4
Nghĩ đến việc sắp được ăn sườn chua ngọt, tôi chỉ hận không thể chạy ngay xuống đón anh.
Thời gian bỗng trở nên dài lê thê.
Tôi nằm bò trên bậu cửa sổ, trông ngóng đến mức thiếp đi lúc nào không hay.
Trong giấc mơ, Từ Đồ Bạch mặc tạp dề, đang bận rộn trong bếp.
Nghe thấy tôi về nhà, anh ngừng tay, giống như một chú chó nhỏ chạy tới, hôn nhẹ lên môi tôi.
Tay anh luồn vào từ vạt áo dưới, chạm vào cơ bụng săn chắc, đôi mắt đen nhánh nóng bỏng dán chặt lên người tôi:
“Bảo bối, em muốn ăn miếng sườn chua ngọt nào trước?”
Tôi bỗng bừng tỉnh, tim đập loạn xạ.
Chưa kịp bình tĩnh lại, chuông cửa đã vang lên.
Tôi hít sâu một hơi, mở cửa, nhìn thấy Từ Đồ Bạch trán lấm tấm mồ hôi, tóc tai hơi rối.
Tôi ngây người một lát, lúc này mới nhớ ra chuyện ngốc nghếch mình làm khi say rượu, trong lòng vô cùng hối hận.
Từ Đồ Bạch tránh ánh mắt tôi, lạnh nhạt nói:
“Thang máy đang sửa, anh đi bộ lên.”
Ồ, nhưng anh ấy tay không.
Chẳng lẽ đồ nặng quá nên để dưới nhà rồi?
Chia tay đã một năm, WeChat thì chặn, vòng bạn bè cũng ẩn.
Đột nhiên gặp lại Từ Đồ Bạch, tôi nhất thời không biết nên đối mặt với anh ấy thế nào, cứng ngắc hỏi:
“Đồ đâu?”
Từ Đồ Bạch vành tai đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa tức giận trừng mắt nhìn tôi:
“Đã mua rồi, em để anh vào nhà trước đã, gấp cái gì chứ?”
Tôi liền tránh sang một bên, anh ấy nghiêng người bước vào.
Chưa kịp đóng cửa, một bàn tay mạnh mẽ bỗng lật tôi lại, lưng tôi áp chặt vào cánh cửa, cổ tay cũng bị anh nắm chặt, đè lên trên đỉnh đầu.
Ánh mắt sâu thẳm của Từ Đồ Bạch rơi trên người tôi, như muốn thiêu rụi một lỗ vậy.
Tim tôi bắt đầu hoảng loạn, cảm giác được một luồng nguy hiểm ập tới.
Tôi giãy giụa một chút, nhíu mày hỏi anh:
“Từ Đồ Bạch, anh định làm gì đấy?”
Trong mắt Từ Đồ Bạch thoáng qua một tia u ám, anh ghé sát tai tôi, giọng khàn khàn trầm thấp:
“Anh làm.”
Chưa kịp hiểu lời anh nói có ý gì, đã thấy anh buông một tay ra, từng nút áo trên ngực được anh cởi ra từng chiếc một:
“Lâu như vậy không gặp, em cũng gấp thật đấy… Vậy thì bắt đầu luôn đi!”
Hành động táo bạo của anh khiến đồng tử tôi dần dần mở to, tôi cố gắng mở miệng giải thích:
“Từ Đồ Bạch, không phải như anh nghĩ đâu…”
Chưa kịp nói hết câu, môi tôi đã bị anh chặn lại.
Tôi phải thừa nhận, cho dù đã chia tay lâu như vậy, cơ thể tôi vẫn còn cảm giác với Từ Đồ Bạch.
Anh gần như chẳng cần dùng kỹ xảo gì, tôi đã bị anh kéo vào cơn lốc cuốn của khoái cảm.
Lý trí sắp sụp đổ, trong đầu mơ hồ lóe lên một tia tỉnh táo, tôi không nhịn được mà giãy giụa.
Nhưng vào lúc này, hành động ấy dường như lại mang theo một chút ý tứ nửa muốn nửa từ chối.
Trong cơn hỗn loạn, tôi cắn mạnh vào đầu lưỡi của anh, đẩy anh ra xa.
Từ Đồ Bạch thở dốc, khóe mắt nhuộm đỏ, nghiến răng nghiến lợi chất vấn tôi:
“Anh và mấy người đó, ai hôn giỏi hơn?”
Phản ứng đầu tiên của tôi là mắng anh:
“Anh bị bệnh à?”
Từ Đồ Bạch sững người một giây, mặt đỏ bừng:
“Đúng đúng đúng, anh bị bệnh, chia tay rồi vẫn giữ thân như ngọc vì người yêu cũ!”
“Anh bị bệnh nặng, em chỉ cần gọi một câu ‘nhớ anh’ là anh lập tức chạy đến đây như đồ ngốc!”
“Anh mẹ nó bị bệnh rất nặng, chia tay rồi vẫn không quên được em!”
Từng câu từng chữ như búa nện vào đầu tôi, khiến tôi choáng váng.
Từ từ, tôi nhận ra hình như anh đang… muốn quay lại với tôi?
Trong khoảnh khắc ấy, đầu tôi như pháo hoa nổ tung.
Hai má tôi nóng lên, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt đen láy, long lanh, còn mang theo một chút ấm ức của Từ Đồ Bạch.Đọc full tại page Nguyệt hoa các
Ánh mắt ấy, thật sự khiến tôi không thể cưỡng lại nổi.
Men say còn sót lại dường như lại ùa về, như cơn sóng lớn nhấn chìm hoàn toàn lý trí của tôi.
Tôi túm lấy cổ áo anh, kiễng chân hôn lên.
Đây là chính anh tự dâng đến cửa.
Mà tôi, xưa nay không bao giờ bạc đãi bản thân mình.
Từ Đồ Bạch sững lại một giây, ánh mắt trở nên sâu thẳm, rất nhanh đã giành lại quyền chủ động.
Trong cơn choáng váng, tôi chỉ còn nghe thấy giọng nói dữ dội của anh bên tai:
“Tô Nhã Nhã, nhớ kỹ cảm giác này!”
“Chỉ có anh mới có thể mang lại cho em!”
5
Sau một đêm hoan ái cuồng nhiệt, tôi đã có một giấc ngủ ngon hiếm hoi.
Chiếc điện thoại bên gối rung lên.
Tôi vô thức với tay cầm lên xem.
Thế nhưng, ngay khoảnh khắc vuốt mở tin nhắn, máu trong người tôi như đóng băng.
Tiếng nước chảy trong phòng tắm vẫn vang lên không ngừng.
Tay tôi run lên không kiểm soát được, ánh mắt dán chặt vào màn hình tin nhắn:
[Con trai, bao giờ dẫn bạn gái về cho mẹ gặp đây?]
Dù biết lén xem tin nhắn người khác là vô cùng đáng xấu hổ, nhưng tôi thật sự không kìm được.
Tôi kéo lên xem rất lâu.
Cuối cùng xác nhận được, anh ấy đã nhắc đến bạn gái từ nửa năm trước.
Nhưng tôi và anh ấy, rõ ràng mới chỉ gặp lại nhau vào ngày hôm qua.
Người bạn gái đó, rõ ràng không phải tôi.
Trong nháy mắt, trong lòng tôi ngổn ngang trăm mối.
Đã có bạn gái rồi mà còn như vậy với tôi, Từ Đồ Bạch bắt đầu trở nên tồi tệ từ khi nào vậy?
Tôi ngây người nhìn về phía phòng tắm.
Đột nhiên tiếng nước ngừng lại, tôi vội vàng chỉnh tin nhắn về trạng thái chưa đọc, đặt điện thoại về chỗ cũ, hoảng loạn kéo tấm ga giường che trước người.
Từ Đồ Bạch bước ra, quấn khăn tắm quanh hông, những giọt nước trên tóc rơi xuống, men theo cơ bụng săn chắc chảy xuống dưới, khuất dần trong bóng tối.
Đôi mắt ướt át của anh sau khi tắm xong liền dừng lại trên người tôi, như cố tình quyến rũ.
Chỉ tiếc rằng, sau chuyện vừa rồi, tôi chẳng còn chút hứng thú nào với anh ta nữa.
Từ Đồ Bạch chậm rãi bước tới bên giường, cân nhắc mở miệng:
“Tô Nhã Nhã, chúng ta quay lại…”
Tim tôi như lỡ một nhịp, liền cắt ngang:
“Từ Đồ Bạch, anh nhân lúc người ta gặp nạn, còn tệ hơn cầm thú!”
Tôi thầm cảm thấy may mắn vì tối qua mình có uống rượu, như vậy còn có thể biện hộ cho tình huống lộn xộn này.
Nhưng dường như anh ấy không thể chấp nhận được, mặt trắng bệch, như bị đả kích nặng nề:
“Tô Nhã Nhã, là chính em gọi anh tới mà…”
Tôi siết chặt tấm ga giường, cắn răng nói:
“Em chỉ thèm món sườn chua ngọt anh làm, còn anh lại thèm cơ thể của em!”
“Từ Đồ Bạch, anh có biết chúng ta đã chia tay rồi không?”
Thật ra khi nói ra câu này, trong lòng tôi cũng chột dạ, nên giọng không tự chủ mà lớn dần.
Từ Đồ Bạch nhíu mày, nghĩ một lúc, không chắc chắn hỏi lại:
“Ý em là món sườn chua ngọt để ăn, không phải để sờ?”
Trong lòng tôi lật cả một cái bàn.
Thật sự lúc đầu tôi chỉ đơn thuần là… thèm ăn.
Thấy tôi im lặng ngầm thừa nhận, sắc mặt Từ Đồ Bạch như bảng màu, chuyển biến phức tạp vô cùng.
Có lẽ là tâm trạng quá rối bời, khăn tắm quấn trên hông anh ấy dường như cũng cảm nhận được cảm xúc của chủ nhân, không nể mặt chút nào mà rơi thẳng xuống đất.
Tôi trừng mắt, mặt nóng bừng.
Tôi lập tức ném một cái gối qua, thấp giọng gắt:
“Anh không biết đi mặc đồ vào trước à?!”
Từ Đồ Bạch lặng lẽ cúi xuống nhặt khăn, tâm trạng sa sút:
“Ngày chia tay, em đã ném hết đồ của anh ra ngoài, trong nhà em làm gì còn quần áo của anh nữa.”
Nghe xong, sao mà nghe tội đến thế.
Tôi hít sâu, chỉ vào tủ quần áo:
“Tầng hai, ngăn dưới cùng.”
Từ Đồ Bạch uể oải đi qua, vừa kéo được bộ quần áo ra liền lập tức bùng nổ:
Anh cầm quần áo trong tay, quay người lại, chất vấn như bắt gian:
“Sao lại là đồ nam?”
Tôi im lặng.
Không thể nói cho anh biết rằng sau khi chia tay tôi vẫn còn nhớ anh.