Ngay lập tức, cả đám như được đại xá, cắm đầu bỏ chạy.
Chỉ còn lại Lục Hạn Xuyên mình đầy thương tích nằm lại trên đất.
Tôi liếc một cái, phân phó quản gia: “Xử lý đi.”
Đang xoay người rời đi thì váy tôi bị ai đó níu lại.
Tôi khó chịu: “Bỏ cái tay bẩn đó ra.”
Ánh mắt chán ghét của tôi như đâm thẳng vào tim Lục Hạn Xuyên.
Cậu ta nghẹn ngào:
“Tôi chỉ muốn xin lỗi cô. Lần trước là tôi hiểu lầm cô.”
“Hừ.”
“Nếu tôi cứ để tâm mấy chuyện vặt vãnh đó, sớm muộn gì cũng bị cậu làm tức chết.”
Từ đầu đến cuối, người cứ mãi canh cánh trong lòng chỉ có Lục Hạn Xuyên.
Cậu như bừng tỉnh, hàng mi dài cụp xuống đầy thất vọng.
【Thật đáng thương! CP của tôi sao lại lắm trắc trở thế này? Bao giờ mới làm hòa được đây!】
Dòng bình luận nóng lòng “đẩy thuyền”, mong chuyện tình cảm của tôi và cậu ta tiến triển.
Nhưng tôi là thương nhân,
Chưa từng làm chuyện lỗ vốn.
Thứ tôi muốn, là sự khuất phục tuyệt đối của Lục Hạn Xuyên — từ thể xác đến tâm hồn.
10
Sau sự việc bị bắt nạt lần này,
Mối quan hệ giữa tôi và Lục Hạn Xuyên không những không được cải thiện,
Mà tôi còn chuyển cậu ta đến ở căn phòng dành cho người hầu hẻo lánh nhất.
Thế nhưng, sau lưng lại lệnh cho người âm thầm đưa bà và dì cậu ta vào bệnh viện điều trị.
Tất cả những việc này đều được quản gia kể lại tường tận cho Lục Hạn Xuyên.
“Tiểu thư chỉ là người ngoài lạnh trong ấm, thật ra lòng tốt hơn bất kỳ ai.”
Bà và dì là điểm yếu của Lục Hạn Xuyên.
Nắm được họ, tức là nắm được cậu ta.
Sau khi nghe xong, Lục Hạn Xuyên xúc động dâng trào:
“Giúp tôi cảm ơn tiểu thư.”
Nhưng Hà Hiểu Hiểu thì không rõ nội tình,
Cứ tưởng tôi đã hoàn toàn chán ghét Lục Hạn Xuyên,
Liền giả bộ tử tế bước đến:
“Tiểu thư, lần trước cô cứu Lục Hạn Xuyên trong nhà vệ sinh,
Chẳng khác nào ngầm thừa nhận thân phận vị hôn phu của cậu ta rồi.”
“Giờ lại để cậu ấy ở chỗ như vậy, có phải quá thiệt thòi không ạ?”
Giờ tôi mới phát hiện, diễn xuất của Hà Hiểu Hiểu đúng là tệ đến mức đáng cười.
Tưởng rằng đã tìm được thời cơ, liền đến dò xét thái độ của tôi.
Nhưng ánh mắt lại chẳng hề che giấu được sự đắc ý.
Tôi liếc cô ta một cái:
“Hay là cô đổi chỗ với cậu ta nhé?”
Sắc mặt cô ta lập tức đông cứng, cười gượng:
“Tôi… tôi không có ý đó…”
“Không có thì câm miệng!”
Tôi lơ đãng nghịch bộ móng tay vừa làm, giọng thờ ơ:
“Nhớ lấy thân phận của mình, đừng nhiều chuyện.”
Sự kiên nhẫn của tôi có hạn.
Ân cứu mạng không thể mãi là bùa miễn tử.
Tiếc là… Hà Hiểu Hiểu sẽ không dừng lại dễ dàng như vậy.
11
Tối hôm đó, tôi cố tình sai người đưa cho Lục Hạn Xuyên một bữa ăn đạm bạc đến tột cùng.
Thậm chí còn chẳng bằng cám heo.
Qua camera giám sát, tôi thấy thiếu niên không hề thay đổi sắc mặt, bưng lên chuẩn bị ăn.
Ngay lúc then chốt, Hà Hiểu Hiểu bất ngờ xông ra, tức giận hất đổ bát cơm.
“Thiu cả rồi, không được ăn nữa!”
Cô ta quét mắt nhìn đống cơm canh đổ đầy đất, ánh mắt hiện rõ vẻ xót xa.
“Cho dù tiểu thư có ghét cậu đến đâu cũng không thể đối xử thế này chứ?”
Thiếu niên cụp mi, giọng nhàn nhạt: “Cô ấy không có.”
Nhưng Hà Hiểu Hiểu lại cứ sống mãi trong thế giới tưởng tượng của mình.
Cô ta lấy ra một hộp cơm tinh xảo.
Vừa mở nắp, hương thơm đã lan tỏa khắp nơi.
Cô ta cảm động một mình, bưng một bát cháo tổ yến lên, nói đầy cảm khái:
“Nhưng cậu đừng sợ, dù tiểu thư có nhằm vào cậu, tôi vẫn sẽ là chỗ dựa vững chắc nhất cho cậu.”
Cô ta ngây thơ nghĩ rằng làm như thế sẽ khiến Lục Hạn Xuyên cảm động.
Thế nhưng Lục Hạn Xuyên lại lùi lại nửa bước, vạt áo vẽ nên một đường cong lạnh nhạt:
“Cảm ơn, nhưng không cần, tôi vẫn ổn.”
Hà Hiểu Hiểu đã rơi vào trạng thái như bị ma ám, cứ cố chấp tiến tới.
“Không, cậu cần đấy!”
“A Xuyên, chúng ta đều là những kẻ cùng khổ.”
“Chỉ có tôi mới hiểu được cảm giác mất nhà, mất người thân là như thế nào.”
“Mất nhà, mất người thân?” Lục Hạn Xuyên đột nhiên bật cười, “Cô chắc chứ?”
“Theo tôi biết, mẹ cô đang ở viện dưỡng lão đắt nhất thủ đô, chị cô đi du học, tiền học và sinh hoạt phí đều do tiểu thư chi trả.”
“Còn cô, từ nhỏ đã sống cùng tiểu thư, có cuộc sống cao sang hơn người.”
“Bây giờ cô nói mấy lời này, là muốn lấy oán trả ơn sao?”
Ánh mắt Lục Hạn Xuyên sắc như dao, nhìn chằm chằm cô ta.
Hà Hiểu Hiểu bị nhìn đến chột dạ, liền thẹn quá hóa giận, hét lên:
“Cậu đừng có tâng bốc cô ta như thánh nữ vậy!”
“Cô ta làm mấy chuyện đó chỉ vì bị ân cứu mạng của ba tôi ép buộc thôi!”
【Trời ơi tức chết tôi rồi! Người quân tử nhìn hành động, không xét lòng dạ, tiểu thư đã làm đến mức đó là quá tốt rồi!】
【Hà Hiểu Hiểu thật là đồ vong ân bội nghĩa!】
12
Bình luận mắng chửi nổi lên như bão.
Còn tôi, khoé môi khẽ cong, dẫm lên ánh chiều tà cuối cùng bước vào sân.
Giọng nói lười biếng bay theo làn gió:
“Đã nghĩ như vậy rồi thì tôi dứt khoát thu hồi toàn bộ sự trợ giúp dành cho nhà cô.”
“Dù sao danh tiếng ham lợi vô tình của tôi cũng ai ai đều biết, bị thêm mắng một câu ‘vô ơn’ cũng chẳng sao.”
Hà Hiểu Hiểu cũng rất có “cốt khí”, trừng mắt nhìn tôi một cái, lạnh lùng nói:
“Thu thì thu! Cô tưởng tôi thèm à?”
Cô ta không thèm, nhưng mẹ và chị cô ta thì có!
Khi hay tin “tai họa” này, hai người đó lập tức cuống cuồng quay về,
Lôi Hà Hiểu Hiểu đến trước mặt tôi để chịu tội.
“Mau quỳ xuống, dập đầu xin lỗi tiểu thư!”
Mẹ cô ta gào lên, sắc mặt méo mó vì tức giận, vặn mạnh cánh tay con gái, quát lớn.
Hà Hiểu Hiểu sống chết không quỳ, nước mắt long lanh ngẩng đầu lên:
“Mẹ, mẹ không thể có chút khí tiết nào sao?”
“Mọi người sinh ra bình đẳng, sao chúng ta phải quỳ trước mặt cô ta chỉ vì cô ta giàu hơn?”
Giọng nói khản đặc đầy uất ức.
Tôi cười nhạt một tiếng:
“Thì ra, có tiền cũng là cái tội à?”
“Tôi đã nói rồi, cô không muốn tôi cũng chẳng ép.
Từ giờ ba người nhà cô không còn liên quan gì đến tôi nữa.”
“Còn món ân cứu mạng của chú Hà, đành để kiếp sau báo đáp vậy.”
Hà Hiểu Hiểu ngẩng đầu lên đầy thách thức:
“Được! Tôi cầu còn không được!”
Chưa dứt lời, chị gái cô ta – người nãy giờ vẫn im lặng – bỗng nổi đóa, đá mạnh vào đầu gối cô ta.
“Tiểu thư, tất cả đều là do nó nói vớ vẩn, không liên quan gì đến em và mẹ em cả!”
Hà Hiểu Hiểu ngã gục xuống đất, đầu gối đập mạnh, run rẩy nói:
“Chị…”
Chị cô ta không thèm nhìn, tát cho một cái nảy lửa:
“Câm miệng! Đừng kéo cả nhà xuống theo mày!”
Mẹ cô ta cũng từ ngơ ngác tỉnh lại, vội vàng gật đầu lia lịa:
“Nó đúng là đồ vong ân, nhưng tôi với Chiêu Chiêu lúc nào cũng ghi nhớ ơn nghĩa của tiểu thư.”
Hà Hiểu Hiểu chết lặng tại chỗ.
Chưa từng ngờ rằng, những người thân thiết nhất, tin tưởng nhất…
Lại là những kẻ đầu tiên phản bội mình.
Nhưng thực tế là—
Trước lợi ích, con người luôn dễ dàng chọn lựa điều có lợi nhất cho bản thân.
13
Xử lý xong chuyện của Hà Hiểu Hiểu, tôi đến gặp Lục Hạn Xuyên.
Trong ánh sáng ban mai lờ mờ, thiếu niên đang ôm một quyển sách tiếng Anh, khẽ khàng đọc to.
Giọng cậu trong veo như suối, nhẹ nhàng chảy trôi trong màn sương mỏng.
“Rắc.”
Tôi cố ý giẫm gãy một cành cây khô, “Chăm chỉ ghê nhỉ?”
Cậu ta giật mình quay đầu lại, vội vàng đứng lên, “Tiểu… tiểu thư.”
Thiếu niên cố gắng tỏ ra bình tĩnh,
Nhưng hành động luống cuống vò nhẹ trang sách lại tố cáo rõ nét sự non nớt.
Tự dưng tôi lại nảy sinh hứng thú muốn trêu chọc cậu ta.
Tôi giẫm lên lớp sương sớm phủ đầy mặt đất, tiến lại gần,
Ngón tay chợt túm lấy cổ áo sơ mi trắng muốt, dồn cậu ta vào góc tường.
“Nghe nói hôm qua cậu đứng đầu kỳ thi toán toàn khối?”
Ngón tay cái tôi lướt nhẹ qua lớp vải nơi xương quai xanh,
Rõ ràng cảm nhận được cơ thể cậu lập tức căng cứng.
Tai thiếu niên đỏ bừng như sắp nhỏ máu, lông mi run rẩy khẽ gật đầu.
Hơi thở hỗn loạn phả lên mu bàn tay tôi.
“Giỏi lắm.”
Tôi ghé sát vành tai nóng ran của cậu,
Hơi thở mơ hồ như lướt qua,
“Nhớ kỹ, vinh quang của cậu…”
Môi gần như chạm vào vành tai,
“…chính là vinh quang của tôi.”
Trong lời nói cố ý bỏ lửng, mang theo mối đe dọa đầy khiêu khích,
Cậu ta nuốt khan, yết hầu chuyển động rõ rệt,
“Bộp” – quyển sách rơi xuống đất.
【Cứu tôi với! Đây không phải giáo huấn, rõ ràng là… tán tỉnh mà!!!】
【Cái tay rơi sách của cậu ấy run kìa!】
【Tiểu thư ơi, dùng cà vạt siết cổ cậu ta đi, xin đó!】
Dòng bình luận đúng là “vàng khè” quá mức,
Tôi không nỡ nhìn thẳng, đành thu lại ánh mắt, quay về chính sự:
“Ngày mai có một buổi tiệc, cậu đi cùng tôi.”
14
Sinh nhật 20 tuổi của Kỷ Hoài Sơ,
Mời hết hơn nửa giới thượng lưu ở thủ đô.
Nếu tôi không đến, sẽ bị coi là kẻ lập dị.
Dù tôi chẳng mấy quan tâm đến ánh nhìn của họ.
Khi tôi khoác tay Lục Hạn Xuyên xuất hiện, lập tức khiến người xung quanh bàn tán xôn xao.
“Tiểu thư Thương thật sự cặp với một tên nghèo kiết xác? Tôi còn tưởng là tin đồn chứ.”
“Kỷ thiếu theo đuổi bao lâu còn chưa được, tưởng cô ta kén chọn lắm, ai ngờ lại là như vậy?”
Lời nói của bọn họ ngập tràn khinh thường và mỉa mai,
Cũng nhờ đó mà nỗi bực bội trong lòng Kỷ Hoài Sơ được xoa dịu ít nhiều.
“Lạc Tây,” hắn nâng ly champagne, làm ra vẻ phong độ bước tới, “về dự án lần trước, em nghĩ sao rồi?”
Dự án này do chính Kỷ Hoài Sơ đứng ra phụ trách,
Hắn đã nhiều lần mời tôi đầu tư.
【Tiểu thư, đừng đồng ý! Đây là cái bẫy của Kỷ Hoài Sơ!】
【Trong nguyên tác, nhà cô phá sản chính vì dự án này!】