Lúc gọi món, con số 6.000 đó cứ lởn vởn trong đầu tôi không dứt.
Thế là tôi lặng lẽ tính toán, cố gắng giữ tổng chi tiêu dưới 150 tệ.
Nhưng Tạ Cẩn Nghiêm thì không hiểu được tâm ý của tôi, sợ tôi ăn không đủ, nên nhiệt tình gọi một đống món.
Khi đang ăn, bố tôi gọi điện tới.
Ông đi thẳng vào vấn đề: “Con trai nhà họ Tạ về nước rồi, khi nào hai đứa định gặp nhau?”
Tôi: “…”
Mấy tháng trước, tôi mới biết mình có thêm một “vị hôn phu”.
Đó là cháu trai của chiến hữu của ông nội tôi, hai cụ già từng hứa miệng sẽ kết thông gia. Lần này nhà họ Tạ về nước giải quyết công việc công ty, tiện thể nhắc lại lời hứa đó.
Thời gian này trong nhà cứ nhắc mãi chuyện này, phiền đến mức tôi phải tìm đến game để xả stress.
Vì thế mới tình cờ gặp được Tạ Cẩn Nghiêm.
Tôi thở dài, trả lời qua loa vào điện thoại:
“Con đã nói là không thích, không muốn gặp. Thế nhé, con đang ăn, đừng làm con mất hứng, kẻo lại khó tiêu rồi thiếu dinh dưỡng.”
Tôi gác máy, đối diện với ánh mắt quan tâm của Tạ Cẩn Nghiêm, tôi cười buồn.
“Nhà tôi nghèo lắm, bố tôi muốn gả tôi cho con trai của trưởng thôn để lấy tiền cưới vợ cho anh trai ngốc, nhưng tôi không chịu khuất phục đâu.”
Tạ Cẩn Nghiêm suy tư đặt chiếc kẹp nướng xuống.
“Nếu có vấn đề gì, nhất định phải nói với tôi, thật ra tôi rất giàu.”
Tôi ậm ừ một tiếng, nghĩ bụng có giàu mấy cũng không giàu bằng tôi.
Gần ăn xong, tôi lén ra quầy thanh toán.
Cô thu ngân tóc búi cao nhìn tôi đầy tò mò.
Tôi: “Thanh toán cho bàn số 8, nhưng đừng để chàng trai đối diện biết.”
Thu ngân: “Ơ… ý cô là sao?”
Tôi: “Lát nữa khi chúng tôi tới trả tiền, cô hãy nói rằng chúng tôi là bàn thứ 100 của hôm nay và được miễn phí.”
Thu ngân: “Được rồi, tôi hiểu rồi.”
Sau khi thanh toán xong, tôi giả vờ như không có chuyện gì xảy ra mà quay lại bàn.
Tạ Cẩn Nghiêm cũng đứng lên, chuẩn bị ra thanh toán.
Tôi lo quầy thu ngân quên mất lời dặn, liền đi theo anh ấy.
Đến nơi thì tôi tái mặt.
Nhân viên thu ngân đã đổi người rồi!
4
Ở quầy thu ngân là một cô gái buộc tóc hai bên.
Vừa thấy chúng tôi, cô ấy hơi gật đầu với Tạ Cẩn Nghiêm, trên mặt hiện rõ biểu cảm “Cứ yên tâm giao cho tôi, đảm bảo không vấn đề gì.”
Nhưng diễn xuất của cô ấy hơi lố.
Cô ấy: “Wow, chúc mừng hai người, hôm nay được miễn phí.”
Tạ Cẩn Nghiêm khẽ mỉm cười, như thể mọi chuyện đều nằm trong dự liệu của anh.
Anh: “Vậy sao? Chúng tôi may mắn quá.”
Cô gái tóc hai bên: “Đúng vậy, hôm nay là ngày kỷ niệm ly hôn của bà chủ chúng tôi.”
Tôi: “???”
Thật không? Trùng hợp thế à?
Tạ Cẩn Nghiêm cau mày: “Kỷ niệm ly hôn? Lý do này không hay lắm.”
Cô gái tóc hai bên: “À… xin lỗi, tôi hơi kém ứng biến. Thế hôm nay cũng là kỷ niệm tái hôn của bà ấy? Vậy có thể xem như một lý do để ăn mừng không?”
Đột nhiên, cánh cửa sau quầy thu ngân mở ra, cô gái tóc búi trước đó bước ra.
Thấy tôi, cô ấy nháy mắt ra hiệu, rồi lớn tiếng nói:
“Không lấy tiền bàn này, họ là bàn khách thứ 100 hôm nay, được miễn phí!”
Tôi: “…”
Tạ Cẩn Nghiêm: “???”
Cả hiện trường bỗng chốc rối loạn.
Hai cô nhân viên, một tóc đuôi ngựa và một tóc búi, quay lưng lại thảo luận rất lâu, sau đó ngập ngừng nói.
“Vì hệ thống thanh toán gặp vấn đề, bàn của hai bạn đã được miễn phí hai lần, chúng tôi sẽ gửi lì xì cho hai bạn.”
Tôi: “???”
Cửa hàng này đang giở trò gì thế?!
Tôi và Tạ Cẩn Nghiêm cầm phong bao lì xì “mừng tái hôn của bà chủ” rời khỏi quán nướng.
Tạ Cẩn Nghiêm: “Để tôi đưa bạn ra bến tàu điện ngầm.”
Nhưng tôi đã gọi tài xế nhà đến đón ở ngay góc đường này mà!
Tôi liên tục từ chối: “Không cần, không cần đâu, tuyệt đối không cần tiễn tôi. Xe đạp điện của anh để ở đâu, để tôi tiễn anh!”
Nụ cười vui vẻ ban đầu trên gương mặt Tạ Cẩn Nghiêm biến mất.
Anh ấy trầm ngâm một lúc: “Hay là chúng ta mỗi người tự về nhà nhé?”
Tôi đoán có lẽ Tạ Cẩn Nghiêm không muốn tôi thấy chiếc xe đạp điện của anh ấy. Đàn ông mà, tự tôn rất cao.
Tôi chân thành nhìn anh ấy: “Tôi có thể xem xe đạp điện của anh không? Tôi còn chưa mua nổi cái nào nữa kìa.”
Không hiểu sao, sau khi nghe xong, biểu cảm của Tạ Cẩn Nghiêm càng tuyệt vọng hơn.
Anh ấy khó khăn đáp: “Được, xe đạp điện, tôi có. Nhưng tôi không nhớ đã để ở đâu, chúng ta đi tìm nhé.”
Trên đường tìm xe, điện thoại của tôi reo lên, là tài xế Diêm Thúc gọi.
Tôi che miệng, nói nhỏ: “Diêm Thúc, ông cứ chạy vòng vòng thêm chút nữa, đừng đến đón tôi vội.”
Diêm Thúc: “Tiểu thư, tôi đã chạy 10 vòng rồi, cảnh sát giao thông còn chặn lại kiểm tra giấy tờ hai lần.”
Tôi: “Không sao đâu, không phải giấy tờ giả, cứ để họ kiểm tra!”
Vừa dứt lời, tôi đã thấy chiếc Rolls-Royce quen thuộc của mình đậu bên đường.
Diêm Thúc vẻ mặt bất lực móc giấy phép lái xe ra đưa cho cảnh sát giao thông.
“Đồng chí, tôi chỉ có nhiều xăng quá, muốn đốt cho hết, thực sự không phải gián điệp thăm dò địa hình.”
Cảnh sát giao thông: “Thật không? Nhưng tôi nghe giọng nói của ông không giống thổ ngữ ở đây lắm.”
Diêm Thúc oan ức: “Tôi đang nói tiếng phổ thông chính gốc mà!”
Và lúc này, tôi đang lướt qua họ với vẻ bình thản.
Tôi: “…”
Cố gắng thêm chút nữa!
Tôi sắp lên xe được rồi.
5
Cuối cùng Tạ Cẩn Nghiêm cũng tìm thấy chiếc xe đạp điện của mình.
Thì ra là màu hồng phấn.
Nhìn anh ấy xiêu vẹo chạy xe đi, tôi thấy cũng tội, xe thì cũ nát mà vẫn phải tranh thủ làm thêm giao đồ ăn.
Thở dài một tiếng, tôi lên xe của Diêm Thúc về nhà.
Vừa bước vào cửa, tôi đã thấy Lâm Thư Nguyệt ngồi trên ghế sô pha.
Cô ấy cười lạnh một tiếng: “Nói đi, hôm nay cậu lại phát điên kiểu gì đây?”
Tôi đành phải thú nhận sự thật.
Lâm Thư Nguyệt nghe xong: “…”
“Giả nghèo để lừa người ta? Kiều Minh Vi cậu đúng là cao tay thật. Cậu chơi trò này quá đà rồi. Còn yêu đương với anh shipper nữa, cậu định ra ngoài hái rau dại à? Tiền lương cả năm của cậu ta, còn không bằng phí đậu du thuyền của cậu trong một tháng.”
Tôi không thể phản bác được.
Chủ đề này chẳng đi đến đâu, cuộc trò chuyện kết thúc trong lặng lẽ.
Buổi tối, tôi đi cùng cô ấy đến một quán bar mới mở để nhảy nhót.
Tôi mặc áo dây, trang điểm đậm.
Trong quán bar ánh đèn mờ ảo, nhưng tôi chỉ tập trung ngồi ở ghế sofa nhắn tin với Tạ Cẩn Nghiêm.
Tôi vẫn không quên vai diễn của mình: “Đang cọ toilet, mệt quá.”
Tạ Cẩn Nghiêm: “Tôi vừa giao xong đồ, để tôi qua giúp em cọ.”
Tôi giật mình: “Không cần không cần, khách sạn không cho người ngoài vào đâu.”
Tạ Cẩn Nghiêm: “Tôi có cách, em nói đi em làm ở khách sạn nào.”
Tôi: “…”
Tôi đặt điện thoại xuống, quỳ gối trước mặt Lâm Thư Nguyệt.
Nhà cô ấy kinh doanh khách sạn.
“Chị ơi, người chị duy nhất của em, lần này em thực sự cần chị cứu mạng.”
Sau khi thuyết phục cô ấy xong, cả hai chúng tôi lao về phía cửa quán bar.
Đột nhiên, tôi khựng lại, suýt nữa thì vấp ngã trên bậc thềm.
Tôi chỉ vào dáng người đẹp trai trước mặt.
“Người đó, trông giống Tạ Cẩn Nghiêm quá?”
Anh ấy mặc áo sơ mi trắng giản dị, đẹp trai đến mức lấp lánh.
Nhưng đó không phải là điểm mấu chốt.
Điểm mấu chốt là, chúng tôi sắp đâm vào anh ấy!
Cuộc đời bạn, đã bao giờ vì tình yêu mà liều mạng chưa?
Tôi thì có.
6
Tôi nhanh chóng nghiêng người núp vào bóng tối của hành lang, vội tóm lấy một nhân viên phục vụ đang đi qua.
“Cậu à, một vạn đây, cởi đồ ra nào.”
Nhân viên phục vụ có vẻ khó xử: “Chị ơi, đây là quán bar đứng đắn mà.”
Cậu đang nghĩ gì vậy chứ?!
Tôi khoác chiếc áo đồng phục của nhân viên phục vụ, lấy ly rượu và khăn giấy trên khay của cậu ấy.
Rượu thì hắt luôn lên mặt, còn khăn giấy thì tiện tay lau vài cái, miễn cưỡng xem như tẩy hết lớp trang điểm đậm.
Vừa làm xong mọi chuyện, Tạ Cẩn Nghiêm cũng đi tới bên tôi.
Trong cái hành lang chật hẹp này, chúng tôi lại chạm mặt.
Anh: “???”
Tôi chủ động tấn công trước: “Anh không đang đi giao hàng à? Sao lại ở đây?”
Tạ Cẩn Nghiêm: “…”
Bên cạnh anh có một anh chàng ăn mặc sành điệu, tóc tết dreadlocks.
Gương mặt anh chàng đầy dấu hỏi: “Giao hàng? Giao hàng gì cơ?”
Tạ Cẩn Nghiêm phản ứng nhanh, đẩy nhẹ anh ta một cái: “Cậu vừa ăn xong đã quên rồi à?”
Anh chàng: “?”
Tạ Cẩn Nghiêm nheo mắt, ánh mắt đầy vẻ đe dọa:
“Tôi là nhân viên giao hàng. Cậu vừa đặt một phần bún ốc, ngồi ăn luôn ngay lề đường, cậu không nhớ à?”
Anh chàng ngơ ngác: “Anh uống nhầm thuốc à?”
Tạ Cẩn Nghiêm: “Đúng, cậu còn uống thuốc nữa. Cậu ăn vội quá, tôi còn phải ra ngoài mua thuốc tiêu hóa giúp cậu. Thế nên cậu bảo tôi vào đây lấy tiền.”
Ồ.
Nghe cũng hợp lý phết.