Vì tò mò, tôi đã đến.
Nhưng.
Vừa gặp mặt, bố tôi liền trịnh trọng tuyên bố—
Tô Nhan lần này liều mình cứu ông ta, vì thế tay trái bị bỏng nặng để lại sẹo, khiến ông ta vô cùng cảm động.
So với cô ta, tôi sống chung dưới một mái nhà suốt hơn hai mươi năm nhưng lại thờ ơ, không màng sống chết của ông ta, đúng là một sự tương phản quá rõ ràng.
Vì vậy, ông ta đã lập di chúc và công chứng tài sản, quyết định sau khi ông ta qua đời, toàn bộ tài sản sẽ để lại cho mẹ con Trang Văn Huệ.
Còn tôi— đứa con gái lớn duy nhất của ông ta— chỉ được chia đúng 8.625 tệ.
Bên cạnh, Tô Nhan vẫn đang diễn kịch giả nhân giả nghĩa.
“Bố à, tay con không sao đâu, thực ra lúc đó con chẳng nghĩ gì cả, chỉ cần nghĩ đến bố gặp nguy hiểm là con lao tới thôi…”
“Hơn nữa, mặc dù chị không quan tâm đến bố, nhưng dù sao chị ấy cũng là người nhà của chúng ta, bố cũng để lại cho chị ấy vài nghìn tệ rồi mà…”
Giọng bố tôi vẫn còn khàn khàn vì bị khói hun mấy hôm trước.
Ông ta nhìn Tô Nhan đầy yêu thương.
“Nhan Nhan, con đừng nói đỡ cho nó nữa. Bố thật sự quá thất vọng rồi, hơn hai mươi năm mà nuôi ra một đứa con vong ân bội nghĩa thế này!”
Nói rồi, sắc mặt ông ta trầm xuống.
“Không cần nói gì thêm, di chúc đã được lập, không thay đổi nữa!”
Ông ta còn hung hăng liếc tôi một cái.
Như thể đang chờ mong nhìn thấy trên mặt tôi những biểu cảm mà ông ta muốn—
Ví dụ như, hoang mang, hối hận, tức giận…
Thật đáng tiếc.
Lại một lần nữa, ông ta phải thất vọng rồi.
Ngược lại, tôi thậm chí còn thấy buồn cười.
Vừa rồi để chọc tức tôi, ông ta đã cho tôi xem toàn bộ di chúc và giấy công chứng tài sản.
Tôi không ngờ rằng, sau từng ấy năm để mẹ con Trang Văn Huệ âm thầm phá hoại, bố tôi chỉ còn lại đúng hai mươi triệu tệ.
Tất nhiên, vẫn còn một số cổ phần công ty.
Nhưng…
Muốn dùng số tiền ít ỏi đó để khiến tôi hối hận?
Quá buồn cười rồi.
Tôi kéo một chiếc ghế ngồi xuống, châm một điếu thuốc, khẽ cười.
“Bố theo mẹ con bao nhiêu năm, đến cuối cùng cũng chỉ tích góp được chút ít này?”
“Chút gia sản cỏn con đó, thật sự không đủ để tôi liếc mắt nhìn thêm lần nào nữa.”
Nói rồi.
Tôi quay sang nhìn Trang Văn Huệ, khẽ cười lạnh.
“Làm tình nhân của bố tôi hai mươi năm, sinh một đứa con ngoài giá thú, bây giờ con gái bà mất một cánh tay, cuối cùng chỉ đổi lại được chừng này?”
“Chẳng lẽ hai người không biết sao? Mẹ tôi lúc mất đã để lại cho tôi một công ty cùng với một khoản thừa kế chín con số.”
Sắc mặt bố tôi biến sắc ngay lập tức.
“Công ty?”
Giọng bố tôi đột ngột cao lên vài phần, tràn đầy kinh ngạc.
“Mẹ con sau khi cưới luôn ở nhà, lấy đâu ra công ty?”
Nhắc đến chuyện này, tôi lại càng cảm thấy buồn cười.
“Hai mươi năm sau khi cưới, bố chỉ mải mê giấu nhân tình bên ngoài, làm sao biết mẹ con đã làm gì?”
“Nói ra chắc bố cũng quen thuộc đấy—”
“Công ty Viễn Dương, kẻ đối đầu lớn nhất của bố, công ty luôn đè ép bố từng bước, chính là do mẹ con tự tay lập nên.”
“Còn vị chủ tịch bí ẩn, hiếm khi lộ diện của Viễn Dương trước kia, chính là mẹ con.”
“Còn bây giờ—”
“Là con.”
“Mẹ con chuẩn bị món quà này suốt hai mươi năm, hôm nay để con đích thân mở ra tặng bố, có bất ngờ không?”
Tôi mỉm cười hỏi, nhưng trong mắt không có chút ý cười nào.
Nhắc đến Viễn Dương, tôi lại nghĩ đến mẹ.
Bà là người phụ nữ tỉnh táo nhất mà tôi từng gặp.
Cũng là người phụ nữ ngu ngốc nhất mà tôi từng thấy.
Bà cực kỳ kiêu hãnh, cũng vô cùng thông minh.
Ngay từ vài tháng đầu khi bố tôi bắt đầu ngoại tình, bà đã cảm nhận được sự khác lạ.
Thậm chí, bà còn từng đích thân đến gặp Trang Văn Huệ.
Nhưng bà kiêu ngạo như vậy, sẽ không bao giờ giống những người phụ nữ khác mà làm ầm lên.
Bà chọn im lặng.
Cùng lúc đó.
Bà hiểu sớm muộn gì cũng có ngày bố tôi phụ bạc mình.
Vậy nên bà giấu ông ta, bí mật thành lập một công ty riêng, đồng thời bắt đầu tiết kiệm tiền cho tôi.
Từng khoản tiền được trích từ lợi nhuận của công ty, bà đều không động đến một xu, mà gửi toàn bộ vào tài khoản của tôi.
Bà một tay xây dựng Viễn Dương, đưa nó phát triển mạnh mẽ, chèn ép công ty của bố tôi từng bước một.
Bà tỉnh táo, là bởi vì…
Khi tất cả mọi người đều nghĩ rằng bà chỉ là một người vợ bị lừa dối đáng thương, thì thực chất, bà đã âm thầm chuẩn bị suốt hơn mười năm.
Chỉ để dành cho tôi một sự đảm bảo.
Bà ngu ngốc, là bởi vì…
Dù bị phản bội suốt hơn mười năm, bà vẫn không nỡ buông tay.
Bà không ly hôn, một phần là vì tôi.
Phần còn lại, là bởi vì bà thật sự yêu người đàn ông đó.
Người đàn ông đã phụ bạc bà cả đời.
Mẹ tôi sinh ra trong gia đình giàu có, từ nhỏ đã ngậm thìa vàng.
Bà kiêu hãnh, cố chấp, không ai có thể hiểu bà.
Kể cả tôi.
Không biết bà đã ôm loại tâm tư gì, mà có thể vừa giữ vững sự kiêu ngạo, vừa lặng lẽ yêu người đàn ông đó,
Vừa bí mật chuẩn bị cho tương lai của tôi, vừa ngốc nghếch chờ đợi ông ta quay đầu.
Cả đời này, mẹ tôi đều đặt cược—
Cược rằng bố tôi sẽ quay đầu lại.
Nếu ông ta quay về—
Vậy thì viên mãn.
Bà sẽ mang Viễn Dương làm quà tặng cho ông ta, quay về gia đình, cả ba người hạnh phúc bên nhau.
Nếu ông ta không bao giờ quay lại—
Vậy thì bà thua cuộc.
Nhưng dù có thua, Viễn Dương cùng với số tiền khổng lồ trong tài khoản ngân hàng, chính là di sản bà để lại cho tôi.
Tất cả những điều này, đến khi mẹ mất tôi mới biết.
Đôi khi, ngay cả tôi—
Đứa con gái ruột thịt của bà, cũng không hiểu nổi,
Trên đời tại sao lại có một người phụ nữ cố chấp như vậy.
Bà biết tất cả những lời nói dối, tất cả những lần phản bội của ông ta.
Nhưng bà vẫn giữ lấy lòng kiêu hãnh, không gặng hỏi, không chất vấn, không làm ầm lên.
Lặng lẽ chuẩn bị kế hoạch phía sau.
Lặng lẽ chờ đợi.
17
Điếu thuốc cháy đến tận cùng.
Tôi dụi tắt tàn thuốc, ném đầu lọc lên tủ đầu giường của ông ta.
“Dù gì cũng không thể đến tay không, coi như đây là quà nhỏ cho bố.”
“Chúc bố tiếp tục làm một kẻ não tàn vì tình, như điếu thuốc này—”
“Đốt cháy chính mình, soi sáng cho tiểu tam và con riêng của bố.”
Nói xong, tôi quay người rời đi.
Khi đến cửa, tôi liếc nhìn Trang Văn Huệ, người vẫn đang sững sờ.
“À đúng rồi.”
“Cổ phần của công ty trong di chúc mà bố tôi nhắc đến, cũng có một phần của mẹ tôi.”
“Mà bà ấy đã sớm chuyển toàn bộ số cổ phần đó sang tên tôi.”
“Thêm vào đó, tôi còn mua thêm một số cổ phần trôi nổi trên thị trường.”
“Xin lỗi nhé.”
“Bây giờ cổ đông lớn nhất của công ty chính là tôi.”
“Lão già kia chỉ đang vẽ bánh cho hai người thôi.”
“Từng này tuổi rồi, vừa bẩn vừa u mê, đúng là một cặp đôi trời sinh.”
Tôi còn chưa nói xong, bố tôi đã gào lên mắng tôi cút đi.
Tôi chỉ khẽ cười, xoay người bước ra khỏi cửa.
Biệt thự bị cháy, tôi và Tô Mục dọn đến một căn hộ cao cấp rộng rãi ở trung tâm thành phố.
Nhưng.
Chỉ mới ngày thứ hai sau khi dọn vào, Cận Vũ đã đến gõ cửa nhà tôi.
Người này lôi theo mấy cái vali khổng lồ, đứng trước cửa nhà tôi, mặt dày xin được thu nhận.
Tôi hỏi anh ta có chuyện gì.
Cận Vũ không trả lời, trực tiếp kéo hành lý vào trong nhà, chỉ bảo tôi tự xem tin tức thành phố.
Tôi khó hiểu mở tin tức ra xem—
Thiếu gia nhà họ Cận chính thức tuyên bố cắt đứt quan hệ với gia đình?
Tôi nhanh chóng lướt mắt qua bài báo, rồi ngay lập tức tóm lấy ống tay áo của Cận Vũ.
“Chuyện gì đây?”
Cận Vũ quay đầu nhìn tôi, giọng điệu thản nhiên như không.
“Tô Vãn, tôi biết lý do em chia tay tôi rồi.”
“Tôi đều biết cả rồi.”
Chỉ nói hai câu đó, rồi anh ta không nói gì thêm, tiếp tục im lặng kéo hành lý vào nhà.
Tôi còn chưa đồng ý, người này đã tự giác dọn hành lý vào phòng ngay sát phòng ngủ của tôi.
Tô Mục vốn rất biết giữ khoảng cách, hôm qua dọn đến đã chọn phòng xa nhất, gần cửa ra vào.
So với anh ấy, Cận Vũ lại cực kỳ hài lòng với vị trí của mình.
Thậm chí còn quàng cổ Tô Mục, cười nói buổi tối sẽ mời anh ấy uống rượu.
Tôi vốn định quát một câu, nói rằng với tình trạng sức khỏe của Tô Mục, anh ấy không thể uống rượu.
Nhưng khi nhìn một người yên tĩnh, một người náo loạn trước mặt—
Tôi lại thấy buồn cười.
Tô Mục trầm tĩnh, ôn hòa.
Cận Vũ thì hống hách, ồn ào.
Hai người này đứng cạnh nhau, không ngờ lại hợp đến lạ.
Những câu như “đừng vì tôi mà cắt đứt với gia đình”, hay “mẹ anh cũng chỉ vì muốn tốt cho anh, anh hãy về nhà đi”, tôi không nói ra một chữ nào.
Đó là lời thoại của thánh mẫu.
Chuyện mẹ anh ta đã làm với tôi, tôi vẫn không thể bỏ qua.
Còn Cận Vũ, dù có nóng nảy đến đâu, anh ta vẫn là một người trưởng thành.
Anh ta có quyền quyết định cuộc đời mình.
Việc hòa giải hay đoạn tuyệt với gia đình, là quyết định của chính anh ta.
Tôi tôn trọng, nhưng không tham gia.