậy, tôi bắt đầu ship hai người họ rồi nè.】
【Thôi đi, tại vì nam chính chưa xuất hiện thôi. Đợi nam chính tới, nữ phụ chắc chắn sẽ quay ra đối đầu với nữ chính cho xem.】
【Chuẩn, fan nữ phụ đừng có cố thanh minh, phản diện thì mãi là phản diện, không tẩy trắng được đâu.】