14

Buổi tối hôm đó.

Nhà tôi gần như nổ tung.

Mẹ con Trang Văn Huệ khóc lóc kể lể oan ức trước mặt Bố tôi.

Mà Bố tôi thì không ngừng chửi rủa tôi.

Chửi tôi là đứa vong ơn bội nghĩa.

Chửi tôi là loại không biết xấu hổ.

Chửi tôi rằng, bao năm nay nuôi tôi sung sướng, tôi lại quay ra cắn ông ta.

Tôi ngồi trên ghế, yên lặng lắng nghe, chỉ thấy buồn cười.

Sung sướng?

Năm tôi 8 tuổi—

Mẹ tôi về thăm nhà ngoại, Bố tôi dẫn mẹ con Trang Văn Huệ về nhà tôi.

Ông ta lên lầu với Trang Văn Huệ.

Còn Tô Nhan thì ở dưới nhà, cướp đồ chơi của tôi.

Nửa tiếng sau, Bố tôi và Trang Văn Huệ xuống lầu.

Vì tôi và Tô Nhan giành đồ chơi, trước mặt Trang Văn Huệ, Bố tôi thẳng tay tát tôi hai cái.

Năm tôi 18 tuổi—

Là lễ trưởng thành của tôi.

Bố tôi dẫn theo Tô Nhan, nói cô ta là con gái bạn ông ta.

Trong buổi tiệc, Tô Nhan lén quyến rũ mối tình đầu của tôi.

Còn tôi, khi ném thẳng chiếc bánh sinh nhật vào mặt cô ta—

Bố tôi trước mặt bao người đẩy tôi ngã, khiến tôi đập vào bánh kem, chiếc váy công chúa dính đầy lớp kem ngọt dính nhớp nháp.

Năm ngoái, mẹ tôi qua đời.

Ông ta ngang nhiên dắt Trang Văn Huệ đến dự tang lễ của bà.

Ông ta tưởng tôi không biết sao?

Tưởng tôi không biết mẹ tôi tuyệt vọng tự sát chính vì những chuyện dơ bẩn của ông ta và Trang Văn Huệ à?

Đêm trước khi mẹ tôi tự sát, là sinh nhật của bà.

Bố tôi đợi bà uống thuốc ngủ xong liền dẫn Trang Văn Huệ về nhà.

Ngay trong chính căn phòng của họ.

Nhưng ông ta không biết, chứng mất ngủ của mẹ tôi ngày càng nặng, hai viên thuốc ngủ đã chẳng thể khiến bà ngủ sâu nữa.

Sáng hôm sau, mẹ tôi vẫn bình tĩnh thức dậy, rửa mặt chải đầu, thậm chí còn chuẩn bị bữa sáng cho tôi.

Trước khi tôi ra khỏi nhà, bà còn ôm tôi một cái.

Nhưng lúc đó tôi chẳng hề biết chuyện đã xảy ra tối qua, cũng chẳng nhận ra có điều gì bất thường.

Vài tiếng sau, tôi nhìn thấy thi thể của bà.

Tôi kéo mình ra khỏi dòng ký ức, nhưng nụ cười trên môi đã trở nên cứng ngắc.

Bố tôi càng nói càng giận, ông ta đứng bật dậy, vừa mắng vừa lao tới định đánh tôi.

Chỉ tiếc—

Cái tát vung xuống của ông ta không hề chạm được vào tôi.

Ngược lại, vệ sĩ bên cạnh tôi thẳng tay vung một cú tát vào mặt ông ta, khiến ông ta lảo đảo mấy bước, suýt nữa ngã xuống đất.

Tch.

Đây là vệ sĩ tôi thuê riêng, công việc của anh ta chỉ là bảo vệ tôi, chẳng quan tâm đối phương là ai.

Lúc bỏ ra số tiền lớn để thuê họ, tôi đã nói rõ— việc duy nhất họ cần làm là bảo vệ tôi, ai muốn đánh tôi, thì cứ đánh trả y như vậy.

Sau vụ của Phu Nhân Cận, tôi đã bỏ tiền thuê hẳn hai vệ sĩ chuyên nghiệp.

Những nỗi nhục nhã đã từng trải qua, tôi không muốn phải nếm lại lần nữa.

Bố tôi chết sững.

Ông ta trừng mắt nhìn vệ sĩ trước mặt tôi, rồi tức giận quay sang tôi, giọng run lên vì giận.

“Tô Vãn! Con dám để người khác đánh bố con sao?”

Tôi cười.

“Tất nhiên là con dám rồi.”

“Nếu bây giờ bố rút dao ra giết con, con còn dám bảo anh ta đâm bố một nhát nữa kìa.”

“Hay là bố thử xem?”

15

“Điên rồi! Mày điên thật rồi!”

Bố tôi dường như tức đến phát điên.

Ông ta lạnh lùng nhìn tôi, gò má vì cú tát mà sưng lên nhanh chóng, trông như thể đang thất vọng cùng cực về tôi.

“Tô Vãn! Cút ngay! Tao xem như chưa từng có đứa con gái như mày!”

Ôi chao.

Câu thoại kinh điển quá đi mất.

Chỉ tiếc.

Tôi không phải kiểu tiểu bạch liên mong manh yếu đuối.

Tôi hiểu rõ từ nhỏ— hiền lành chẳng có ích gì, còn hiểu chuyện thì chết sớm.

Mẹ tôi kiêu hãnh cả đời, làm người hiểu chuyện hơn nửa đời người, nhưng cuối cùng bị dồn ép đến mức phải tự sát, còn sau khi chết thì sao?

Chỉ để lại cơ hội cho hai mẹ con kia đường hoàng bước vào nhà này.

Tôi nhấp một ngụm trà nóng, nhẹ nhàng nói.

“Bố à, bố nhầm rồi.”

“Đây là nhà mẹ con để lại, con cũng có một phần, muốn cút thì cũng phải là tiểu tam và con riêng của bố cút trước.”

“Con riêng?”

Sắc mặt Trang Văn Huệ từ lúc về đây đã khó coi, bây giờ nghe tôi nói vậy lại càng không nhịn nổi, vội vã quay sang bố tôi tỏ vẻ tủi thân.

“Em theo anh bao năm qua không danh không phận, chưa từng một lời oán trách, bị người ngoài dị nghị cũng chịu đựng.”

“Bây giờ em cuối cùng cũng được danh chính ngôn thuận bước vào nhà này, vậy mà con bé này lại một câu ‘tiểu tam’, một câu ‘con riêng’ để sỉ nhục mẹ con em.”

Nói đến đây, bà ta bỗng lạnh lùng nhìn tôi, giọng điệu cũng lạnh đi hẳn.

“Nói cho cùng, bây giờ tôi mới là vợ chính thức của bố cô, còn Tô Nhan cũng chẳng phải con riêng gì cả. Ba chúng tôi hiện tại là một gia đình hợp pháp, còn cô thì sao? Đã lớn như vậy mà vẫn bám lấy nhà này không chịu đi, để người ta cười chê à?”

Câu này khiến tôi buồn cười thật.

Tôi đặt chén trà xuống, ngước mắt nhìn bà ta.

“Nếu bà nói xong rồi thì ngậm miệng lại đi. Tôi đang nói chuyện với bố tôi, còn chưa tới lượt một tiểu tam vừa lên chính thất chen vào.”

Bố tôi tức đến mức muốn mắng tôi, nhưng nhìn lướt qua vệ sĩ cao to như bức tường chắn trước mặt tôi, cuối cùng vẫn phải nuốt lại lời vào bụng.

Thấy bố tôi không lên tiếng, Trang Văn Huệ tỏ vẻ tủi thân đứng dậy rời đi.

Bà ta trình độ không cao, thủ đoạn cũng chẳng có gì đáng nói, thứ duy nhất hơn người chính là chịu đựng giỏi.

Không như vậy, thì đã chẳng thể chờ đợi hơn mười năm, đến tận khi tuổi xuân qua đi mới leo lên được chính thất.

Trước khi rời đi, Trang Văn Huệ liếc mắt ra hiệu cho Tô Nhan, hai mẹ con cùng nhau lên lầu.

Bố tôi thì tức đến mức đập cửa bỏ đi, hôm nay bữa tiệc sinh nhật này khiến ông ta mất hết thể diện, chắc lại tìm chỗ nào đó uống rượu giải sầu rồi.

Tôi lên lầu, nhưng khi đi ngang qua phòng Tô Mục, lại vô thức dừng chân.

Cửa phòng không đóng.

Tôi nhìn vào bên trong, vừa hay thấy một bộ vest trắng treo ngay cửa.

Tô Mục chưa bao giờ mặc đồ vest.

Vì vấn đề sức khỏe, anh ta gần như chưa từng tham dự bất kỳ buổi tiệc nào.

Thế thì… anh ta chuẩn bị vest để làm gì?

Đang suy nghĩ, thì Tô Mục bước ra từ phòng tắm, trên tay cầm một chiếc khăn, vừa đi vừa lau tóc ướt.

“Vãn Vãn.”

Anh ta nhẹ nhàng cười, chào tôi.

Tôi chợt hiểu ra.

“Anh… đã đến bữa tiệc sinh nhật?”

Tô Mục gật đầu.

“Hôm qua vô tình nghe thấy Tô Nhan nói rằng em không có bạn nhảy, định lợi dụng chuyện đó để khiến em mất mặt trong tiệc.”

Tôi nhíu mày, cố nhớ lại.

“Nhưng em đâu có thấy anh?”

Tô Mục khẽ cười.

“Lúc anh định bước đến, thấy Cận Vũ tới. Nghĩ rằng em không cần anh nữa, nên lại quay về.”

Nói rồi, anh ta vô thức vuốt phẳng những nếp nhăn trên chiếc vest trắng.

“Để dành mặc vào tiệc sinh nhật của em năm nay đi.”

Anh ta ngừng vài giây, rồi lau khô tóc, nhẹ nhàng nhìn tôi hỏi:

“Vãn Vãn, năm nay trong tiệc sinh nhật của em, anh với tư cách là anh trai, có thể mời em một điệu nhảy không?”

Câu hỏi này có vẻ hơi buồn cười.

Nhưng tôi vẫn gật đầu đồng ý.

Chẳng phải chuyện gì to tát, hơn nữa, từ đây đến sinh nhật tôi còn mấy tháng nữa.

Nhưng sau khi nghe tôi đồng ý, Tô Mục lại có vẻ rất vui.

Hôm nay, anh ấy có chút kỳ lạ.

16

Đêm đó.

Biệt thự nhà tôi đột nhiên bốc cháy, hơn nữa ngọn lửa bùng lên dữ dội.

Lửa lớn chỉ trong chớp mắt đã nuốt trọn cả phòng tôi.

Tôi đứng dưới nhà, khoác tạm áo khoác của Tô Mục, nhíu chặt mày.

Nếu không nhờ anh ấy, tôi có lẽ không thoát ra được.

Tâm điểm cháy dường như bắt đầu ngay trước cửa phòng tôi.

Lửa lan rất nhanh, chẳng mấy chốc đã tràn xuống tầng một.

Nhưng.

Vẫn không thấy ba người trong nhà chạy ra.

Tôi cau mày, do dự không biết có nên xông vào hay không.

Không phải vì tôi lo lắng cho mẹ con Trang Văn Huệ, nhưng—

Ông ta dù sao cũng là bố tôi.

Thôi được rồi.

Sau một giây lưỡng lự, tôi bước về phía cửa chính.

Hận thì hận, nhưng tôi không thể đứng nhìn ông ta bị thiêu chết bên trong.

Nhưng ngay khi tôi vừa đến cửa, thì cánh cửa đột ngột bật mở.

Ba người lảo đảo chạy ra.

Trang Văn Huệ, chân trần, mặt đầy hoảng loạn.

Tô Nhan, trên lưng cõng bố tôi.

Tô Nhan gầy gò, cõng bố tôi loạng choạng bước ra ngoài, còn ông ta thì gục trên vai cô ta, không biết là bị khói hun đến bất tỉnh hay đơn giản là vẫn chưa tỉnh ngủ.

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Không chết là được.

Bố tôi trước khi ngủ có uống rượu, lại hít phải quá nhiều khói độc, nên khi đó bất tỉnh.

Còn Tô Nhan—

Vì cứu bố tôi, tay trái của cô ta bị bỏng nặng.

Nghe Tô Mục kể lại những chuyện này, tôi chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng.

Những trò vặt vãnh của Tô Nhan, chỉ có thể lừa được bọn con nít mà thôi.

Lúc ba người họ thoát ra, lửa vừa mới lan xuống tầng một.

Hơn nữa, bố tôi và Trang Văn Huệ không hề bị thương, Tô Nhan cũng không bị cháy tóc hay bỏng mặt, chỉ có đúng cánh tay bị bỏng.

Nếu ai có bằng mẫu giáo thì cũng chẳng dễ bị lừa bởi chiêu này.

Nhưng tôi không ngờ rằng…

Bố tôi, tên nhà giàu mới nổi này, lại thật sự tin sái cổ.

Vài ngày sau, tôi nhận được điện thoại của bố tôi, giọng điệu nghiêm túc bảo rằng có chuyện rất quan trọng cần thông báo, bảo tôi lập tức đến bệnh viện.