Vừa nuốt ngụm sữa ngọt lịm xuống, tôi đột nhiên ngửi thấy mùi khét nồng nặc.

Quay đầu lại, thấy trong phòng Giang Dịch Trạch có khói bay ra từ khe cửa.

Chết rồi, cháy rồi!

Không kịp nghĩ ngợi gì, tôi lao tới đập cửa phòng cậu ấy: “Anh ơi! Anh mau tỉnh dậy!”

Cánh cửa gỗ vốn đã mục nát, không đóng chặt, bị tôi đập phát mở toang luôn.

Giang Dịch Trạch mặc mỗi cái quần đùi hoa sặc sỡ, ngậm điếu thuốc đang cháy dở trong miệng, vừa vặn đối diện với ánh mắt của đạo diễn vừa chạy tới theo tiếng động.

Giang Dịch Trạch & Đạo diễn: “……”

“Thằng nhóc này, giấu thuốc lá hả.”

Nhờ sự “giúp đỡ” nhiệt tình của tôi, mấy điếu thuốc và mấy gói đồ ăn vặt mà Giang Dịch Trạch khổ sở lắm mới giấu được, đã bị tổ chương trình lục sạch.

Còn được “thưởng” thêm một tuần kéo dài thời gian cải tạo.

Giang Dịch Trạch quay lưng về phía tôi, nắm chặt tay, gân xanh nổi lên trên cánh tay.

Tôi thật sự sợ cậu ấy sẽ nổi giận đánh tôi.

Với cái vóc dáng cao mét tám mấy của cậu ấy, cậu ấy mà đấm mấy cú, chắc tôi toi đời tại chỗ mất.

“Anh… anh ơi, em xin lỗi, em không cố ý, em tưởng phòng anh cháy thật mà…”

Tôi mếu máo, nhỏ giọng xin lỗi.

Hy vọng có thể khơi dậy chút lòng thương sót còn sót lại trong cậu ấy.

“Haizz.”

Giang Dịch Trạch ngửa mặt thở dài, nước mắt lăn dài hai hàng.

“Tôi cứ tưởng mình là thằng con trai tệ nhất thế giới.

“Không ngờ lại gặp được đứa em gái ‘hại anh’ như em.

“M* kiếp, đúng là báo ứng mà!”

5

Giang Dịch Trạch không đánh tôi.

Cậu ấy nói mình chưa bao giờ đánh con gái, bảo tôi mau về ngủ ngoan, ngày mai sẽ phải bù đắp cho cậu ấy.

“Tôi phải bù đắp thế nào?”

“Dẫn tôi đi tắm.”

Mặt tôi đỏ bừng: “Nhưng… nhưng em còn phải đi cho gà ăn.”

“Nhóc con, em đã hứa sẽ bù đắp cho anh rồi đấy! Làm người không thể nói mà không giữ lời!”

Chỗ chúng tôi điều kiện rất tệ, trong nhà không có chỗ để tắm.

Mỗi tháng chỉ ra sông tắm được hai lần, bình thường chỉ lấy thau nước lau qua loa.

Với một cậu đại thiếu gia được nuông chiều từ nhỏ như Giang Dịch Trạch, làm sao chịu nổi cảnh như vậy?

Cậu ấy gào lên nói mình thối hoắc rồi.

Không tắm ngay thì sớm muộn chó cũng ngửi không ra cậu ấy là người hay là… phân.

Tôi: “……Được rồi.”

Tôi cố ý chọn thời điểm ít người, đứng ở bờ nam canh gác cho cậu ấy.

Ai ngờ hôm nay trùng hợp đến vậy.

Vừa hay có một nhóm các bà lớn tuổi từ phía bắc đi tới, bê thau ra sông giặt đồ.

Các bà vừa hay chạm mặt Giang Dịch Trạch, người chỉ mặc độc mỗi cái quần lót.

“Ôi chà, trai nhà ai mà đẹp trai thế này!
“Dáng người cũng ngon ghê, sao mặt con đỏ thế? Tụi bà già rồi, gì chưa thấy qua chứ, mắc gì con phải ngại?”

Các bà lớn trong làng hiếm khi thấy người lạ, gặp trai đẹp là tò mò, hứng thú.

Ai nấy đều lớn tiếng trêu chọc, ngắm nghía thân hình trắng trẻo trơn láng của Giang Dịch Trạch, không tiếc lời khen ngợi, thậm chí còn muốn sờ thử.

“Aaaaaaaa! Mẹ nó!”

Sau một tràng thét thảm.

Giang Dịch Trạch ôm quần áo, cắm đầu cắm cổ chạy về phía tôi.

Hai tay cậu ấy vừa che trên vừa che dưới, cuối cùng phát hiện không che hết được, bèn dứt khoát che mặt luôn cho rồi.

“Trừ mẹ tôi ra, tôi chưa bao giờ bị phụ nữ nào khác nhìn thấy thân thể mình!

“Lần này còn không phải một người, mà là cả một nhóm!”

Về đến nhà, Giang Dịch Trạch trùm kín mít trong chăn.

Cậu ấy vẫn chưa thoát khỏi cơn hoảng loạn.

“Tuy tôi hơi lưu manh thật, nhưng tôi vẫn là người có ‘đạo đức đàn ông’ đó.

“Cơ thể tôi chỉ dành cho vợ tương lai nhìn thôi!”

Tôi nghe cậu ấy than thở, ngoan ngoãn gật đầu lia lịa.

Thực ra mặt tôi cũng đã đỏ như gấc rồi.

Lúc Giang Dịch Trạch chạy về phía tôi, phần thân trên cậu ấy hoàn toàn trần trụi.

Tôi chưa từng thấy thân thể con trai bao giờ!

Anh trai tôi bình thường tắm rửa, thay quần áo cũng đều tránh mặt tôi.

“Em gái, em sao thế? Không khỏe à?”

Giang Dịch Trạch thấy tôi cứ cúi gằm mặt mãi, bèn thắc mắc.

“Không… không có gì đâu.”

Giang Dịch Trạch từng nói, thân thể cậu ấy chỉ cho vợ tương lai nhìn.

Nếu để cậu ấy nhớ ra là tôi cũng đã thấy rồi, liệu cậu ấy có giết người diệt khẩu không nhỉ…

Không thể nói.

Ừ.

Dù có chết cũng không thể nói ra.

Tâm trạng sụp đổ của Giang Dịch Trạch chỉ kéo dài đến bữa tối.

Sau khi ăn hết cả một chậu cơm lớn, cậu ấy lại ngon lành lăn ra ngủ tiếp.

Tôi và ông tôi trố mắt nhìn nhau.

Cuối cùng cũng hiểu tại sao Giang Dịch Trạch lại cao như thế.

Ông tôi lau mồ hôi, móc ra túi vải nhỏ trong người, lại dúi cho tôi năm mươi tệ.

“Tiểu Viện à, lần này mua xong bột mì, nhớ mua thêm một bao gạo nữa.

“Nhà mình thật sự chịu không nổi rồi.”

6

Dù như vậy, Giang Dịch Trạch vẫn chưa no.

Cậu ấy cho rằng vấn đề là do đồ ăn trong nhà không có dầu mỡ, cứ nằng nặc đòi đi ăn ở quán.

“Em gái, em có cách nào kiếm tiền không?”

Tôi nghĩ một lát.

Với dáng vẻ yếu ớt kiểu công tử như cậu ấy, ngoài việc lên núi đào thuốc mang bán, mấy việc khác chắc chắn cậu ấy đều không làm nổi.

Thế là tôi và Giang Dịch Trạch cùng vác cuốc xuất phát.

Có lẽ vì thấy quán ăn phía trước đang vẫy gọi, tâm trạng Giang Dịch Trạch khá tốt, trên đường cứ trò chuyện với tôi suốt.

Tôi vẫn luôn rất tò mò, “Anh ơi, sao anh lại bị gửi tới đây vậy?”

Tổ chương trình nói cậu ấy nóng nảy, nhưng mỗi ngày cậu ấy đều cười tít mắt.

Tổ chương trình nói cậu ấy gặp ai cũng đánh, nhưng cậu ấy chẳng những không trách tôi vì hại cậu ấy, còn nhường tôi lon sữa bò Wangzai cuối cùng còn sót lại hôm đó.

Rõ ràng, những người nói mấy lời đó, căn bản không hiểu Giang Dịch Trạch thật sự là người như thế nào.Đọc full tại page Vân hạ tương tư

“Em thật sự muốn nghe à?”

Cậu ấy vừa làm bộ làm tịch nói “trẻ con không nên nghe mấy chuyện này, sẽ bị ảnh hưởng xấu đấy”, nhưng miệng lại thao thao bất tuyệt kể về “thành tích oanh liệt” của mình ở thành phố lớn.

Thì ra…

Những gì tổ chương trình nói vẫn còn nhẹ nhàng lắm.

“Tại sao ngày nào anh cũng gây gổ với ba mẹ vậy?”

Vừa nhắc đến chuyện này, Giang Dịch Trạch liền bực bội: “Anh muốn tăng tiền sinh hoạt, bọn họ không chịu, cứ nói anh tiêu nhiều tiền là do ra ngoài học thói hư tật xấu!”

“Thế anh thật sự có học thói xấu không?”

“Sao có thể chứ! Tiền sinh hoạt ít ỏi vậy, đủ đi chơi gái hay đủ đánh bạc chắc? Anh thật sự chỉ là ăn không đủ no thôi!”

Chuyện này thì tôi tin thật.

“Thế sao anh lại không học nữa?”

“Anh cãi nhau với gia đình, giận quá bỏ học luôn.”

Cậu ấy nói nhẹ tênh.

Nhưng trong lòng tôi lại thấy chua xót, rất khó chịu.

Anh ấy có ba mẹ bên cạnh, cho dù ngày nào cũng cãi nhau, thì ba mẹ vẫn yêu anh ấy, vẫn lo cho tương lai của anh ấy.

Anh ấy có trường để học, cho dù nhất thời bướng bỉnh bỏ học, chỉ cần anh ấy muốn, lúc nào cũng có thể quay về.

Tôi chỉ cảm thấy anh ấy thật sự rất may mắn.

Giống như anh ấy và tôi không phải cùng một thế giới.

Tôi càng nghĩ càng thấy tủi thân, viền mắt đỏ hoe, khiến Giang Dịch Trạch giật mình.

Tôi không dám nói thật.

Chỉ nói là mình nhớ ba mẹ.

Đường lên núi vừa hay đi ngang qua mộ ba mẹ tôi.

Giang Dịch Trạch hái một bó hoa dại trắng, đặt lên mộ.

“Tiểu Viện.”

Đây là lần đầu tiên cậu ấy gọi tên tôi.

“Muốn khóc thì cứ khóc đi, nhịn làm gì, anh sẽ không cười em đâu.”

Tôi lắc đầu, chỉ lặng lẽ ngồi trước mộ, ngẩn người.

“Anh ơi, thật ra, em đã chẳng còn nhớ ba mẹ em trông như thế nào nữa rồi.”

Dù sao lúc họ qua đời, tôi mới chỉ bốn tuổi.

Giang Dịch Trạch khựng lại, “Đến cả ảnh chụp cũng không có sao?”

“Không có.
“Nhà chỉ còn duy nhất một bức ảnh cưới của họ hồi đó, nhưng thời gian trôi qua lâu quá rồi, ảnh cũng đã mờ không nhìn rõ nữa rồi.”

Gió nổi lên.

Những bông hoa nhỏ trước mộ bị thổi bay tứ tán.

Mái tóc lòa xòa trước trán của cậu thiếu niên cũng bị gió thổi tung lên, trong mắt cậu ánh lên những tia sáng lấp lánh.

“Anh ơi, mình đi thôi.”

Tôi đứng dậy.

Lại thấy Giang Dịch Trạch vẫn đứng yên trước mộ ba mẹ tôi.

Nói là mộ, nhưng thật ra cũng chỉ là hai mô đất nhỏ.

Không có quan tài, cũng không có bia mộ.

Đối với những con người bình thường, nhỏ bé như chúng tôi, cái chết là im lặng, là tan biến không dấu vết, chỉ để lại chút thương nhớ của người thân trên thế gian này.

Cậu thiếu niên cụp mắt xuống.

Im lặng hồi lâu.

Về sau, suốt bao nhiêu năm, tôi thường nhớ lại ngày hôm đó.

Giang Dịch Trạch năm 17 tuổi, khoảnh khắc ấy rốt cuộc cậu ấy đang nghĩ gì nhỉ?

7

Mùa này, hầu hết các loại thảo dược trên núi đã bị hái sạch, giá thu mua cũng bị ép xuống mức thấp nhất.

Chúng tôi bận rộn suốt ba ngày, chỉ lượm được chút còn sót lại, bán được có 32 tệ.

Giang Dịch Trạch cầm chặt mấy tờ tiền, mặt đầy vẻ kinh ngạc.

“Ba mươi hai?

“Ba mươi hai tệ!

“Anh bình thường ăn một bát mì còn không dưới ba mươi hai tệ cơ mà!”

Kể từ khi đến đây, Giang Dịch Trạch phải thay anh tôi làm hết mọi việc trong nhà.

Gánh nước, bổ củi, cho heo ăn, nhóm bếp…

Ngày nào cũng bận đến mức nằm xuống là ngủ, chẳng còn quan tâm có được tắm hay không nữa.

Số tiền 32 tệ này chính là giọt nước tràn ly.

Giang Dịch Trạch hoàn toàn sụp đổ rồi.

Lúc tôi bưng đĩa bánh ngô nóng hổi từ bếp vào, cậu ấy đang nổi đóa với tổ chương trình.

Tôi khều cậu ấy, “Anh ơi, ăn no rồi mắng tiếp.”

Hàng mi của Giang Dịch Trạch vẫn còn đọng nước mắt.

Cậu ấy lập tức cầm lấy bánh ngô nóng bỏng nhét vào miệng.

“Anh đến đây là để tham gia show thực tế (nhai nhai nhai), chứ không phải làm bảo mẫu đâu (nhai nhai nhai)!Đọc full tại page Vân hạ tương tư

“Ngày nào cũng không hết việc (nhai nhai nhai), mệt muốn chết mà còn không được ăn no (nhai nhai nhai), mẹ nó anh sắp phát điên rồi (nhai nhai nhai)!

“Chỗ quái gì thế này (nhai nhai nhai), mau mua vé máy bay cho anh (nhai nhai nhai), anh muốn tối nay về nhà luôn (ợ)!”

Tổ đạo diễn: “……”