08
Nhìn đám bình luận, tôi cũng hơi tò mò, không biết nam chính trông thế nào mà có thể khiến tôi “phát điên” như vậy?
Tôi dìu Giang Tuyết rời khỏi nhà vệ sinh.
Vừa rẽ qua hành lang thì suýt đụng phải một bóng người cao lớn.
Người đàn ông vóc dáng cao ráo, ngũ quan sắc nét, trông như vội vã chạy đến.
Tôi còn chưa kịp nhìn rõ mặt anh ta thì bình luận đã nổ tung.
Toàn bộ đều hò reo: nam chính, nam chính!
Thì ra đây chính là vị hôn phu của Giang Tuyết — Cố Diễn Phong.
Thấy Giang Tuyết, vẻ căng thẳng trên mặt anh ta như dịu đi đôi chút.
Giọng lạnh nhạt:
“Nghe nói em bị đánh à?”
Giang Tuyết khẽ gật đầu.
Cố Diễn Phong cười khẩy:
“Anh đã nói rồi, đi học thì đừng ăn mặc loè loẹt như vậy, em cứ không nghe.”
“Em không có…” Giang Tuyết lí nhí phản bác.
“Không có sao? Nếu không thì sao người ta không đánh ai khác mà cứ nhằm vào em?”
Nghe tới đây, tôi siết chặt nắm đấm.
Còn Giang Tuyết thì mắt đã hoe đỏ, không nói được lời nào.
Cô ấy bị đè nén quá lâu rồi.
Lớn lên trong môi trường như vậy, bảo sao sau này gặp chuyện gì cũng chỉ biết trách mình trước.
Bình luận:
【Nữ chính đừng sợ nam chính, anh ấy chỉ ngoài lạnh trong nóng thôi. Thực ra rất yêu em, nghe em bị bắt nạt là lập tức chạy tới rồi.】
【Nam chính nói vậy vì yêu nữ chính đó, sợ người khác phát hiện cô ấy đẹp rồi cướp mất.】
【Ai hiểu được cái kiểu ngoài cứng trong mềm của nam chính, dễ thương chết đi được. Nếu là tôi, tôi cũng nghe lời anh ấy hết.】
Tôi bị ba cái tam quan này của bình luận làm cho sốc nặng.
Đây mà cũng gọi là yêu á?
Ngay cả tôn trọng tối thiểu cũng không có, nói gì đến yêu?
Cố Diễn Phong còn định nói tiếp.
Tôi không nhịn nổi nữa, đấm thẳng vào mặt anh ta.
Cố Diễn Phong kinh ngạc nhìn tôi:
“Cô dám đánh tôi?”
“Tôi đánh đấy, ai bảo anh mở miệng ra là nói linh tinh, tưởng mình là cái gì mà ai cũng phải nghe à?”
“Nói cho anh biết, lần sau mà còn dám chỉ trỏ Giang Tuyết, gặp anh lần nào tôi đấm lần đó.”
Nói rồi, tôi dắt Giang Tuyết rời đi.
Bình luận:
【Sao cốt truyện lệch rồi? Nữ phụ không phải nên tìm mọi cách quyến rũ nam chính à?】
【Nhất định nữ phụ đang giở chiêu “lùi để tiến”, cố ý làm thế để thu hút sự chú ý của nam chính.】
09
Tôi dìu Giang Tuyết đến phòng y tế, nhưng nhân viên không có ở đó, nên tôi tự bôi thuốc cho cô ấy.
Dù sao hồi trước bị đánh, tôi cũng toàn tự bôi thuốc thôi.
Trong lúc bôi thuốc, Giang Tuyết cứ len lén nhìn tôi, bộ dạng muốn nói lại thôi.
“Có gì thì nói đi.”
Tôi mở miệng thẳng thắn.
Giang Tuyết như lấy hết can đảm, hít sâu một hơi rồi nói:
“Chị ơi… em có thật là loại con gái ‘giả nai’, ‘trà xanh’ như họ nói không?”
“Đúng thế.”
Tôi gật đầu không chút do dự.
Nghe vậy, vẻ mặt Giang Tuyết lập tức ủ rũ hẳn xuống.
“Hoa sen tượng trưng cho sự trong sáng và xinh đẹp, dù mọc trong bùn mà không nhiễm bẩn.
Trà xanh thì tượng trưng cho sự trẻ trung, tràn đầy sức sống.
Những thứ đó… chẳng phải rất giống em sao?”
Nói xong, tôi cúi đầu nhìn Giang Tuyết, phát hiện cô ấy đang nhìn tôi với ánh mắt long lanh sáng rỡ.
“Thật ạ? Em tốt như vậy sao?”
Tôi hơi lúng túng, quay mặt đi.
Khẽ gật đầu, rồi bắt đầu dạy cô ấy: sau này nếu gặp bắt nạt, nhất định phải dám phản kháng.
Dù có đánh không lại, cũng phải chống trả, để bọn chúng biết rằng dù mình thiệt một ngàn, cũng phải khiến chúng mất năm trăm.
Có như vậy, bọn chúng mới biết mình không dễ bắt nạt, không dám tuỳ tiện ra tay nữa.
Con người phải tự mình đứng vững mới được.
Giang Tuyết nghe từng chữ một cách nghiêm túc, gật đầu thật mạnh:
“Em hiểu rồi, chị giỏi quá.”
Tôi giỏi á? Tôi mà giỏi sao?
Thật ra tôi chẳng tốt lành gì.
Tôi nói mấy lời đó chỉ vì không muốn sau này cô ấy lại gây thêm phiền cho tôi thôi.
Bình luận:
【Nữ phụ nói hay quá, mấy từ bôi nhọ phụ nữ trên mạng tôi đã thấy ngứa mắt từ lâu rồi.】
【Cảm giác như được cứu rỗi vậy, thế giới này thật không thể thiếu con gái mà!】
【Có mình tôi thấy nữ phụ đánh nam chính lúc nãy hơi mất lịch sự không?】
【Đúng, chỉ có bạn thấy vậy thôi.】
10
Những ngày sau đó, thỉnh thoảng tôi sẽ dạy Giang Tuyết vài chiêu phòng thân.
Dù sao tôi cũng biết chút đấm đá.
Tuy là học lỏm ngoài đường, nhưng đôi khi “tà đạo” mới là hữu dụng nhất.
Khi mình ở thế yếu, nhất định phải đánh vào chỗ hiểm của đối phương.
Như là mắt, cổ họng — phải một chiêu trúng đích.
Gặp đối phương là nam thì đá thẳng vào hạ bộ.
Gặp nữ thì có thể giật tóc.
Lúc tôi thực hành mẫu, thỉnh thoảng vô ý kéo trúng tóc Giang Tuyết.
Nhưng cô bé không hề kêu đau, ngược lại còn cười ngốc nghếch với tôi.
Nhìn dáng vẻ ấy, tôi bất giác nhớ tới chú chó con vàng nhạt tôi từng gặp ở làng.
Ban đầu tôi cũng muốn mắng cô ấy giống như mắng Trần Vũ, bảo đừng cười nhăn nhở.
Nhưng cuối cùng lại không nỡ nói.
Tôi cứ nghĩ Giang Tuyết sẽ mãi ngoan ngoãn nghe lời như vậy.
Không ngờ lần đầu cô ấy phản bác tôi lại là khi tôi thi giữa kỳ đứng bét lớp.
Hôm đó, Giang Tuyết giận dỗi bưng một đống tài liệu học tập đặt trước mặt tôi, tuyên bố từ hôm nay sẽ dạy kèm cho tôi.
Tôi nằm bẹp ra bàn:
“Thôi khỏi đi? Chị học kém đâu phải ngày một ngày hai, mà có chết được đâu?”
Giang Tuyết lập tức nhét quyển bài tập tiếng Anh vào tay tôi.
“Không giống đâu chị. Chị từng nói với em rồi còn gì, con người phải tự mình đứng vững.”
“Bây giờ xã hội này kiếm tiền đâu phải dựa vào nắm đấm nữa, mà là dựa vào cái đầu.”
“Chẳng lẽ chị muốn vì kém năng lực mà bỏ lỡ cơ hội làm giàu à?”
“Làm giàu?”
Nghe đến chữ “làm giàu”, tôi lập tức ngồi thẳng dậy.
“Đúng vậy, làm giàu rồi có thể mua rất nhiều vàng nhé.”
“Được, học, chị học ngay. Không ai cản nổi chị học đâu.”
Không thể không nói, Giang Tuyết đúng là có năng khiếu mời chào đa cấp.
Chỉ vài câu đã khiến tôi ngoan ngoãn học bài.
Thế là, dưới bản kế hoạch học tập dày đặc mà cô ấy lập ra, tôi bắt đầu con đường học bổ túc gian khổ của mình.
Cố Diễn Phong thỉnh thoảng vẫn hay xuất hiện trước mặt Giang Tuyết để tạo cảm giác tồn tại.
Nhưng giờ Giang Tuyết hoặc là lơ đẹp anh ta, hoặc là đáp trả cực gắt.
Đến mức mặt Cố Diễn Phong cũng phải xanh mét.
Ngay cả tôi cũng phải cảm thán: cái miệng của Giang Tuyết đôi khi thật sự quá độc.
11
Buổi tối, sau khi ăn cơm xong, dưới sự giám sát của Giang Tuyết, tôi lập tức chạy về học bài ngay không nghỉ.
Đột nhiên nhớ ra quên mang theo bình nước, đang định quay lại lấy, thì ở khúc rẽ, tôi thấy Giang Yến đang chặn Giang Tuyết lại.
“Tiểu Tuyết, dạo này sao em không tìm anh nữa vậy?”
“Có chuyện gì ấm ức thì cứ nói với anh, đừng trốn một mình khóc nhé, anh mãi mãi đứng về phía em.”
Giang Tuyết lùi lại một bước:
“Em không có ấm ức gì cả. Chị nói rồi, con gái không phải cái bịch nước mắt, không thể tuỳ tiện khóc được.”
Sắc mặt Giang Yến cứng lại, tiến thêm một bước:
“Nhưng anh là anh trai của em, là người duy nhất sẽ không bao giờ bỏ rơi em.”
Giang Tuyết lập tức phản bác, chỉ vào kênh thời sự trên TV trong phòng khách:
“Anh sai rồi, Đảng và Nhà nước cũng sẽ không bỏ rơi em.”
“Phụt.”
Tôi không nhịn được bật cười thành tiếng.
Giang Yến đứng đơ tại chỗ, không biết nói gì tiếp, còn Giang Tuyết thì đã quay người đi ra vườn tập thể dục rồi.
Lúc này, bình luận thì đang không ngừng khen Giang Yến:
【Nhìn ánh mắt đầy chiếm hữu của nam phụ kìa, tôi mê mất rồi!】
【Nam phụ bệnh kiều chiếm hữu mạnh x nữ chính siêu ngây thơ, tuyệt phối luôn, quả nhiên tôi sinh ra là để mê mấy CP kiểu này!】
【Nữ chính còn không biết chứ, nam phụ đêm nào cũng gọi tên cô ấy trong mơ, yêu đến phát cuồng luôn rồi.】
Nhìn mà tôi muốn buồn nôn.
Đây chắc chắn là quấy rối tình dục còn gì!
Loại nam phụ bệnh kiều này chỉ nên tồn tại trong tiểu thuyết thôi.
Chứ ngoài đời thật mà gặp phải, ai mà không chạy mất dép chứ?
Khi tôi còn đang chăm chú đọc bình luận, sắc mặt Giang Yến bắt đầu trở nên u ám.
Hai tay siết chặt, nhìn theo bóng lưng Giang Tuyết khuất dần, hắn chầm chậm nói:
“Tiểu Tuyết, anh nhất định sẽ không để em rời khỏi anh. Em chỉ có thể là của một mình anh.”