Vì nổi loạn trong tuổi dậy thì, Giang Dịch Trạch bị đưa đi tham gia một chương trình truyền hình thực tế kiểu “biến hình”, và được gửi đến nhà tôi ở vùng nông thôn.
Bữa đầu tiên, anh ấy ăn hết tám chiếc bánh bao to.
Bữa thứ hai, anh ấy ăn hết cả một chậu cơm to.
Cả làng đều truyền tai nhau rằng:
“Nhà họ có một ‘thao thiết’ (một loài mãnh thú trong truyền thuyết tham ăn vô độ) từ thành phố đến ở.”
Khi Giang Dịch Trạch tròn mắt nhìn tôi đầy mong chờ, tôi sợ hãi run rẩy, vội vàng đưa chiếc bánh tôi vừa cắn một nửa cho anh ấy:
“Anh… anh còn muốn ăn nữa không?”
Bình luận cực gắt của dân mạng:
【Cô bé: Ăn hết bánh rồi thì không được ăn tôi nữa đâu đấy nhé.】
【Một cậu trai hư hỏng? Thì ra chỉ là… thiếu dinh dưỡng.】
1
Khi tổ chương trình tìm đến, tôi cảm giác như đang mơ vậy.
Một tuần sau, sẽ có một “nhân vật thành phố” được đưa đến nhà tôi để trải nghiệm cuộc sống nông thôn.
Và chỉ có một trong hai anh em tôi được phép lên thành phố.
Anh trai tôi không nghĩ ngợi gì, lập tức nói với đạo diễn:
“Tôi không hứng thú gì cả, để em gái tôi đi đi.”
Anh ấy nói dối.
Những ngày mùa bận rộn ngoài đồng, mỗi khi vung cuốc xong, anh ấy đều ngẩn người nhìn về dãy núi xa xăm.
“Tiểu Viện, em nói xem, bên ngoài núi sẽ trông như thế nào nhỉ?”
Anh luôn hỏi tôi như vậy.
Tôi không có điện thoại, chỉ từng thấy thế giới bên ngoài qua chiếc ti vi ở nhà thầy Vương.
Đẹp như tranh vẽ.
Hoàn toàn không giống ngôi làng nhỏ của chúng tôi.
Xung quanh là núi non trùng điệp, hoang sơ tàn tạ.
Người trẻ đều đã ra ngoài đi làm, chỉ còn lại người già và trẻ con.
Đến tối, khắp nơi đều tối om, thỉnh thoảng còn có rắn bò ra ngoài.
Tôi biết anh trai tôi cũng muốn đi.
Nhưng từ nhỏ đến lớn, anh ấy luôn nhường nhịn tôi mọi thứ.
Ba mẹ tôi mất khi tôi còn rất nhỏ.
Nghe nói họ chết trên đường đi làm ở thành phố, cả chuyến xe buýt lao xuống sông.
Ông tôi mất vợ khi còn trung niên, về già lại mất con trai, trong nhà chỉ còn lại hai đứa trẻ nhỏ.
Để nuôi sống chúng tôi, gần bảy mươi tuổi rồi mà ông vẫn phải ra đồng làm việc.
Tôi lớn lên trên lưng anh trai mình.
Rõ ràng anh ấy cũng chỉ là một đứa trẻ lớn hơn tôi ba tuổi.
Ngày trước khi lên đường, tôi cố tình đi tắm ở con mương, rồi lại chạy lên núi hóng gió.
Cuối cùng tôi thật sự bị cảm lạnh.
Mặt tôi đỏ bừng vì sốt, nhưng trong lòng lại vui sướng.
Tôi mãn nguyện nhìn anh trai lên xe, chiếc xe từ từ rời khỏi núi sâu, tiến về thành phố xa lạ chưa từng gặp mặt.
2
Đạo diễn giới thiệu trước cho tôi một chút về “nhân vật thành phố” kia.
Nói cậu ấy đã bỏ học giữa chừng, suốt ngày đòi tiền bố mẹ để đi chơi, hút thuốc, uống rượu, cái gì cũng biết.
Đúng chuẩn trai hư.
Nghe nói cậu ấy còn rất nóng tính, gặp ai cũng đánh, ngay cả bố mẹ cũng không tha.
Tôi có hơi sợ.
Lỡ như cậu ấy đánh tôi, mà anh trai tôi không còn ở nhà, tôi chỉ có thể chạy trốn thôi.
Không được, tôi không thể chạy, lỡ cậu ấy đánh ông thì sao?
Nghĩ vậy, thôi cậu ấy cứ đánh tôi đi còn hơn.
Mang theo tâm trạng lo lắng bất an, tôi ra ngoài cho gà ăn.
Trên đường, tôi thấy một thiếu niên cao gầy, kéo theo chiếc vali, bị tổ chương trình chặn lại.
“Đưa hết đồ ra đây, tiền mặt, đồ ăn vặt, thiết bị điện tử, còn thuốc lá nữa, tất cả không được mang theo.”
Cậu thiếu niên kẹp điếu thuốc bên tai, vẻ mặt cà lơ phất phơ, mặc cả với đạo diễn:
“Cho tôi mang một ít đồ ăn vặt thôi, chút xíu thôi, được không?”
“Không được!”
“Thôi được rồi được rồi, phiền chết đi được.”
Cậu ấy mở hai chiếc vali to ra.
Ngoài vài bộ quần áo, bên trong toàn là đồ ăn vặt.
Tôi sững sờ.
Đồ ăn vặt trong vali cậu ấy còn nhiều hơn cả tiệm tạp hóa ở đầu làng tôi.
“Chết tiệt, sao không nói sớm! Tôi vác mấy thứ này lên đây tốn bao nhiêu công sức, bây giờ lại bảo nộp hết, chẳng phải công cốc rồi sao?”
Cậu ấy liếc nhìn xung quanh.
“Ê, nhóc kia? Lại đây.”
Cậu ấy vẫy tay gọi tôi.
“Có muốn ăn đồ ăn vặt không? Anh mời.”
Nhà tôi làm gì có điều kiện để mua đồ ăn vặt chứ…
Cô bé Niu Niu ở nhà bên thỉnh thoảng mua một gói mì cay, cho tôi một thanh, tôi có thể nhớ mãi cái hương vị đó suốt mấy ngày.
Đối mặt với hai vali to đầy đồ ăn vặt này, nói không muốn ăn chắc chắn là nói dối.
Nhưng ông tôi từng dạy, nhận đồ người ta thì phải mềm lòng, nhận ân huệ thì phải biết điều…
“Cứ ăn đi, sợ gì chứ?
Nếu em không lấy, đám người xấu này cũng sẽ tịch thu hết thôi, dù sao cũng sẽ bị lãng phí, coi như giúp anh chia sẻ một chút.”
Đạo diễn: “……”
Tôi suy nghĩ một lát, chỉ lấy hai lon sữa bò Wangzai.
“Chỉ lấy có nhiêu đó thôi à?”
Cậu thiếu niên liền tự mình ra tay, nhét cho tôi đầy cả vòng tay, túi lớn túi nhỏ.
“Cảm… cảm ơn anh ạ.” Tôi đỏ mặt, lí nhí nói.
“Đừng khách sáo.”
Cậu ấy cười với tôi, vác vali đã trống gần hết, đi về phía trong làng.
Đó là lần đầu tiên tôi gặp Giang Dịch Trạch.
Cậu ấy rất cao, còn cao hơn cả anh trai tôi.
Trông có vẻ rất khó gần, nhưng da lại trắng, ngũ quan rất đẹp, khi cười còn lộ ra một chiếc răng nanh nhỏ xíu, làm dịu đi vẻ ngang tàng nơi chân mày khóe mắt.
Cảm giác giữa người với người thật sự rất kỳ diệu.
Lúc đó, tôi và Giang Dịch Trạch chỉ nói với nhau vài câu, thậm chí tôi còn chưa biết tên cậu ấy.
Nhưng tôi đã chắc chắn rằng: Cậu ấy nhất định không phải người xấu.
3
Tôi ngồi ở cổng làng, mở lon sữa bò Wangzai ra.
Nhấp một ngụm, cảm giác vô cùng thỏa mãn.
Thơm quá, ngọt quá.
Đây là hương vị mà tôi chưa từng được nếm qua.
Thì ra bên ngoài núi, có nhiều thứ ngon như vậy.
Tôi uống từng ngụm nhỏ, sợ rằng nếu uống nhanh quá, sẽ không nhớ được hương vị này.
Mãi cho đến khi mặt trời lặn.
Tôi đem nửa lon còn lại về cho ông.
Nhưng ông tôi vẫn chưa về.
Giang Dịch Trạch thì đang ngủ trên giường tôi.
Còn lật cả ga giường màu hồng của tôi sang một bên, mặc nguyên áo khoác, chỉ nằm ngủ trên ván giường.
Tôi ngồi trên chiếc ghế nhỏ, đợi một lúc.
Cậu ấy vẫn không tỉnh.
Tôi cho chó con ăn xong quay lại.
Cậu ấy vẫn chưa tỉnh.
Tôi đã nấu xong cơm tối.
Cậu ấy vẫn chưa tỉnh.
Tôi không nhịn được nữa, liền lấy tay chọc chọc Giang Dịch Trạch.
Thấy cậu ấy không phản ứng, tôi mạnh dạn hơn, bắt đầu lay cậu ấy, véo cậu ấy, cậu ấy vẫn không nhúc nhích.
Tôi hoảng sợ thật sự rồi.
Tôi chạy ra ngoài sân, đúng lúc gặp ông tôi về.
“Ông ơi! Anh trai kia hình như chết rồi!”
Ông tôi hoảng hồn, vội vứt cuốc chạy vào nhà với tôi.
“Giang Dịch Trạch! Giang Dịch Trạch!”
Chỗ chúng tôi buổi tối thường có rắn bò trong bụi cây.
Ông tôi cho rằng Giang Dịch Trạch bị rắn cắn nên mới hôn mê.
Sau khi kiểm tra tay, không phát hiện vết cắn rõ ràng, chúng tôi quyết định cởi quần cậu ấy ra kiểm tra.
Nọc rắn rất nguy hiểm, không thể chậm trễ.
Vừa mới tháo được thắt lưng, lộ ra một nửa quần lót, Giang Dịch Trạch bỗng nhiên tỉnh dậy.
“M* nó! Ai dám giở trò đồi bại với ông đây?!”
Vừa mở mắt ra đã thấy hai ông cháu tôi đang chồm bên mép giường, cậu ấy tức đến mức tai đỏ bừng.
Giữ chặt khóa quần của mình, bộ dạng như thà chết chứ không chịu khuất phục.
Cậu ấy nhìn ông tôi, rồi lại nhìn tôi.
Nhìn kiểu gì cũng thấy sốc.
Cuối cùng sau một hồi suy nghĩ, cậu ấy kết luận…
Là tôi đang làm chuyện xấu.
Hoặc có lẽ, cậu ấy thà tin là tôi làm chuyện xấu.
“Cô bé! Con gái nhỏ tuổi không lo học hành, sao lại học cái trò… cởi quần con trai vậy chứ…
“Anh còn cho em đồ ăn vặt mà, sao em có thể lấy oán trả ơn thế được!”
Tôi tủi thân đến mức sắp khóc: “Không phải em! Thật sự không phải em!”
Giang Dịch Trạch liếc ông tôi vẫn còn đang nắm chặt thắt lưng của cậu ấy.
Ngay lập tức, cậu ấy tuyệt vọng, kéo chăn trùm kín mặt, giọng nói còn tủi thân hơn tôi.
“Chính là em! Chính là em!
“Các người mau ra ngoài hết cho tôi! Tôi muốn yên tĩnh một mình!”
4
Giải thích cả buổi, cuối cùng Giang Dịch Trạch cũng hiểu ra đây chỉ là một hiểu lầm.
Cậu ấy xin lỗi tôi.
Dù chẳng nhìn ra chút thành ý nào cả.
“Thật là trùng hợp, tùy tiện bắt được một đứa nhóc bên đường, vậy mà lại là em gái của anh.
“Nhóc con, chúng ta cũng có duyên ghê ha.”
Giang Dịch Trạch hoàn toàn không ngại người lạ.
Cậu ấy ngồi cạnh tôi trò chuyện cả buổi, rồi lại chạy đi nói chuyện với ông tôi.
Nhưng ông tôi bị lãng tai, không biết nói tiếng phổ thông, Giang Dịch Trạch cũng không hiểu tiếng địa phương, hai người bọn họ cứ “a ba a ba” ra sức ra hiệu với nhau, đúng là kiểu giao tiếp bất lực toàn phần.
“Ông ơi, gì cơ? Vé… véo ai cơ?”
Tôi thật sự không chịu nổi nữa, “Ông kêu anh ăn cơm mà!”
“Ồ ồ.” Hiếm khi thấy trên mặt cậu ấy lộ ra chút xíu lúng túng.
Hoàn toàn không giống như lời đạo diễn đã nói, Giang Dịch Trạch chẳng có cái kiểu đại thiếu gia khó chiều gì cả.Đọc full tại page Vân hạ tương tư
Trên bàn chỉ có mỗi món khoai tây hầm cà tím, nhưng cậu ấy cũng chẳng chê bai, cầm bánh bao lên ăn liền.
Rất nhanh, tôi phát hiện có điều gì đó không ổn.
Giang Dịch Trạch ăn liền tám cái bánh bao to trong một bữa cơm.
Tám cái!
Lượng đó đủ cho tôi với ông ăn hai ba ngày!
Giang Dịch Trạch nhận ra ánh mắt của hai ông cháu tôi, liền lặng lẽ đặt đũa xuống, vẻ mặt ngây thơ vô tội.
“Em ăn hơi nhiều rồi hả?”
“Không nhiều, không nhiều đâu.” Ông tôi hoàn hồn sau cú sốc, vội nói: “Dịch Trạch, cháu ăn nhiều vào, ăn no nha.”
Tối đó, ông lén dúi cho tôi năm mươi tệ, dặn tôi lần sau ra chợ nhớ mua thêm bao bột mì mang về.
Với sức ăn của Giang Dịch Trạch, lương thực trong nhà chắc chắn không trụ nổi.
Tôi vui vẻ nhận nhiệm vụ.
Tối khuya, tôi ngồi một mình trong sân nhỏ, nhấm nháp nửa lon sữa bò Wangzai còn lại.
Mỹ vị nhân gian!
Chỉ tiếc ông tôi bảo răng đau, không ăn được đồ ngọt, dặn tôi uống hết đi.