5
Lời nói của tôi mang đầy cảnh cáo.
Hà Hiểu Hiểu cảm thấy cực kỳ mất mặt, cúi đầu xuống, cố nén nghẹn ngào nói:
“Xin lỗi tiểu thư, sau này em sẽ không tái phạm nữa.”

Thái độ xin lỗi của cô ta thoạt nhìn có vẻ thành khẩn, nhưng bên trong lại ẩn chứa sự không cam lòng và nhục nhã.
Mà sự không cam lòng và nhục nhã đó, cuối cùng rồi cũng sẽ biến thành oán hận và giận dữ với tôi.

Nhưng thì sao chứ?
Hà Hiểu Hiểu khiến tôi thấy không vui,
Tôi chính là muốn trả đũa ngay lúc này.

Cô ta vẫn giữ tư thế hơi cúi người rất lâu,
Đến mức sắp không chịu nổi nữa, thân thể yếu ớt khẽ run lên,
Tôi mới lười biếng lên tiếng:
“Được rồi, làm gì mà nghiêm túc căng thẳng thế? Chỉ là đùa chút thôi.”
“Giờ là xã hội chủ nghĩa, tôi đâu thể làm cái trò địa chủ phong kiến kiểu đó được?”

Lần này Hà Hiểu Hiểu đã rút kinh nghiệm, cố gắng nặn ra nụ cười:
“Không đâu, tiểu thư không sai, là em không biết thân phận mình ở đâu.”

“Tự biết được là tốt rồi.” Tôi phất tay: “Xuống nghỉ đi, mai chẳng phải cô còn phải đến bệnh viện thăm cha sao?”

Hà Hiểu Hiểu lại khom lưng cung kính cúi chào tôi một lần nữa,
Rồi mới lui ra ngoài.

【Nữ chính lòng dạ hẹp hòi như vậy, hôm nay bị tiểu thư làm nhục thế, chắc chắn sẽ tìm cách trả đũa lại cho xem.】
【Không thể đuổi cô ta đi được à?】
【Bạn trên kia, sợ là không dễ đâu. Dù gì cô ta cũng mang danh con gái ân nhân cứu mạng của tiểu thư mà.】

Dòng bình luận sôi nổi tranh luận.
Còn tôi cũng đang suy nghĩ xem có cách nào trừ hậu họa tận gốc không?
Tôi ghét cảm giác bị động như thế này.

Đang lúc phiền não, quản gia tới.
Ông đưa tôi một tập hồ sơ: “Tiểu thư, đây là tư liệu cô yêu cầu tôi điều tra.”

Tôi luôn tò mò…
Lục Hạn Xuyên rõ ràng là nam chính, thiên tư trác tuyệt,
Rốt cuộc vì lý do gì lại phải nhẫn nhục bẻ gãy tôn nghiêm,
Đem cái hôn ước chẳng mấy giá trị kia ra cầu xin tôi giúp đỡ?

Mãi đến khi tôi tận mắt thấy được hoàn cảnh thê thảm của nhà cậu ta…

6
Con hẻm chật hẹp, u tối.
Hai bên là những bức tường thấp, cũ kỹ và loang lổ, phủ đầy dây thường xuân.

Vừa mưa xong.
Mặt đất gồ ghề lầy lội, vũng nước đọng khắp nơi.
Tôi vô tình giẫm phải một chỗ,
Nước bùn lập tức bắn tung tóe,
Làm bẩn chiếc váy trắng tinh của tôi.

Quản gia nhíu mày, đề nghị:
“Tiểu thư, hay để tôi đi thay, cô cứ ở lại trong xe nghỉ?”

“Không cần.”
Tôi từ chối.
Những chuyện như thu phục lòng người, vẫn nên tự mình làm mới hiệu quả.

Tôi cố gắng chịu đựng cảm giác khó chịu, vén váy lên, tiếp tục đi sâu vào trong.
Rất nhanh, tôi đã đến trước cửa nhà của Lục Hạn Xuyên.

Bà ngoại già nua của cậu ta đang khó nhọc quỳ dưới đất,
Dùng đôi tay vàng vọt, gầy guộc của mình vò quần áo.

Tư liệu cho thấy, mẹ của Lục Hạn Xuyên gặp phải kẻ chẳng ra gì.
Bị chồng là một con nghiện cờ bạc lừa hết tài sản, mất hết niềm tin vào tình yêu,
Rồi quay sang hận luôn cả con trai ruột của mình.

Vào mùa đông lạnh giá,
Lục Hạn Xuyên khi còn nhỏ đã bị mẹ vứt bỏ vào thùng rác.
Sắp chết cóng thì được bà ngoại lặn lội từng bước khó khăn, bế về nhà,
Từng thìa cháo trắng nuôi lớn.

Đến giờ, mẹ cậu không những chưa từng làm tròn bổn phận người mẹ,
Ngược lại còn vét sạch tiền bạc trong nhà,
Trong đó có cả số tiền bà ngoại tích góp dành để chữa bệnh cho dì cậu – người mắc chứng xơ cứng teo cơ.

Lục Hạn Xuyên từng nghĩ đến việc nghỉ học để đi làm kiếm tiền,
Nhưng đã bị bà ngoại tát cho một cái, mắng:
“Nó là trách nhiệm của bà, không phải của cháu! Sao có thể vì nó mà đánh đổi cả đời mình?”

“Cháu cứ yên tâm, bà sẽ không để ai liên lụy đến cháu,
Đến ngày bà chết, bà sẽ mang theo cả nó đi cùng.”

Không còn đường lui,
Lục Hạn Xuyên mới đột nhiên nhớ đến cái hôn ước kia,
Mặt dày mò đến tìm tôi.

7
“Cô gái, cháu là ai vậy?”
Tôi đứng ở đầu ngõ một lúc lâu,
Lâu đến mức bà ngoại của cậu ấy tự mình phát hiện ra tôi.

Tôi khẽ nhếch môi nở một nụ cười hoàn hảo, chủ động bước tới, tự giới thiệu:
“Bà ơi, cháu là Thương Lạc Tây.”

Nghe đến cái tên này, bà có phần sửng sốt: “Cháu lớn thế này rồi sao?”
Tôi khẽ “ừ” một tiếng, liếc nhìn đống quần áo chất như núi bên chân bà.

Ngay lập tức, vệ sĩ hiểu ý bước lên, nhận lấy thau và bàn giặt, định thay bà làm công việc này.
Nhà họ Lục nghèo đến mức không đủ tiền mua một chiếc máy giặt,
Phải dùng cách cổ điển nhất để giặt quần áo.

Bà ngoại lúng túng, khách khí từ chối: “Không cần đâu, không cần, để bà tự làm là được rồi…”

Lục Hạn Xuyên đúng lúc quay về liền bắt gặp cảnh tượng này,
“Tụi bây định làm gì bà tôi?”

Do góc nhìn bị hạn chế, cậu ta lập tức hiểu lầm rằng vệ sĩ định gây bất lợi cho bà,
Lập tức lao đến che chắn bà ngoại sau lưng, ánh mắt cảnh giác, tư thế đề phòng.

So với dáng vẻ ngoan ngoãn, trung thành tuyệt đối khi hứa hẹn với tôi mấy hôm trước, quả thực khác một trời một vực.
Xem ra móng vuốt vẫn chưa được mài sạch.

Tôi im lặng đối mặt với cậu ta, ánh mắt giao chiến, không ai nhường ai.

【A a a sắp hiểu lầm rồi sao? Đừng ngược nữa mà!】
【Tiểu thư ghét nhất là bị khiêu khích, trong khi nam chính lại cứ như gặp đại địch mỗi lần liên quan đến bà và dì của mình.】

Ngay khi mọi người tưởng rằng giữa tôi và cậu ta sẽ nảy sinh mâu thuẫn,
Bà ngoại bỗng kéo cậu ta ra, quở trách:
“Tiểu Thương có lòng tốt bảo người giúp bà giặt quần áo, con kích động cái gì chứ?”

Lục Hạn Xuyên lúc này mới nhận ra, trong tay vệ sĩ chỉ là đống quần áo cũ nát, nhất thời không biết làm sao:
“Con…”

Nhưng tôi không buồn nghe cậu giải thích, mặt lạnh quay người rời đi.
Trước khi lên xe, tôi lạnh lùng dặn quản gia:
“Hủy toàn bộ đặc quyền dành cho Lục Hạn Xuyên.”

8
Chỉ sau một đêm, cuộc sống của Lục Hạn Xuyên từ thiên đường rơi thẳng xuống địa ngục.
Nhưng đúng như lời trong dòng bình luận, đạo đức của cậu ta quả thật cao đến mức khó tin.
Nếu là người hẹp hòi, chắc hẳn đã sớm sinh lòng oán hận rồi.

Nhưng cậu không những không thế, mà còn cảm thấy vô cùng tội lỗi.
Một lòng một dạ muốn xin lỗi và làm hòa với tôi.

Nhưng chúng tôi không thuộc cùng một tầng lớp.
Nếu tôi không chủ động gặp mặt, cậu căn bản không thể tìm được tung tích của tôi.

Thỉnh thoảng vô tình gặp ở trường, cậu lấy hết dũng khí muốn lại gần bắt chuyện.
Nhưng tôi luôn như một nữ hoàng giữa ánh hào quang,
Rất nhanh sẽ có một nhóm người vây quanh, đẩy cậu ra rìa không ai chú ý.

Cậu chỉ có thể đứng đó, lặng lẽ nhìn tôi rời đi trong vòng vây tung hô.
Còn bản thân, chỉ có thể đơn độc nhìn theo bóng lưng tôi,
Xa vời không thể với tới.

Hà Hiểu Hiểu như bóng ma, âm thầm xuất hiện phía sau cậu ta, thì thầm:

“Thấy chưa, Thương Lạc Tây là người như thế đấy.”
“Mới một giây có thể đưa cậu lên thiên đường, giây sau đã có thể đạp cậu xuống địa ngục.”
“Cô ta coi trọng lợi ích hơn tình cảm, bên cạnh đã có Thế thiếu của nhà họ Kỷ – Kỷ Hoài Sơ.”
“Cô ta sẽ không bao giờ yêu cậu đâu!”
“Đối với cô ta, cậu chỉ là món đồ chơi tiêu khiển lúc rảnh rỗi mà thôi!”

【Đáng ghét! Nữ chính lại đang ly gián nữa rồi! Tiểu thư mau tới đi, đừng để cô ta đạt được mục đích!!!】

Dòng bình luận sốt sắng thay tôi.
Nhưng tôi vẫn thản nhiên.

Chúng tôi đã giao kèo rõ ràng từ đầu:
Tôi cho tiền, cậu ta cho lòng trung thành.

Nếu chỉ vì một chút lạnh nhạt của tôi mà cậu ta bị lung lay, dễ dàng để người khác ly gián,
Vậy thì chứng tỏ con người cậu cũng chẳng ra gì.

Mà với loại người không trung thành,
Tôi thà đập vỡ như ngọc, chứ không giữ làm ngói bể.

May mà Lục Hạn Xuyên không khiến tôi thất vọng.
Cậu nhìn về phía tôi đang đứng, nhẹ nhàng nói:
“Vậy thì sao? Tôi cam tâm tình nguyện.”

【A a a tiểu thư nghe thấy không? Đây là lời tỏ tình trung thành nhất từ cún con của cô đó!】
Dòng bình luận “phát cuồng”.
Tôi cũng khẽ cong môi hài lòng, quay người rời đi.

9
Từ sau khi Lục Hạn Xuyên bày tỏ suy nghĩ thật lòng, dòng bình luận ngày nào cũng là:
【Làm hòa đi, coi như chúng tôi cầu xin hai người đó!】
Nhưng độ chín chưa đủ.

Hôm đó tan học,
Tôi vừa ngồi vào xe thì dòng bình luận đột ngột hiện lên:
【Tiểu thư cứu mạng! Nam chính đang bị bắt nạt trong nhà vệ sinh!】

Cái gì?
Tôi giật mình kinh hãi,
Lập tức dẫn theo vệ sĩ quay lại trường.

Trường Trung học Vân Xuyên là một trường quý tộc,
Diện tích cực kỳ rộng lớn.
Tìm người cũng mất chút thời gian.

Lúc tôi đến nơi, Lục Hạn Xuyên đã bị đánh nằm rạp xuống đất.
Một người đạp lên lưng, một người đạp lên eo, một người khác giẫm lên chân,
Bị khống chế hoàn toàn, không cách nào phản kháng.

Kẻ cầm đầu ngồi xổm trước mặt cậu, túm mặt cậu lật qua lật lại mà đánh giá:
“Chả trách lại khiến tiểu thư Thương phá lệ giữ cậu lại.”
“Mặt mũi này cũng có chút giá trị đấy.”
“Nhưng tiếc thay, đối thủ của cậu lại là thiếu gia Kỷ.”

Nói xong, hắn rút ra một con dao găm,
“Cậu nói xem, tôi nên ra tay từ đâu trước?”

Lưỡi dao sắc lạnh lóe sáng,
Phản chiếu trong mắt thiếu niên đang đầy tức giận.

Kẻ đó dằn giọng cảnh cáo:
“Trước khi phản kháng, hãy nghĩ đến người nhà của cậu.”
“Là họ quan trọng hơn, hay là khuôn mặt này?”

Nghe vậy, cơ thể Lục Hạn Xuyên đang căng cứng chợt thả lỏng.
“Thế mới ngoan chứ.”
Tên kia cười đắc ý,
Lưỡi dao lướt qua vài vòng.

Ngay lúc mũi dao sắp rơi xuống,
“Tất cả dừng lại!”

Tôi dẫn theo một đội vệ sĩ xuất hiện, kịp thời chặn đứng màn bạo hành đơn phương này.
Kẻ kia ngẩng đầu nhìn thấy là tôi thì hoảng loạn,
Con dao lập tức rơi xuống “keng” một tiếng.

Cả đám sợ run, lắp bắp:
“Chị… chị Thương…”
“Từ khi nào mà đến người của tôi cũng dám động vào hả?”

Bọn chúng sợ bị tôi truy cứu, bèn khai hết:
“Là… là do thiếu gia Kỷ chỉ đạo ạ…”

Kỷ Hoài Sơ à.
Tốt lắm.
Tôi lạnh nhạt cười khẩy: “Cút hết cho tôi.”