Giang Dịch Trạch lập tức sa sầm mặt.

Cậu ấy gắp hết đống thịt trên bàn bỏ vào bát tôi.

“Em gái tôi thích ăn gì thì ăn, bà thử nói thêm một câu nữa xem?”

Cậu ấy thật sự rất bảo vệ tôi.

Sau bữa ăn, cả làng đều biết cậu ấy chính là cậu thiếu gia nhà giàu “nổi loạn” từ thành phố về tham gia chương trình “biến hình”.

Bà cụ kia tuy ngoài mặt không phục, nhưng cũng không dám cãi lại cậu ấy.

Trên đường về nhà, tôi ôm bụng, cảm thấy không thoải mái.

“Sao vậy, ăn trúng đồ hả?”

Tôi lắc đầu không nói.

Về đến nhà, tôi liền nhốt mình trong phòng.

Lúc này mới phát hiện trên quần dính khá nhiều máu.

Tôi vội vàng lấy giấy báo cũ và giấy vệ sinh lót tạm, rồi đi giặt sạch quần áo bẩn.

Buổi tối, Giang Dịch Trạch bỗng nhiên hét toáng lên.

“Mẹ kiếp, em bị thương à?!”

Cậu ấy nhìn thấy trong thùng rác có mấy tờ giấy dính máu.

Tôi cắn chặt môi, quay mặt sang chỗ khác, xấu hổ đến mức không biết phải nói gì.

Ở chỗ chúng tôi, chuyện kinh nguyệt là thứ không thể nói thẳng ra.

Dù là với các cô, các bác gái, cũng chỉ có thể nói mình “đến tháng” thôi.

“Ồ.” Cậu ấy như bừng tỉnh, “Em… em có phải là, đến… đến cái đó rồi đúng không?”

Tôi đỏ mặt gật đầu.

“Không được đâu, em không thể chỉ dùng giấy vệ sinh lót tạm được, lại còn thêm giấy báo nữa, bẩn lắm.”

Tôi biết cậu ấy không phải chê tôi.

Nhưng nghe cậu ấy nói “bẩn”, tôi vẫn cảm thấy mất mặt, xấu hổ đến mức sắp khóc.

Không ai từng dạy tôi nên làm thế nào.

Ông tôi và anh trai tôi cũng không biết gì cả.

Tôi nghe bác gái hàng xóm nói là, cứ lấy giấy vệ sinh bọc giấy báo lót tạm, đợi khi nào thấm đầy rồi thì chạy ra nhà vệ sinh ngoài trời thay mới.

Giang Dịch Trạch nhìn tôi, môi mấp máy, nhưng không nói nên lời.

Ánh mắt cậu ấy đầy đau lòng và thương cảm.

Nhưng sự thương cảm đó rơi xuống người tôi, lại khiến tôi cảm thấy vô cùng nhục nhã.

11

Giang Dịch Trạch sắp phải đi rồi.

Đợi chương trình thực tế này kết thúc, chúng tôi lại sẽ quay về hai thế giới khác nhau.

Giống như hai đường thẳng song song, mãi mãi không giao nhau.

Nghĩ đến đây, tôi cảm thấy buồn bực.

Giang Dịch Trạch tranh thủ từng chút thời gian rảnh, chạy lên núi sau hái thuốc, tích góp được không ít.

Cậu ấy tự mình kéo xe xuống trấn bán.

Đi ngang qua một quán nướng, mùi thơm làm cậu ấy đứng ngẩn ngơ không nỡ rời đi.

Ngửi mùi nửa ngày, cắn răng chỉ mua được bốn xiên thịt cừu nướng.

Khi cậu ấy quay về, trời đã sắp tối.

“Tiểu Viện! Mau ra đón anh nè!”

Từ đằng xa cậu ấy đã gọi tôi.

Giang Dịch Trạch tay trái xách một thùng sữa bò Wangzai, tay phải cầm một túi nilon đen.

Túi nilon vừa mở ra, bên trong là mấy gói băng vệ sinh.

Cậu ấy chỉ vào cô đạo diễn nữ: “Bảo cô ấy dạy em cách dùng.”

Thật sự… rất ấm áp.

Lần đầu tiên tôi biết, thì ra kinh nguyệt có cách để không bị dính ra quần.

Sau khi thay quần áo xong, Giang Dịch Trạch lấy ra mấy xiên thịt cừu nướng.

Cậu ấy đã ôm theo suốt dọc đường về, vẫn còn bốc hơi nóng, mùi thơm lan tỏa, đến mức con chó giữ nhà ngoài sân cũng chảy nước miếng.

“Đây, ông hai xiên, Tiểu Viện hai xiên, anh ăn rồi ngoài đường rồi.”

Nhưng dù được ăn xiên nướng ngon thế này, tôi vẫn không vui lên được.

Đêm nay, sao sáng rực.

Tôi ngồi một mình trong sân ngẩn ngơ.

“Em cứ ủ rũ thế này trông già hẳn đi, sao vậy, ai chọc giận em à?”

Tôi không trả lời.Đọc full tại page Vân hạ tương tư

“Anh sẽ rời đi vào sáng sớm mai rồi.”

Tôi vẫn không nói gì.

“Không thèm để ý đến anh nữa hả.” Cậu ấy không giận, còn bật cười hai tiếng, rồi như chợt hiểu ra điều gì: “À, anh hiểu rồi, chắc chắn là em không nỡ xa anh đúng không?”

Bị nói trúng tâm sự, mặt tôi đỏ bừng.

“Ai không nỡ chứ, anh đừng nói bậy!”

“Được được, anh nói bậy, anh nói bậy.”

Chúng tôi đều không nói gì thêm.

Cứ thế lặng lẽ ngồi cạnh nhau.

Ban đêm ở thôn núi yên tĩnh đến lạ, tôi chỉ ngồi chưa bao lâu đã bắt đầu buồn ngủ, rồi ngủ quên mất.

Khi tỉnh dậy, trời đã sáng.

Tôi không biết mình được ai đưa vào giường ngủ.

“Tiểu Viện? Em dậy chưa? Anh đi đây.”

Giang Dịch Trạch gọi tôi ngoài cửa, tôi không trả lời.

Tôi đang giận dỗi trong lòng.

Rõ ràng rất không nỡ, nhưng lại cố chấp không chịu ra tiễn cậu ấy, cũng không chịu nói lời tạm biệt.

Đợi thêm một lát, bên ngoài hoàn toàn im ắng, tôi bỗng hoảng lên.

Chạy ra khỏi cửa, vừa kịp nhìn thấy chiếc xe hơi màu đen đang rời đi.

Tôi nghẹn ngào quay về phòng, nhìn thấy ở góc tường là thùng sữa bò Wangzai Giang Dịch Trạch mua cho tôi, nước mắt lập tức tuôn trào không ngừng.

Cậu ấy đi rồi.

Quay về với thế giới thuộc về cậu ấy.

Có lẽ không bao lâu nữa, cậu ấy sẽ quên mất cô em gái ở thôn núi này.

Tôi chỉ là một người qua đường nhỏ bé trong cuộc đời rực rỡ của cậu ấy mà thôi.

Tôi mở thùng sữa ra, ở trên cùng là một tấm ảnh.

Là bức ảnh gia đình năm người: ba, mẹ, ông, anh trai và tôi.

Mặt sau dán một mảnh giấy nhỏ, chữ viết mạnh mẽ, rõ nét:

“Tiểu Viện, mấy hôm trước anh mượn em cuốn album là để làm tấm ảnh này, hy vọng em sẽ thích món quà này.
Kỹ thuật của tiệm chụp ảnh ở huyện còn hạn chế, nếu không chắc chắn ảnh sẽ đẹp hơn.
Anh đi rồi, nhất định sẽ quay lại thăm em, cố gắng học tốt nhé, anh sẽ đợi em ở Bắc Thành, đừng quên lời hứa của chúng ta.”

Đêm qua, Giang Dịch Trạch đã hứa với tôi, nếu tôi thực sự thi đậu Đại học Bắc Thành, cậu ấy sẽ cho tôi một điều ước, điều gì cũng được.

Tôi ôm chặt bức ảnh gia đình này, khóc rất lâu, rất lâu.

12

Anh trai tôi đã trở về.

Anh ấy cao hơn trước, chiếc cằm gầy gò cuối cùng cũng có chút thịt.

Anh còn mang về những món quà do bố mẹ ở thành phố mua.

Là hai chiếc điện thoại thông minh đời mới và một chiếc điện thoại bàn phím cho ông.

Tối hôm đó, chúng tôi gọi cuộc điện thoại đầu tiên.

Bố mẹ của Giang Dịch Trạch nghe giọng rất thân thiện.

Họ còn khuyến khích anh em chúng tôi học hành chăm chỉ, nói rằng sau này tiền học sẽ do họ lo hết.

Nghe nói, sau khi chú và dì xem xong chương trình, cuối cùng cũng tin Giang Dịch Trạch thật sự ăn không đủ no, đồng ý tăng tiền sinh hoạt cho cậu ấy.

Có cái ăn no bụng, tính tình Giang Dịch Trạch cũng tốt lên rất nhiều.

Không còn chống đối với gia đình, cũng ngoan ngoãn quay lại trường học.

Hai năm sau, điểm thi cấp ba của tôi đủ để đậu vào trường trung học tốt nhất trong thành phố, nhưng học phí không hề thấp, còn phải ở ký túc xá, tiền ăn tiền ở cũng là một khoản lớn.

Tôi làm sao dám để người ta bỏ ra nhiều tiền như vậy vì mình.

Nghĩ bụng thôi học ở trường thị trấn cho đỡ tốn.

Chuyện này bị Giang Dịch Trạch biết được, cậu ấy cố tình gọi điện đến “mắng” tôi.

“Liễu Viện, tùy em thôi, học trường nào cũng được, tốt nhất là học một cái trường làng tệ nhất, học trung cấp cũng được.
“Dù sao anh thấy em chẳng coi anh là anh trai nữa, khách sáo với anh như vậy, sau này khỏi cần liên lạc luôn.”

Cậu ấy tức đến không chịu nổi.

Tôi vừa buồn cười vừa cảm động.

Cuối cùng tôi đồng ý với cậu ấy, sẽ không để tiền bạc làm lỡ tương lai của mình nữa.

Lần đầu tiên tôi bước ra khỏi ngôi làng nhỏ ấy, đến thành phố, tận mắt nhìn thấy một thế giới bên ngoài dãy núi kia.

Lúc đó tôi mới biết tầm nhìn trước đây của mình đã hạn hẹp đến mức nào.

Năm tôi học lớp 11, Giang Dịch Trạch chuẩn bị đi du học ngành kinh tế.

Cuối cùng cậu ấy cũng “cải tà quy chính”, không còn ăn chơi lêu lổng, bắt đầu tập trung chuẩn bị tiếp quản gia nghiệp.

Học chương trình nước ngoài rất bận, lại còn chênh nhau đến mười tiếng múi giờ.

Vậy mà cậu ấy vẫn thường xuyên giữ liên lạc với tôi.

Nghe cậu ấy kể những câu chuyện thú vị bên kia đại dương, tôi vừa mỉm cười vừa nghe, nhưng trong lòng lại dần trở nên nặng nề.

Bởi vì tôi phát hiện, tôi và cậu ấy ngày càng cách xa.

Khoảng cách địa lý và sự chênh lệch giai cấp này, trong lòng tôi ngày càng trở nên rõ ràng, cụ thể.

Thế nhưng, tôi lại trở nên tham lam rồi.

Đã chiếm được vị trí em gái, nhưng tôi còn muốn có nhiều hơn nữa.

Biết rõ là rất khó, nhưng tôi vẫn muốn dốc hết sức mình để theo đuổi.

Biết đâu, một ngày nào đó, tôi cũng có thể bước vào thế giới của cậu ấy thì sao?

13

Tôi luôn ghi nhớ lời hứa năm đó.

Vì lời hứa ấy, tôi liều mạng học hành.

Kết quả là tôi học đến mức kiệt sức, phải nằm viện nửa tháng.

Nếu không phải cậu ấy đang ở nước ngoài, không thể xin nghỉ, tôi chắc Giang Dịch Trạch nhất định sẽ đích thân bay về mắng tôi một trận ra trò.

“Anh sai rồi, anh thật sự sai rồi, Tiểu Viện, anh không nên kích em học đến liều mạng như vậy, ai ngờ em lại thực sự liều mạng như thế chứ.
“Học được đến đâu thì đến, sức khỏe là quan trọng nhất, cùng lắm thì bỏ hết, anh nuôi em cả đời.”

Cậu ấy không hiểu.

Một cô gái mới chớm rung động, dốc hết sức mình không phải vì muốn thành công, muốn kiếm thật nhiều tiền, chỉ đơn giản là muốn tiến gần hơn đến cậu ấy một chút mà thôi.

Mỗi lần học đến nửa đêm, mệt muốn chết, tôi lại tự đập đầu trách mình.

Liễu Viện à Liễu Viện, em đúng là đồ ngốc.

Bắc Thành có nhiều trường đại học như thế, nếu lúc đầu em muốn lập lời thề thì chọn một trường dễ thi thôi cũng được mà.

Tại sao nhất định phải là Đại học Bắc Thành?

Tự mình chuốc khổ vào thân!