Tôi khẽ cụp mi, che giấu sự chấn động trong đáy mắt.
Khi ngẩng lên, đã là nụ cười sáng rỡ như hoa:
“Xin lỗi, vị hôn phu của tôi không thích tôi quá thân thiết với người khác.”

Cơ thể Lục Hạn Xuyên lập tức căng cứng,
Vành tai đỏ ửng, lan xuống cả cổ.

Sắc mặt Kỷ Hoài Sơ tối sầm lại: “Vì tên nghèo đó mà em từ chối tôi sao?”

“Nghèo sao?”
Tôi nhẹ nhàng vuốt cà vạt của Lục Hạn Xuyên, cố tình chỉnh lại nếp gấp vốn không tồn tại:
“Tôi cá trong vòng ba năm, cậu ấy sẽ khiến anh ngước nhìn không nổi.”

“Cho nên, thu lại những suy nghĩ bẩn thỉu kia đi,
Bằng không, tôi sẽ khiến các người thân bại danh liệt.”

Tôi ngẩng đầu, ánh mắt quét khắp hội trường.
Lạnh như lưỡi dao băng,
Từng chút một xé toạc những kẻ từng chà đạp Kỷ Hoài Sơ.

Tất cả đều xấu hổ cúi đầu, run rẩy như gặp phải thần linh.

Còn Kỷ Hoài Sơ – kẻ đứng sau mọi chuyện,
Sắc mặt càng khó coi hơn bao giờ hết,
Bàn tay cầm ly siết chặt đến mức khớp xương trắng bệch.

15
Trên đường về nhà, Lục Hạn Xuyên vẫn luôn cúi đầu.
Ánh đèn neon ngoài cửa sổ xe lướt qua gương mặt nghiêng của cậu,
Từng tia sáng chớp tắt chiếu lên đôi môi mím chặt, tạo thành những mảng sáng tối đan xen.

Tôi cứ nghĩ cậu đang trách tôi vì không ra tay xử lý đám người đã từng bắt nạt cậu.
Hiếm khi tôi hạ giọng giải thích:
“Có một số mối thù, phải tự tay trả mới hả giận.”

Thế nhưng thiếu niên đột nhiên ngắt lời tôi:
“Tại sao lại tốt với tôi như vậy?”

Cậu ngẩng đầu lên, ánh mắt lóe lên một tia cố chấp nào đó.
Rất sáng.
Sáng đến mức gần như làm chói mắt tôi.

Chúng tôi nhìn nhau trong giây lát, tôi bỗng bật cười khẽ:
“Đừng tự mình đa tình. Tôi chỉ đang đầu tư cho tương lai.”

Nghe vậy, hàng mi Lục Hạn Xuyên cụp xuống, đáy mắt thoáng hiện vẻ thất vọng.

【Aaaaa tiểu thư đừng khẩu thị tâm phi nữa mà!】
【Tôi không tin cô không động lòng!!!】

Dòng bình luận đều không chấp nhận được, thi nhau tìm cớ thay tôi.
Nhưng động lòng – làm sao có thể dễ dàng như vậy?

Suốt quãng đường còn lại, tôi và Lục Hạn Xuyên không ai nói thêm lời nào.
Trước khi xuống xe, tôi giơ tay cản cậu lại:
“Thay vì bận tâm mấy chuyện vô ích đó, chi bằng nghĩ xem làm sao để có thể ở bên tôi lâu hơn.”

Từ đầu đến cuối, điều tôi cần –
Là một Lục Hạn Xuyên có thể giúp tôi bước lên vị trí người giàu nhất thế giới.
Chứ không phải một kẻ ngu ngốc đắm chìm trong thứ tình yêu vụn vặt.

16
Những ngày sau đó, Lục Hạn Xuyên dốc toàn tâm toàn lực vào học tập, gần như quên ăn quên ngủ.

Kỳ thi đại học nhanh chóng đến đúng lịch.
Tôi đích thân lái xe đưa cậu đến điểm thi.

Xe dừng lại bên ngoài trường thi, xung quanh tấp nập học sinh và phụ huynh.
Nắng đầu hè xuyên qua cửa kính, chiếu lên gương mặt căng thẳng của cậu.

Trước khi xuống xe, cậu bất ngờ nắm lấy tay tôi – lòng bàn tay nóng rực.
“Tiểu thư, em sẽ chứng minh cho cô thấy lựa chọn của mình là đúng.”

Thiếu niên ngẩng đầu, trong mắt như bốc cháy một ngọn lửa, sáng rực đến kinh người.
Tim tôi khẽ run, như bị nhiệt độ ấy thiêu đốt, vội quay mặt đi, không dám đối diện với ánh mắt rực cháy ấy.
Ngón tay khẽ co lại, tôi cố giữ bình tĩnh rút tay ra, khẽ ho một tiếng:
“…Đừng để tôi thất vọng.”

Giọng điệu vẫn lạnh nhạt, nhưng cuối câu lại không giấu được chút dao động.

Lục Hạn Xuyên mỉm cười, hàng lông mày thanh tú giãn ra:
“Em sẽ không để cô thất vọng.”

Cậu đẩy cửa xe, bước xuống với dáng vẻ nhẹ nhàng.
Nhưng vừa đi được một bước, bỗng quay đầu lại, gọi tôi:
“Thương Lạc Tây.”

“Gì?”
Tôi theo phản xạ ngẩng lên, liền thấy cậu bất ngờ nghiêng người lại gần –

Đôi môi ấm áp bất ngờ chạm vào má tôi, rồi lập tức rời đi.

Tôi cứng đờ tại chỗ, đầu óc trống rỗng.
Chỉ có nơi bị cậu hôn như bị đốm lửa chạm vào,
Nhiệt lan nhanh, thậm chí khiến tai tôi nóng bừng, tê rần.

【AAAA cuối cùng CP tôi đẩy cũng có “đường” rồi!!!】
【Cún con Lục thật giỏi! Dám vụng trộm hôn tiểu thư cơ đấy!】

17
Không còn nghi ngờ gì nữa —
Lục Hạn Xuyên đã trở thành thủ khoa khối tự nhiên toàn tỉnh.
Được Thanh Hoa và Bắc Đại tranh giành ráo riết.

Cuối cùng, cậu ấy chọn Thanh Hoa — đi theo bước chân tôi.

Ngày giấy báo trúng tuyển được gửi đến,
Tôi nhân cơ hội công bố hôn ước giữa hai người chúng tôi.

Tin tức vừa tung ra, cổ phiếu Tập đoàn Thương thị lập tức tăng vọt,
Giá trị thị trường trong một ngày bốc lên hàng chục tỷ.

Thế nhưng ba tôi lại gọi tôi vào thư phòng, ngăn tôi lại:
“Lạc Tây, hôn nhân không phải là một thương vụ.”

“Anh ấy xứng đáng.”
Tôi chỉ đáp như vậy.

Muốn có được thứ gì đó,
Thì nhất định phải bỏ ra một cái giá tương xứng.

Nhưng hành động lần này của tôi lại chọc giận Kỷ Hoài Sơ.

“Nhà họ Kỷ liên kết với hai nhà Chu và Thẩm, đang bao vây tấn công nhà chúng ta.”
Ba tôi xoa trán, giọng đầy lo lắng:
“Dự án cảng đã bị đình chỉ, mảng năng lượng tái tạo cũng bị bán khống ác ý.”

Tôi lại rất thong dong:
“Ba à, cứ yên tâm.”
“Vở kịch này… mới vừa hay đến đoạn đặc sắc nhất.”

Ba tôi không hiểu hàm ý trong lời tôi nói, vừa định hỏi rõ thêm,
Thì thấy tôi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ sát đất.

Ngoài vườn, Lục Hạn Xuyên đang đứng dưới gốc cây ngân hạnh gọi điện.
Bóng dáng cao ráo của cậu bị ánh tà dương kéo dài.
Vạt áo sơ mi trắng lay động theo gió chiều, lộ ra đường eo thon gọn.

Như cảm nhận được ánh mắt tôi, cậu đột nhiên quay lại,
Cách lớp kính giơ tay làm dấu “OK”.

Tôi có góc nhìn của Thượng Đế, lại có quân át chủ bài là Lục Hạn Xuyên,
Làm sao có thể để nhà họ Thương dẫm lên vết xe đổ trong nguyên tác — phá sản và gánh nợ?

Từ rất lâu trước đây, tôi đã âm thầm bày binh bố trận.
Kỷ Hoài Sơ cứ ngỡ hắn đã dồn tôi đến đường cùng,
Nào biết… đó chỉ là cái bẫy dụ sói vào hang.

18
Quả nhiên,
Đúng vào thời khắc quyết định, hai nhà Chu và Thẩm trở mặt.

Kỷ Hoài Sơ trở tay không kịp,
Bị đánh cho một cú chí mạng.

Hàng loạt khoản tiền đổ vào, cuối cùng đổi lại chỉ là kết cục thảm hại.
Trên màn hình lớn của sàn giao dịch, cổ phiếu nhà họ Kỷ rơi thẳng đứng không phanh.

Điện thoại của tôi liên tục hiện cuộc gọi đến từ Kỷ Hoài Sơ.
Cho đến khi danh sách cuộc gọi nhỡ lên đến 99+
Tôi mới “ban ơn” mà nhấc máy:

“Tập đoàn nhà anh đang hấp hối, thiếu gia Kỷ không nghĩ cách cứu vớt,
Mà cứ gọi điện làm phiền tôi liên tục là có ý gì?”

“Thương Lạc Tây, cô là đồ rắn rết!”
Kỷ Hoài Sơ gào lên giận dữ, giọng khản đặc như sắp suy sụp.

Tôi đập bản hợp đồng thu mua lên mặt bàn làm việc.
Khẽ cúi người, từ trên cao nhìn xuống hắn, cười khinh bỉ:
“Kẻ tám lạng, người nửa cân thôi.”

“Kỷ Hoài Sơ, anh dám nói anh chưa từng muốn gài bẫy tôi sao?”

Thương trường như chiến trường.
Khắp nơi đều là đao kiếm vô hình.

Lần trước nếu không có dòng bình luận nhắc nhở,
Tôi sớm đã giẫm chân vào bùn lầy.

“Thay vì ở đây gào thét vô dụng,
Chi bằng nghĩ xem làm sao giải thích với hội đồng quản trị về khoản thâm hụt ba mươi tỷ đó đi.”

Kết cục của Kỷ Hoài Sơ sớm đã được định đoạt.
Ngày tôi hoàn tất thu mua công ty hắn,
Tôi đích thân trao bản hợp đồng cho Lục Hạn Xuyên.

“Công ty này, giờ là của cậu.”

Lời vừa dứt, dòng bình luận lập tức bùng nổ:
【Tiểu thư quá bá! Ra tay là tặng nguyên một tập đoàn!】
【Aaaaa tôi muốn xuyên vào làm nam chính quá đi, cậu ta có gì mà xứng chứ?】

Lục Hạn Xuyên sững sờ không dám tin, đôi môi mỏng vì xúc động mà khẽ run:
“…Tiểu thư…”

Tôi lập tức dội cho cậu một gáo nước lạnh:
“Đừng hiểu lầm. Cậu chỉ là người làm thuê cho tôi thôi.”

Dù lời nói lạnh lùng là vậy,
Nhưng ánh mắt nhìn người chuẩn xác và ơn tri ngộ của tôi,
Đều là thứ Lục Hạn Xuyên sẽ ghi khắc cả đời —

Dùng cả cuộc đời để báo đáp.

19
Vài năm trôi qua,
Tập đoàn Kỷ thị sau khi tái cấu trúc được Lục Hạn Xuyên điều hành vô cùng thành công.
Quy mô ngày càng lớn mạnh.

Các phương tiện truyền thông ca ngợi cậu:
“Vị giáo phụ thương nghiệp trẻ tuổi nhất.”

Ngày tốt nghiệp đại học của cậu, tôi tranh thủ đến dự lễ.
Trong tiếng vỗ tay vang dội,
Lục Hạn Xuyên đột nhiên quỳ một gối xuống, đưa ra một chiếc hộp nhung.

“Tiểu thư, bây giờ em đã đủ tư cách cầu hôn cô chưa?”

Trong hộp là một chiếc nhẫn kim cương hồng, lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Tôi nhận ra đây là viên kim cương được đấu giá với mức giá trên trời gần đây.

Thế nhưng, tất cả tiền kiếm được những năm qua… đều được chuyển vào tài khoản của tôi.

Tôi nheo mắt lại:
“Cậu lấy tiền ở đâu ra?”

Lục Hạn Xuyên mỉm cười:
“Còn nhớ số tiền sinh hoạt đầu tiên cô cho em chứ? Em đã dùng nó để đầu tư một chút.”

Thì ra, vào lúc tôi không biết…
Con rồng bị nhốt năm xưa đã âm thầm tung cánh bay lên trời.

Tôi cố tình làm khó:
“Nếu tôi nói không thì sao?”

“Vậy em sẽ tiếp tục đợi,
Đợi đến ngày cô nguyện ý nói ‘đồng ý’.”

Trong ánh hoàng hôn, đôi mắt của chàng trai năm xưa – nay đã trưởng thành –
Tràn ngập dịu dàng và thành kính.

Tôi hừ hai tiếng, kiêu ngạo vươn tay ra:
“Đeo vào đi.”

【Tung hoa! Kết thúc hoàn mỹ!】
【Tiểu thư cuối cùng cũng có được hạnh phúc rồi!】

20
Về sau,
Lục Hạn Xuyên thực sự – đúng như lời của dòng bình luận – trở thành người giàu nhất thế giới.

Còn Hà Hiểu Hiểu, vì bán đứng bí mật thương mại mà phải vào tù bóc lịch.

Trong thời gian đó, Kỷ Hoài Sơ từng vùng lên phản kháng một lần,
Nhưng ngay sau đó liền bị Lục Hạn Xuyên đàn áp không thương tiếc,
Cho đến khi hoàn toàn không còn sức chống trả.

Còn tôi thì sao?

Dĩ nhiên là an tâm làm phu nhân của người giàu nhất thế giới,
Tiện thể tiếp tục là vị tiểu thư thương giới khiến ai cũng phải dè chừng.

Bởi vì…
Cách tốt nhất để thuần hóa một con sói, chính là trở thành con mãnh thú còn dữ hơn nó.

[Hoàn]