12
Nhờ khoá học gia sư “địa ngục” của Giang Tuyết, thành tích thi thử lần một của tôi cuối cùng cũng lọt vào top giữa của khối.
Để thưởng cho tôi, Giang Tuyết cho tôi nghỉ nửa buổi chiều.
Thế là tôi quyết định đi thăm mẹ của Trần Vũ ở bệnh viện.
Ca phẫu thuật của cô Trần rất thành công, giờ đã được chuyển về phòng thường.
Cô rất quan tâm hỏi han tôi, tinh thần cũng khá hơn trước nhiều.
Tôi yên tâm quay về nhà, dự định tối nay làm thêm một đề Toán nữa.
Nếm được “trái ngọt” từ việc học, giờ tôi có động lực lắm.
Nhưng vừa mở cửa nhà, tôi phát hiện phòng khách tối om.
Trong nhà chẳng có ai, ngay cả cô giúp việc cũng không thấy đâu.
Trong lòng tôi dấy lên dự cảm chẳng lành.
Lúc này bình luận nổ ra:
【A a a, nữ chính bị nam phụ chuốc thuốc mê và bắt cóc rồi, nữ phụ mau đi cứu cô ấy đi!】
【Sắc mặt nam phụ lúc nãy đáng sợ quá, không biết có làm hại nữ chính không nữa?】
【Tôi sai rồi, tôi không mê nam phụ bệnh kiều nữa đâu, hắn bắt nữ chính về căn biệt thự riêng trên núi mà hắn mua lén, đúng là đồ điên mà!】
Nghe bình luận nói, tim tôi cũng lỡ một nhịp.
Chuyện này vốn phải đợi sau khi Giang Tuyết tốt nghiệp đại học mới xảy ra cơ mà?
Chẳng lẽ vì những thay đổi gần đây của Giang Tuyết nên Giang Yến ra tay sớm?
Không kịp nghĩ nhiều, tôi lập tức báo cảnh sát theo địa chỉ mà bình luận cung cấp.
Sau đó gọi Trần Vũ, nhờ tài xế chở chúng tôi phóng thẳng lên núi.
Trên đường đi, qua bình luận, tôi biết Giang Yến đã dùng dây xích sắt trói Giang Tuyết lên giường.
Xung quanh còn có lồng sắt bao quanh.
Ánh mắt hắn nhìn Giang Tuyết cứ như đang nhìn một con thú cưng không nghe lời.
Giang Tuyết càng vùng vẫy, hắn càng cười tàn nhẫn hơn.
Hắn nói với Giang Tuyết, từ giờ đây chính là nhà của cô ấy.
Cô ấy muốn gì hắn cũng cho.
Nhưng nếu cô ấy dám bỏ trốn, hắn sẽ cắt gân tay gân chân cô ấy, để cô ấy vĩnh viễn không thể rời khỏi chiếc giường này.
May mà biệt thự của Giang Yến dùng khoá mật mã, mà bình luận lại biết mật mã.
Chúng tôi thuận lợi không gặp trở ngại.
Đến trước cửa phòng ngủ, Trần Vũ dùng sức phá cửa xông vào.
Trước mắt chúng tôi là cảnh Giang Yến đang cầm dao, nhẹ nhàng rạch trên da Giang Tuyết, chuẩn bị cắt bung váy của cô ấy ra.
13
“Mẹ kiếp, đồ cầm thú!”
Trần Vũ lập tức nhào tới vật Giang Yến xuống đất, hai người giằng co đánh nhau.
Dù sao Trần Vũ cũng là người lớn lên trong mấy trận đánh lộn, rất nhanh đã chiếm thế thượng phong, đè Giang Yến xuống đất mà đấm tới tấp.
Tôi liền cởi áo khoác phủ lên người Giang Tuyết, ôm chặt cô ấy vào lòng.
Cảm nhận được cô gái trong lòng đang run rẩy từng hồi, nhưng vẫn cố cắn môi không bật khóc.
Tôi vuốt đầu cô ấy, áp vào vai mình:
“Ngốc, muốn khóc thì cứ khóc đi.”
Như thể cuối cùng cũng buông lỏng cảnh giác, Giang Tuyết đưa tay ôm chặt lấy tôi, bật khóc nức nở.
Tôi nhìn khung cảnh quanh phòng — khắp nơi toàn là ảnh chụp của Giang Yến và Giang Tuyết, có không ít bức còn là ảnh ghép thân mật do hắn photoshop.
Không lạ gì khi sau này Giang Tuyết sẽ bị sụp đổ tinh thần trong căn phòng này, dẫn đến tự sát.
Khi cảnh sát đến nơi, Giang Yến đã bị Trần Vũ đánh đến mặt mũi bê bết máu.
Chúng tôi cùng bị đưa về đồn để lấy lời khai.
Nhưng khi thẩm vấn, Giang Yến lại không thừa nhận chuyện bắt cóc Giang Tuyết, chỉ nói rằng anh trai dẫn em gái đi tham quan nhà mới.
Hắn còn cố tình dụ dỗ Giang Tuyết, định phá vỡ phòng tuyến tâm lý của cô ấy:
“Đúng không, em gái? Mau giúp anh giải thích đi.”
“Nếu để các chú cảnh sát hiểu nhầm, sau này anh sẽ không giúp được em nữa.
Nếu bạn bè ở trường biết chuyện này, họ cũng sẽ càng coi thường và bắt nạt em thôi.”
“Chắc em không muốn chuyện đó xảy ra chứ?”
Giang Yến lại nở nụ cười tiêu chuẩn của hắn.
Nhưng lần này nụ cười ấy chẳng còn chút thân thiện nào, mà chỉ toát lên vẻ âm u đáng sợ.
Bất chấp tôi ngăn cản, Giang Tuyết từ từ bước tới gần hắn.
Mắt Giang Yến lộ vẻ mừng rỡ, vội vàng tiến lại đón cô ấy.
Nhưng giây tiếp theo — Giang Tuyết bất ngờ giơ chân đá thẳng vào hạ bộ của hắn.
“Rắc!”
Hình như có thứ gì đó vỡ nát.
Tiếp theo là tiếng hét thảm thiết của Giang Yến.
Tất cả chúng tôi đều sững sờ, chỉ nghe thấy giọng nói kiên định của Giang Tuyết:
“Các chú cảnh sát, cháu có ghi âm, có thể chứng minh Giang Yến thật sự có ý định bắt cóc cháu.”
Cảnh sát phải mất một lúc mới hoàn hồn lại, lập tức lấy điện thoại của Giang Tuyết để trích xuất ghi âm.
Bên trong toàn là những lời nói bẩn thỉu của Giang Yến.
Giang Tuyết quay đầu cười với tôi:
“Chị, lần này em đá chuẩn chứ?”
Tôi lặng lẽ giơ ngón cái.
Không những chuẩn mà còn độc.
Các chú cảnh sát cũng bị dọa đến mặt trắng bệch.
Bình luận:
【Nữ chính đá hay lắm, nam phụ đúng là ghê tởm, còn dám uy hiếp nữ chính, đáng lẽ nên đá thêm mấy phát nữa.】
【Hu hu hu, may mà nữ phụ đến kịp, nếu không tôi không dám tưởng tượng nữ chính sẽ ra sao.】
【Tôi tuyên bố, từ nay sẽ mãi ủng hộ nữ chính và nữ phụ, ai còn dám nói xấu các cô ấy, tôi sẽ chiến tới cùng!】
【Lại một lần nữa chứng minh, đàn ông có cảm xúc ổn định quan trọng thế nào.】
14
Giang Yến bị chẩn đoán mắc bệnh tâm thần, không thể bị khởi tố.
Chỉ có thể bị nhốt suốt đời trong bệnh viện tâm thần.
Sau khi biết tin con trai bị đưa vào viện tâm thần, cha Giang tức đến đột quỵ, phải nhập viện.
Mẹ Giang khóc đến sưng cả mắt.
Khi tôi bước vào phòng bệnh của cha Giang,
Bất ngờ một cái cốc bay thẳng vào chân tôi.
“Đồ khốn… Mau đưa anh mày ra khỏi viện tâm thần, nếu không tao… tao không tha cho mày đâu!”
Ông ta lắp bắp nói.
Tôi cúi đầu nhìn mớ hỗn độn dưới đất, cười khẩy:
“Được thôi, nếu ra khỏi viện tâm thần, thì có lẽ sẽ phải ra toà đấy.”
“Là bệnh viện hay nhà giam, tuỳ các người chọn.”
Cha Giang tức đến run người, giơ tay chỉ vào tôi chửi um lên:
“Mày đúng là sao chổi, biết thế ngày đó không nên nhận mày về!”
Chưa kịp nói hết câu, tôi đã vung tay tát thẳng vào mặt ông ta.
“Mày dám đánh tao? Tao là cha mày đó!”
“Cha?”
Tôi lạnh lùng nhìn ông ta, cười khẩy.
“Bản giám định ADN mà các người đưa, là dùng mẫu máu tôi bán năm tôi 10 tuổi đúng không?”
“Các người đã sớm biết tôi là con ruột rồi, nhưng mãi đến bây giờ mới tìm về, không phải vì sợ cái suy nghĩ bệnh hoạn của Giang Yến sao?”
“Các người sợ một ngày nào đó hắn không khống chế được mà làm hại Giang Tuyết, nên mới vội đưa tôi về để hoàn thành hôn sự với nhà họ Cố, chuẩn bị sẵn đường lui chứ gì?”
Nghe tôi nói xong, sắc mặt cha mẹ Giang lập tức tái nhợt.
Mẹ Giang run giọng hỏi tôi:
“Sao… sao con biết mấy chuyện này?”
Tôi tất nhiên sẽ không nói là do bình luận trên màn hình mách.
“Các người không cần biết tôi biết từ đâu.”
“Chỉ cần nhớ rõ, bây giờ người các người có thể dựa vào chỉ còn tôi thôi.”
“Bác sĩ nói rồi, bệnh của ông già này cả đời phải nằm liệt giường.
Sau này công ty tôi sẽ toàn quyền tiếp quản, trước khi tôi tốt nghiệp, sẽ giao cho CEO chuyên nghiệp quản lý.”
“Đợi sau khi xuất viện, tôi sẽ đưa các người vào viện dưỡng lão bình thường.
Nếu muốn sống yên ổn nốt quãng đời còn lại, thì biết điều một chút, đừng có giở trò.”
Nói xong, tôi quay người rời đi không chút do dự.
Sau lưng là tiếng cha Giang chửi bới không ngừng và tiếng mẹ Giang khóc lóc.
Trong lòng tôi không chút dao động, cũng chẳng hề thấy áy náy.
Hai người đó căn bản không xứng làm cha mẹ.
Ngay cả Giang Yến cũng là do bọn họ ngày ngày giáo dục lệch lạc, biến thái mà thành như hôm nay.
15
Những ngày tiếp theo, tôi và Giang Tuyết cùng nhau dốc toàn lực ôn thi đại học.
Vì đã có mục tiêu rõ ràng, chúng tôi càng thêm nỗ lực.
Cuối cùng, khi làm xong môn thi cuối cùng, Giang Tuyết giơ hai tay lên trời hét lớn:
“Cuối cùng cũng được giải thoát rồi!”
Đúng lúc ấy, không biết từ đâu Cố Diễn Phong bước ra.
Anh ta nhìn Giang Tuyết, tỏ ý muốn nói chuyện riêng với cô ấy.
Nghĩa là muốn tôi rời đi.
Tôi liếc nhìn Giang Tuyết, thấy cô ấy đồng ý.
Bề ngoài tôi giả vờ rời khỏi, nhưng thực chất lo Cố Diễn Phong sẽ làm ra mấy chuyện cực đoan giống Giang Yến,
Nên tôi trốn trong bụi cây gần đó, xem thử anh ta định làm gì.
Cố Diễn Phong chỉ nghiêm túc xin lỗi và tỏ tình với Giang Tuyết:
“Giang Tuyết, anh thật sự rất thích em. Trước đây những điều quá đáng anh làm, những lời nói khó nghe, đều chỉ để thu hút sự chú ý của em. Em có thể tha thứ cho anh không?”
Giang Tuyết nhìn thẳng mặt Cố Diễn Phong, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười nhạt.
“Cố Diễn Phong, anh biết không? Em từng mơ một giấc mơ, trong đó em thật sự đã lấy anh.”
Một câu nói khiến gương mặt Cố Diễn Phong lập tức lộ vẻ mừng rỡ, cứ tưởng Giang Tuyết sắp đồng ý với mình.
Khóe môi không kìm được mà nhếch lên.
“Nhưng cuối cùng, chính trong những lần anh và Giang Yến hết lần này đến lần khác hạ thấp, phủ nhận em,
Em đã mắc chứng trầm cảm, hoài nghi bản thân, và rồi đi đến cái chết.”
Nghe vậy, sắc mặt Cố Diễn Phong thay đổi, vội vàng giải thích:
“Không đâu! Anh sẽ không để em trở thành như thế.”
“Thật sự sẽ không sao?”
Giang Tuyết nhìn thẳng vào mắt Cố Diễn Phong, như muốn nhìn thấu bản chất sâu bên trong hắn.