Năm tôi tròn 18 tuổi, Giang Dịch Trạch đã trở về nước.
Hoàn thành hết nhiệm vụ học tập trong ngày, tôi chỉ còn lại 20 phút để gặp cậu ấy.
Giang Dịch Trạch mua cho tôi một chiếc bánh sinh nhật.
Là một chiếc bánh hình đầu cậu bé Wangzai to đùng.
“Trẻ con quá.” Tôi không nhịn được cười, “Anh vẫn coi em là con nít à?”
Khóe môi cậu ấy nhếch lên: “Trong mắt anh, em chẳng phải vẫn là con nít sao?”
Chúng tôi vội vã cắt bánh, vội vã ước nguyện, đến giờ gần tắt đèn ký túc xá, tôi buộc phải quay về.
“Ngày thi đại học đang đến gần, chắc em cũng không còn tâm trí nghĩ mấy chuyện khác, quà sinh nhật khác anh sẽ bù cho em sau kỳ thi.”
Cậu ấy xoa đầu tôi, xoay người chuẩn bị rời đi.
“Anh ơi!”
Tôi bỗng nhiên gọi cậu ấy lại theo bản năng.
Giang Dịch Trạch dừng bước, quay đầu nhìn tôi.
“Ngày em đến Bắc Thành, anh nhất định phải đích thân đến đón em!”
Tôi ngẩng cao đầu, có chút cố chấp, có chút bá đạo, ngữ khí không cho phép từ chối.
Tôi đã không còn là cô bé nhút nhát của năm xưa nữa.
Cậu ấy mỉm cười.
Trong mắt cậu ấy, những tia sáng lấp lánh còn rực rỡ hơn cả những vì sao trên trời.
“Được, anh nhất định sẽ đích thân đến đón em!”
Nhờ câu nói đó, tôi đã kiên trì vượt qua từng ngày học tập khổ cực.
Mỗi khi cảm thấy không thể tiếp tục, trong đầu tôi đều hiện lên khuôn mặt Giang Dịch Trạch.
Kỳ thi đại học kết thúc.
Tôi thi được 706 điểm, như ý nguyện nhận được giấy báo trúng tuyển của Đại học Bắc Thành.
Giang Dịch Trạch còn vui hơn cả tôi, cậu ấy mua đầy cả xe quà lớn quà nhỏ.
Tôi mua một bó hoa hồng, thay chiếc váy đẹp mới mua, đứng trước cổng trường đợi cậu ấy.
Tâm tư của tôi gần như đã hiện rõ trên khuôn mặt.
Tôi đã trưởng thành rồi, đã lớn thật rồi.
Tôi không muốn làm em gái của cậu ấy nữa.
Bất kể kết quả ra sao, hôm nay tôi nhất định phải nói rõ lòng mình, ít nhất sẽ không còn phải lo được lo mất, đoán già đoán non nữa.
Chiếc Cullinan màu đen dừng lại trước mặt tôi.
Giang Dịch Trạch bước xuống xe, nhưng không đi thẳng về phía tôi, mà trước tiên mở cửa ghế phụ.
Trên ghế phụ là một cô gái.
Cô ấy trang điểm kỹ càng, vóc dáng nóng bỏng, thuộc kiểu mỹ nhân dù đứng giữa đám đông cũng vô cùng nổi bật.
Giang Dịch Trạch nắm tay cô ấy, mỉm cười giới thiệu với tôi:
“Tiểu Viện, đây là Tiếu Tiếu, bạn gái anh, sau này là chị dâu của em.”
14
Nếu trái tim vỡ nát có âm thanh, thì hôm nay cả thành phố chắc đã nghe thấy tiếng sấm ầm ầm.
Tôi chết lặng tại chỗ, tay chân lạnh buốt, nhất thời quên cả cách thở.
Chị Tiếu Tiếu nhiệt tình chào hỏi tôi.
Tôi bừng tỉnh, cố gắng nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.
Tôi tiện tay nhét bó hoa vào tay anh tôi.
“Ờ, cái này không phải của em đâu, là của anh em đấy, anh ấy chuẩn bị tỏ tình.”
Anh tôi liếc nhìn tôi một cái.
Âm thầm chấp nhận cái “nồi” này.
Chị Tiếu Tiếu kéo tôi đi dạo khắp nơi, cái gì cũng muốn mua cho tôi.
Giang Dịch Trạch trêu chị ấy: “Em gái anh ngại lắm, em nhiệt tình quá sẽ làm con bé khó xử đấy.”
Chị Tiếu Tiếu khoác tay tôi: “Tiểu Viện, em là em gái anh ấy, cũng là em gái chị, đừng khách sáo với chị nhé.”
Tôi không nhớ mình đã gắng gượng thế nào để chịu đựng hết ngày hôm đó.
Trái tim tôi như vỡ ra từng mảnh, nhưng vẫn phải cố nở nụ cười, nhìn họ ân ái trước mặt tôi.
Chị Tiếu Tiếu càng đối xử tốt với tôi, tôi càng cảm thấy nhục nhã.
Vì chị ấy thật sự rất tốt.
Chị ấy thật lòng coi tôi là em gái.
Còn tôi lại đang thầm mơ tưởng đến bạn trai của chị ấy.
Thậm chí vì họ đẹp đôi, vì tình cảm ngọt ngào của họ, mà tôi nảy sinh sự ghen tị không thể kiểm soát nổi.
Về đến nơi ở, tôi khóa mình trong phòng, khóc suốt một ngày một đêm.
Từ ngày hôm đó, tôi đã thay đổi.
Tôi lại bị sự tự ti bao trùm.
Tôi bắt đầu ghét bỏ khuôn mặt bình thường của mình, ghét bỏ gia cảnh thấp kém của mình, ghét luôn cả dáng vẻ quê mùa của bản thân.
Tôi bắt đầu học cách trang điểm đậm, nhưng kỹ thuật quá kém, kẻ viền mắt đen như ma quỷ.
Tôi mua rất nhiều váy bó sát và áo hai dây, nhưng vì không quen phong cách gợi cảm, đi đường cứ co rúm người lại, nhìn vào chỉ thấy lúng túng buồn cười.
Có lần Giang Dịch Trạch nhìn thấy tôi, suýt nữa bị tôi dọa cho phát hoảng.
“Mẹ kiếp, Liễu Viện! Não em bị đập hỏng rồi à? Hay bị thứ gì nhập vào rồi?”
“Không được, hôm nay anh phải đưa em đi bệnh viện kiểm tra ngay!”
Tôi mỗi ngày đều lướt xem trang cá nhân của chị Tiếu Tiếu.
Không ngừng so sánh bản thân với chị ấy.
Tôi học theo cách trang điểm, ăn mặc của chị Tiếu Tiếu, thậm chí còn bắt chước cả cách chị ấy nói chuyện, học cả những câu cửa miệng của chị ấy.
Bởi vì tôi nghĩ, đó mới là kiểu con gái mà Giang Dịch Trạch sẽ thích.
Đợi đến khi bình tĩnh lại, tôi chỉ muốn tự tát cho mình một cái.
Chị Tiếu Tiếu đối xử với tôi tốt như vậy, còn tôi thì giống như một con chuột sống trong cống ngầm, lén lút dòm ngó chị ấy sau lưng, bắt chước y hệt, chỉ để bạn trai của chị ấy có thể nhìn tôi thêm một chút.
Tôi cảm thấy bản thân mình thật ghê tởm, thật thảm hại.
Tôi đã đau khổ vùng vẫy trong vòng xoáy cảm xúc tồi tệ này rất lâu.
Cho đến một lần, tôi hạ đường huyết, ngất xỉu ngay bên đường, được người tốt bụng đưa vào bệnh viện.
Vì chị Tiếu Tiếu rất gầy, nên tôi cũng học theo cách giảm cân của chị ấy.
Nhưng tôi không hiểu cách giảm cân khoa học, chỉ biết nhịn ăn và vận động quá mức, cuối cùng tự làm cơ thể mình kiệt quệ.
Kể từ khi tôi lên Bắc Thành học đại học, Giang Dịch Trạch đã mua một căn hộ gần trường tôi, còn đón ông tôi lên sống chung, để ông được hưởng phúc tuổi già.
Nghe tin tôi ngất xỉu, ông – người đàn ông già gầy gò ấy – lo đến phát cuống.
Ông chống gậy vội vàng chạy tới bệnh viện, suýt nữa ngã trên đường.
Khi tôi tỉnh lại, ông ngồi bên giường tôi, vừa nhìn tôi vừa khóc.
“Tiểu Viện ơi, sao con lại gầy đến thế này?
“Nếu không có cơm ăn thì nói với ông, ông sẽ nấu cho con.”
Nhìn thấy nước mắt của ông, tôi bỗng chốc tỉnh ngộ.
Bấy lâu nay, rốt cuộc tôi đang làm gì vậy?
Tôi quên mất người thân bên cạnh mình, quên mất ước mơ thuở ban đầu, quên mất bản thân đã nỗ lực thế nào mới thoát khỏi ngôi làng nhỏ ấy.
Chỉ vì một người đàn ông, tôi mù quáng cạnh tranh với một cô gái khác, tự phá hủy cảm xúc và cơ thể của mình.
Đáng không?
Liễu Viện, mày thật sự nên tỉnh lại rồi.
15
Tôi chọn ngành Luật ở đại học.
Năm ba, nhờ kết quả học tập xuất sắc, anh chị khóa trên dẫn tôi đi tham gia hoạt động phổ biến pháp luật cộng đồng.
Ở đó, tôi gặp rất nhiều người thuộc nhóm yếu thế.
Tiếng nói của họ bị vùi lấp, nỗi đau và sự oan ức của họ chẳng ai quan tâm.
Và nhiệm vụ của chúng tôi là cung cấp hỗ trợ pháp lý miễn phí, dạy họ cách bảo vệ quyền lợi hợp pháp của mình.
Khi trở về ký túc xá, tôi cứ cười ngây ngốc mãi không thôi.
Bạn cùng phòng bảo tôi bị điên rồi.
“Các cậu không biết đâu, họ gọi tớ là ‘Luật sư Liễu’ đấy!
“Hahaha Luật sư Liễu hahaha…”
Sướng thật.
Lần đầu tiên tôi cảm nhận được sự tồn tại của mình thật sự có giá trị đến vậy.
Tôi bắt đầu dốc toàn bộ tinh thần vào việc học.
Khi cơ thể bận rộn, trái tim ngược lại cảm thấy đầy đủ, không còn thời gian để nghĩ ngợi linh tinh nữa.
Tôi thuận lợi vượt qua kỳ thi luật, còn được giữ lại trường học lên cao học.
Năm đầu cao học, Giang Dịch Trạch và chị Tiếu Tiếu chia tay.
Sau đó anh ấy lại quen một người khác, nhưng rất nhanh lại chia tay tiếp.
Cho đến khi tôi sắp tốt nghiệp thạc sĩ, anh ấy vẫn còn độc thân.
Ngày lễ tốt nghiệp, Giang Dịch Trạch hứa sẽ đến chụp ảnh cùng tôi.
Những năm qua, cậu ấy đã tiếp quản sản nghiệp gia đình, trên thương trường mạnh mẽ quyết đoán, ai gặp cũng phải gọi một tiếng “Tổng Giám đốc Giang”.
Giang Dịch Trạch vừa họp xong liền đến ngay, khoác lên người bộ vest đặt may riêng, dáng người vai rộng eo thon, chân dài nổi bật.Đọc full tại page Vân hạ tương tư
Trên người cậu ấy đã hoàn toàn không còn nét ngây ngô của thiếu niên năm xưa, mà đã mang theo sức hút của một người đàn ông trưởng thành.
Đi qua đâu, luôn có những cô gái ngoái đầu nhìn theo.
Giang Dịch Trạch đưa bó hoa trong tay cho tôi.
Mấy bạn cùng phòng của tôi thì ầm ĩ reo hò: “Đẹp trai quá đi mất! Tiểu Viện, bạn trai cậu à?”
Tôi không thừa nhận, nhưng cũng chẳng muốn giải thích.
Giang Dịch Trạch cười: “Không phải, anh là anh trai cô ấy.”
“Anh trai ruột à?”
“Không phải ruột, nhưng cũng gần như vậy rồi, Tiểu Viện là anh nhìn cô ấy lớn lên.”
Tôi nghĩ, có lẽ cậu ấy đã nhận ra điều gì đó, nên mới vội vàng giải thích như thế.
Nhưng đến nước này rồi, tôi nhất định phải dũng cảm một lần.
Nếu không, cả đời này tôi sẽ phải sống trong nuối tiếc.
Tôi mời Giang Dịch Trạch ăn cơm, cố tình đặt chỗ ở một nhà hàng dành cho các cặp đôi.
Tiếng đàn violin du dương vang lên.
Ánh nến đỏ làm cho không khí thêm phần mơ hồ, ám muội.
Giang Dịch Trạch nhìn tôi qua ánh nến, ánh mắt sâu thẳm.
Cậu ấy không phải người chậm hiểu.
Đến lúc này, chắc chắn cậu ấy đã hiểu rõ lòng tôi.
Thế giới của người lớn luôn đầy rẫy những chuyện hiểu ngầm và những phép thử ngầm.
Có lẽ tôi nên hiểu chuyện, đừng vạch trần lớp giấy cửa sổ này, cứ giữ nguyên mối quan hệ anh em như hiện tại mới là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng tôi không muốn.
Dù thế nào, tôi cũng muốn có một câu trả lời.
Tôi muốn cậu ấy nói rõ ràng với tôi, dù đó là lời từ chối, dù khiến tôi hoàn toàn tuyệt vọng cũng được.
Tối hôm đó, chúng tôi ngồi trên sân thượng của khách sạn.
Tôi muốn nói thẳng.
Nhưng những lời này đã kìm nén trong lòng tôi quá lâu, đến lúc cần nói ra lại không biết mở miệng thế nào.
Tôi cầm chai rượu lên, uống một hơi cạn sạch.
“Ê! Tiểu Viện…”
Giang Dịch Trạch không kịp ngăn tôi.
Một chai vang đỏ trôi xuống bụng, mặt tôi bắt đầu ửng đỏ, đầu óc cũng mơ hồ.
Người ta nói rượu làm người nhút nhát trở nên can đảm.
Xem ra tôi đúng là một người nhút nhát thật.
“Giang Dịch Trạch.”
Tôi siết chặt nắm tay, căng thẳng đến mức toàn thân run rẩy.
“Em thích anh từ lâu lắm rồi!”
Giang Dịch Trạch nhíu mày, sững sờ tại chỗ.