13

“Đồ khốn! Đồ khốn kiếp!”

Tại sao lại là anh ta! Tại sao người đang ve vãn Trần Hạ Hề lại là anh ta chứ!
Câu này như hằn rõ trên mặt Phí Vĩnh Trạch.

Giận dữ tới cực điểm.
Đến nỗi quên cả giữ thể diện, chỉ hận không thể nhấc chân đạp vỡ tấm kính kia.

Kỷ Bách Khiêm nhíu mày, lập tức đứng dậy bước ra khỏi quán cà phê.

Anh ấy dịu giọng, từ tốn nói:
“Anh à, có gì thì ra xe nói, đây là chỗ công cộng.”

“Hơn nữa ——” Anh ấy quay đầu nhìn tôi, đầy lo lắng:
“Tiểu Hạ nhát gan, đừng làm cô ấy sợ.”

“Đừng có gọi tao là anh! Tao mẹ nó là anh mày chắc?!” Phí Vĩnh Trạch tức tới phát điên.

Anh ta không nhịn nổi nữa, xông lên định đấm thẳng vào mặt Kỷ Bách Khiêm.
Muốn nghiền nát cái vẻ giả nhân giả nghĩa kia, muốn đập nát xương cốt hắn ta thành tro bụi.

Nhưng cơn giận trước nay luôn hùng hổ, lần này lại đụng phải đối thủ.

Kỷ Bách Khiêm bình tĩnh giữ chặt nắm đấm Phí Vĩnh Trạch, giữ chặt bả vai anh ta, đẩy anh ta lùi hẳn về phía cửa xe.

Biểu cảm anh ấy vẫn ôn hòa như cũ.

“Anh à, đừng giận nữa. Anh hiểu lầm rồi, giữa em và Tiểu Hạ thật sự vẫn chưa xảy ra chuyện gì đâu.”

Lời anh ấy mang chút trách móc.
Nhưng một người quá hiền lành khi trách ai, lại càng giống như đang vì lẽ phải mà lên tiếng.

“Anh à, nghe em khuyên một câu, anh thực sự nên sửa tính nóng nảy đó đi.”

**”Sửa cái con mẹ mày! Tao *** mày, Kỷ Bách Khiêm, mày là đồ *!” Phí Vĩnh Trạch như thể bị đốt cháy bởi bạch phốt.

Anh ta vùng vẫy muốn thoát ra, không được, liền thô bạo kéo Kỷ Bách Khiêm lại, lấy đầu húc thẳng vào anh ấy.

Kỷ Bách Khiêm né được một chút, nhưng không hoàn toàn tránh khỏi.
Khóe mắt bị va trúng, đỏ ửng lên.

Anh ấy lúng túng quay đầu nhìn tôi, ánh mắt vô tội, khóe mắt đỏ hồng.

Tôi vội vàng nói:
“Phí Vĩnh Trạch, anh điên rồi à? Anh ấy tốt như thế, anh đánh anh ấy làm gì?”

Phí Vĩnh Trạch giận đến phát điên.
Thế mà lại bật cười.

Tôi nhìn anh ta, trong lòng thầm nghĩ, anh ta luôn chê tôi là người hay làm quá, vậy còn bây giờ anh ta đang làm gì?

Thực ra đâu phải anh ta không biết tâm tư của An Nhiên, chỉ là vì những chuyện đó không ảnh hưởng đến lợi ích của anh ta, nên anh ta lười để tâm mà thôi.

Tôi hạ giọng nói:
“Phí Vĩnh Trạch, đừng làm loạn nữa. Dáng vẻ anh bây giờ thật sự quá thảm hại.”

Anh ta không cười nữa, gương mặt lạnh lùng nhìn tôi chằm chằm:
“Đáng phải vậy sao? Trần Hạ Hề, em vì chút chuyện cỏn con mà phải tính toán, phải dày công trả thù tôi thế này sao? Còn Kỷ Bách Khiêm nữa, chúng ta từng là anh em mà? Cậu làm mấy chuyện dơ bẩn sau lưng tôi như vậy, cậu không thấy xấu hổ à?”

“Dày công? Dơ bẩn?” Kỷ Bách Khiêm nhướng mày.

Anh ấy lắc đầu, chắn trước mặt tôi, vẫn giữ giọng điềm đạm giải thích:
“Phí Vĩnh Trạch, là anh chê Tiểu Hạ phiền, chính miệng anh bảo mình chết rồi, dặn cô ấy đừng quấy rầy anh nữa. Là anh cứ mãi ức hiếp cô ấy, thành ra bạn bè anh cũng khinh thường cô ấy, hùa theo anh mà nói dối. Thời nay là xã hội hiện đại, đâu phải thời phong kiến. Tiểu Hạ tưởng anh chết thật, nên cô ấy bắt đầu lại từ đầu, chẳng phải là điều dễ hiểu hay sao?”

Kỷ Bách Khiêm lại nói tiếp:
“Hơn nữa từ trước tới nay, anh luôn coi thường tôi, chưa bao giờ xem tôi là anh em, vậy tôi sao biết Tiểu Hạ là người yêu cũ của anh? Mà Tiểu Hạ cũng đâu biết tôi là bạn anh chứ?”

Cuối cùng, Kỷ Bách Khiêm khẽ lắc đầu:
“Anh à, chuyện này chẳng qua chỉ là một sự hiểu lầm bất đắc dĩ mà thôi.”

Phí Vĩnh Trạch không thể nói được gì.

Chúng tôi đều biết, lời Kỷ Bách Khiêm nói tuy không hoàn toàn là thật, nhưng cũng chẳng sai.

Tôi biết mối quan hệ giữa Kỷ Bách Khiêm và Phí Vĩnh Trạch là nhờ cái ngày mưa ấy, tôi quay lại, nghe bạn bè anh ta cười nhạo tôi, cũng nghe thấy Kỷ Bách Khiêm lên tiếng bênh vực tôi.

Anh ấy từng gọi Phí Vĩnh Trạch là “anh”, nhưng lại chỉ đổi lấy sự mỉa mai, châm chọc nhiều hơn nữa.Đọc full tại page Vân hạ tương tư

Còn Phí Vĩnh Trạch, từ trước tới giờ, chưa từng nói cho tôi biết về sự tồn tại của Kỷ Bách Khiêm.

Nên bề ngoài nhìn vào, đúng là như vậy.
Không thể nói là mưu tính, càng chẳng thể coi là dơ bẩn.

Suy cho cùng, tính qua tính lại, tất cả đều là Phí Vĩnh Trạch tự chuốc lấy.

14

Phí Vĩnh Trạch cứng họng, không nói được lời nào.
Anh ta bật cười càng lớn:
“Muốn chơi tôi à? Hai người các người hợp sức lại để chơi tôi đúng không?”

Tôi đứng yên tại chỗ, trong lòng không hề có lấy một chút áy náy.

Bởi vì tôi biết, nếu bạn gái của anh ta không phải là tôi, nếu cô gái đó không biết diễn vai đáng thương, biết nhẫn nhịn đợi thời cơ…
Thì người đang phát điên, đang đau khổ vật vã như bây giờ… cũng sẽ là cô ấy mà thôi.

Phí Vĩnh Trạch từ đầu đến cuối chẳng có chính nghĩa gì cả.
Anh ta chỉ đơn giản cảm thấy bản thân cao quý hơn người, quen thói bắt nạt người khác, nhưng lại không cho phép người khác phản kháng mình mà thôi.

Tôi khoác tay Kỷ Bách Khiêm:
“Anh Bách Khiêm, anh cũng giải thích rõ với anh ta rồi, anh ta không muốn nghe, vậy chúng ta cũng chẳng còn cách nào.”

Kỷ Bách Khiêm lắc đầu thở dài, nắm tay tôi càng chặt hơn.
Chúng tôi xoay người rời đi.

“Trần Hạ Hề! Không được đi!”
Phí Vĩnh Trạch gào lên sau lưng tôi.

Tôi không quay đầu lại.

Anh ta nói:
“Nếu em dám đi, tôi thật sự sẽ tìm phụ nữ khác đấy!”

Tôi quay đầu, nhìn thẳng vào anh ta, ánh mắt bình thản:
“Anh chưa từng tìm à?”

Anh ta sững người.

Tôi nói:
“Lúc đầu chiến tranh lạnh với tôi là vì cảm thấy yêu đương nhàm chán. Nhưng sau này anh ngày càng thích chiến tranh lạnh, liên tục bắt lỗi, liên tục kiếm chuyện, rồi lại tự mình đi chơi bời suốt đêm… rốt cuộc anh muốn gì?”

Tôi hỏi anh ta:
“Phí Vĩnh Trạch, những đêm say xỉn ấy, giữa những bữa tiệc bạn anh tìm người mới cho anh, anh thực sự chưa từng dao động sao?”

Gương mặt Phí Vĩnh Trạch đông cứng.

Anh ta không ngờ tôi lại nhạy bén như vậy.
Anh ta há miệng, cứng giọng nói:
“Là họ tự bám lấy tôi. Những buổi tiệc đó, đông người chen chúc, va chạm một chút cũng là bình thường.”

“Tôi chưa từng có quan hệ sâu hơn với họ.”

Giọng anh ta nhạt nhòa:
“Tin hay không tùy em.”

“Phí Vĩnh Trạch.” Tôi bật cười:
“Anh biết không, mỗi lần anh mở miệng, hoặc là thần kinh, hoặc là cầm thú.”

Tôi xoay người rời đi.

Kỷ Bách Khiêm dịu dàng an ủi tôi:
“Tiểu Hạ, không sao đâu, thế giới này thiếu gì cỏ thơm, chia tay thì chia tay, lần sau tìm người tốt hơn.”

Anh ấy chỉ vào chính mình.
Mỉm cười nhã nhặn, dịu dàng, nhưng cũng vô cùng kiên định.

15

Anh Bách Khiêm là người nhã nhặn, không thích tranh giành.
Từ sau khi Phí Vĩnh Trạch được tìm về, dù bố mẹ nhà họ Phí vẫn luôn quý mến anh ấy, anh ấy vẫn chủ động rời đi.
Bây giờ, cũng bớt được mấy chuyện khó xử khi phải chạm mặt người cũ.

Anh ấy rất khác Phí Vĩnh Trạch.
Bạn bè không nhiều, nhưng ai cũng chân thành.
Lại càng chẳng thích rượu chè, thuốc lá.

Đến hôn môi cũng rất nhẹ nhàng, lịch sự, dè dặt như chim nhỏ uống nước.
Thế nên, tôi chỉ đành chủ động vòng tay ôm lấy cổ anh ấy, nghiêm túc, kiên nhẫn dạy anh cách hôn sao cho ra hồn.

Anh Bách Khiêm mở to mắt, ngạc nhiên hỏi:
“Hóa ra còn có thể như vậy à? Nhưng mà anh vẫn chưa học xong, có thể… làm lại lần nữa không?”

Vì thế…
Một lần lại thêm một lần.

Cho tới khi anh Bách Khiêm ngả người xuống ghế sofa, cười tít mắt không nói nên lời, đôi tai đỏ bừng nhìn tôi.

Anh ấy nói:
“Tiếp theo phải làm gì nữa nhỉ, dạy anh thêm đi.”

Tôi mỉm cười áp sát bên tai anh, thì thầm:
“Anh Bách Khiêm, anh giả vờ mãi không thấy mệt à.”

Nụ cười trên môi anh Bách Khiêm càng thêm đậm.
Anh tựa trán vào tôi, nhẹ nhàng ôm chặt lấy tôi.

“Được thôi, vậy để anh dạy em tiếp.”
Nói rồi, anh trở mình đè tôi xuống.

……

Tôi nhận ra, anh Bách Khiêm thực ra cũng không nhã nhặn đến thế.

Ừ.
Tôi không nhìn nhầm người.

Chúng tôi, thật sự rất hợp nhau ——
Không quá tệ, cũng chẳng quá tốt.
Không hẳn thú vị, nhưng cũng chẳng hề nhàm chán.

Mọi thứ đều vừa vặn.

(Hoàn)