10
Trong phòng yên tĩnh đến chết lặng.
Tôi mở miệng:
“Phí Vĩnh Trạch, ra ngoài.”
“Trần Hạ Hề!” Anh ta vẫn như mọi khi, hoàn toàn chẳng buồn nghe tôi nói.
Phí Vĩnh Trạch tức tối vươn tay muốn giật lấy chiếc áo khoác kia.
‘Bốp!’
Một tiếng vang rõ ràng.
Tôi tát mạnh vào mu bàn tay anh ta.
“Tôi nói ra ngoài. Và nữa, không được chạm vào đồ của tôi!”
Phí Vĩnh Trạch trừng mắt nhìn mu bàn tay đỏ ửng của mình.
“Em đánh tôi? Vì một thằng đàn ông lẳng lơ nào đó mà em dám đánh tôi?”
Hai từ “đồ của tôi” như mũi kim độc, đâm thẳng vào trái tim anh ta.
Một cơn ghen tuông, lửa giận sôi sục bùng lên càng dữ dội.
“Hắn là ai? Mẹ kiếp! Gã đó là ai?!”
“Không liên quan đến anh.” Tôi thản nhiên đáp.
“Sao lại không liên quan? Chúng ta… chúng ta…” Phí Vĩnh Trạch đột nhiên nghẹn lời.
Anh ta nhìn tôi chằm chằm, khóe mắt dần đỏ lên.
Anh ta luống cuống lùi lại một bước.
“Trần Hạ Hề, tại sao em lại nhìn tôi bằng ánh mắt như vậy? Cứ như giữa chúng ta chẳng còn quan hệ gì nữa vậy.”
Tôi khép mắt lại, khẽ đáp:
“Vì tôi mệt rồi, thật sự rất mệt. Phí Vĩnh Trạch, tất cả những điều này là do anh tự chuốc lấy.”
Tôi nói:
“Vốn dĩ giữa chúng ta… đã chẳng còn quan hệ gì nữa rồi.”
Phí Vĩnh Trạch sững người.
Anh ta cúi đầu, tự lẩm bẩm:
“Đủ rồi, đủ rồi! Nói cho tôi biết tên hắn ta đi, tôi sẽ không để hắn có cơ hội tiếp cận em nữa.”
“Còn về chúng ta…” Anh ta mím môi,
“Chỉ là cặp đôi cãi nhau, chiến tranh lạnh mà thôi. Tôi có hơi quá đáng, còn em… em cũng chỉ là phút bồng bột trong chuyện tình cảm, thế là hòa nhau rồi.”
Anh ta nghiến chặt răng:
“Mấy chuyện này đều là chuyện nhỏ thôi. Trần Hạ Hề, tính em từ trước tới giờ đều tốt như thế, cho tôi thêm một cơ hội, chỉ một lần này thôi, khó đến thế sao?”
Tôi đáp:
“Tôi thích anh ấy.”
Phí Vĩnh Trạch hít sâu một hơi, ngực phập phồng, giọng run rẩy:
“Em nói gì? Dám nói lại lần nữa?”
Tôi bình thản nói:
“Tôi thích anh ấy, tôi không thích anh nữa. Anh ấy khó theo đuổi, là tôi chủ động theo đuổi người ta.”
Tĩnh lặng.
Một sự tĩnh lặng như biển chết.
Phí Vĩnh Trạch cảm giác như có làn khói đen bao phủ lấy mình, kéo anh ta rơi thẳng từ đỉnh cao xuống vực thẳm, ngã đến choáng váng, chân tay bủn rủn.
Như có vật gì đó đè chặt lên lưng, bóp nghẹt hết nội tạng của anh ta.
Anh ta há miệng.
Nhưng chẳng thốt được nên lời.
Trong đầu anh ta, chỉ toàn là hình ảnh lần đầu gặp Trần Hạ Hề, đôi mắt cô khi ấy ấm áp và thân thiện biết bao.
Nụ cười của cô.
Cả sự tin tưởng, sự ỷ lại, cùng tình yêu từng vô tận cô dành cho anh ta.
Người trở nên tẻ nhạt, rốt cuộc là cô, hay chính anh ta?
Đột nhiên anh ta chẳng phân biệt nổi nữa.
Phí Vĩnh Trạch phải cố gắng đến hai lần, mới thốt được thành tiếng:
“Em suy nghĩ lại đi. Chỉ là… chỉ là em đang bồng bột, là tôi không nên chiến tranh lạnh với em lâu như vậy, mới khiến em có chút ảo giác về người khác thôi.”
Anh ta ngẩng đầu, nhưng biểu cảm của tôi vẫn không đổi.
Không chút dao động, chỉ càng thêm bất lực, chán ghét.
Phí Vĩnh Trạch cuối cùng cũng bất lực mà lên tiếng:
“Đúng rồi, chẳng phải em để tâm chuyện người đàn bà khác ngủ trên giường của chúng ta sao? Em chỉ muốn tranh cãi, đúng không?”
Anh ta tuyệt vọng nói:
“Được thôi. Trần Hạ Hề, tôi cho phép em đi lạc thêm một lần nữa. Em có thể để hắn ta cùng em chơi game, cùng em uống rượu, cùng em… ở lại căn nhà của chúng ta, nhưng chỉ một đêm.”
Càng nói, anh ta càng khó chịu, cảm giác cổ họng có thứ gì đó đang trào lên.
Thực ra, chỉ cần nghĩ đến cảnh người khác cùng tôi uống rượu, anh ta cũng đã không chịu nổi rồi.
An Nhiên sững người:
“Vĩnh Trạch, em có nói gì đâu mà? Sao hôm nay anh khó chịu vậy, lại bị Tiểu Hạ chọc giận à?”
Phí Vĩnh Trạch lạnh giọng:
“Hôm đó em đã lén lút nói với bạn gái anh không ít lời không nên nói đúng không?”
Cuối cùng anh ta cũng hiểu ra rồi.
Phí Vĩnh Trạch cảm giác một cơn căm hận dâng lên trong lòng.
Hận An Nhiên, hận chính bản thân mình.
Chỉ là anh ta không dám thừa nhận bản thân.
Vậy nên, anh ta chỉ có thể ác độc, cay nghiệt, trút hết cơn bùng nổ trong lòng lên An Nhiên:
“Cút! Đừng để tôi nhìn thấy cô nữa!”
12
Phí Vĩnh Trạch chỉ là một đoạn nhạc nền nho nhỏ trong cuộc đời tôi.
Rất nhanh thôi, tôi đã ném anh ta ra khỏi đầu.
Anh Bách Khiêm đã bắt đầu quen với việc lo lắng cho tôi.
Tôi nói với anh ấy, tôi ăn uống rất ngon miệng rồi, chỉ là sau khi “bạn trai qua đời”, vì cô đơn nên vẫn khó ngủ.Đọc full tại page Vân hạ tương tư
Lúc ấy, chúng tôi đang ngồi trò chuyện trong quán cà phê.
Ánh sáng ấm áp hắt qua cửa kính sát đất, phủ lên gương mặt Kỷ Bách Khiêm, khiến anh ấy dịu dàng như thể phát sáng.
Nghe tôi than thở, anh ấy hơi nhíu mày.
Kỷ Bách Khiêm không phải người thích bàn tán thị phi sau lưng người khác.
Cũng bởi vậy, có vài lời, anh ấy ngập ngừng một chút mới nói ra:
“Bạn trai cũ của em tệ như thế, không đáng để em lưu luyến đâu.”
Tôi thở dài:
“Biết sao được, ai bảo em tính khí tốt, lại quá chung tình chứ.”
Nhưng tôi lập tức nhấn mạnh:
“Em là kiểu người như vậy, rất dễ thật lòng, chỉ trách trao nhầm người. Nếu sau này có thể gặp được người thật tâm đối xử tốt với em, em nhất định sẽ bước ra khỏi bóng tối, cũng nhất định sẽ đối xử thật tốt với người ấy.”
Ánh mắt Kỷ Bách Khiêm khẽ dao động.
Anh ấy mấp máy môi, lấy hết can đảm, nhưng cuối cùng vẫn không thốt ra được.
Do dự giây lát, bàn tay vừa muốn đưa tới lại âm thầm thu về.
Tôi lặng lẽ nhìn anh ấy.
Tôi biết anh đang lo lắng gì, đang băn khoăn điều gì.
Vậy thì tôi phải đẩy anh ấy thêm một bước nữa.
“Anh Bách Khiêm, đúng rồi, sao anh biết bạn trai cũ em tệ đến vậy?”
Kỷ Bách Khiêm cuối cùng cũng thở dài.
Vẫn là kiểu thở dài bất đắc dĩ trước nay dành cho tôi.
Anh ấy cuối cùng cũng nói ra:
“Tiểu Hạ, thật ra anh quen biết Phí Vĩnh Trạch.”
Kỷ Bách Khiêm nhìn tôi bằng ánh mắt áy náy:
“Những năm Phí Vĩnh Trạch mất tích, anh bị nhà họ Phí nhận nhầm, mãi tới khi tìm lại được anh ta, anh mới đổi lại họ. Nhưng vì duyên phận này, giữa anh và nhà họ Phí coi như cũng có chút quan hệ. Tính danh nghĩa mà nói, Phí Vĩnh Trạch coi như là anh của anh.”
Anh ấy nhẹ giọng:
“Là lỗi của anh. Biết em là bạn gái của anh ta, lẽ ra anh nên giữ khoảng cách với em.”
“Chỉ là…” Anh khẽ nhíu mày, như thể một học giả hiền lành dễ bị lừa:
“Anh không thể nhìn nổi cảnh anh ta đối xử với em như thế.”
“Anh ta không chết, anh ta chỉ đang tiếp tục đùa bỡn em thôi.” Kỷ Bách Khiêm thẳng thắn nói,
“Xin lỗi, anh trước giờ vẫn chưa nói cho em biết, anh không biết làm vậy có tính là mang chút tư tâm không. Nhưng Tiểu Hạ, anh chưa từng có ý làm tổn thương em.”
Tôi khẽ hỏi:
“Tư tâm gì vậy?”
Mặt Kỷ Bách Khiêm đỏ lên, anh ấy quay mặt đi.
“Anh không muốn để em hiểu lầm anh, anh thật sự không phải loại đàn ông tồi tệ thèm khát người yêu của anh em bạn bè.”
Anh nói:
“Anh chỉ là… chỉ là không thể kiềm chế nổi bản thân.”
Kẻ cao tay không cần chiêu thức.
Không chiêu lại chính là cao chiêu.
Tôi để lộ vẻ cảm động, nhẹ nhàng nắm lấy tay anh ấy.
“Anh Bách Khiêm, em sẽ không hiểu lầm anh đâu. Anh chính là người tốt nhất trên đời này.”
Anh ấy ôm tôi đầy thương xót.
“Tiểu Hạ, em là cô gái duy nhất khiến anh thấy xót xa trong đời.”
Lời nói đến đây,
mọi thứ bỗng trở nên hợp tình hợp lý.
Giống như hai con người thuần túy thiện lương, chỉ vì đủ chuyện bất ngờ mà vô tình kết nên một mối nhân duyên.
Hợp tình hợp lý.
Thật sự rất hợp tình hợp lý.
Khi tựa sát nhau, tôi ngả đầu lên vai anh Bách Khiêm.
Ánh mắt vô tình lướt qua khung cửa sổ.
Bỗng khựng lại —
Phí Vĩnh Trạch đang đứng ngoài cửa kính quán cà phê, mặt mày xám xịt, không biết đã nhìn chúng tôi bao lâu.