Thấy quần áo phù hợp với anh, tôi không kiềm được mà mua về để dành.

Có lẽ trong tiềm thức tôi vẫn cho rằng sẽ có một ngày anh quay về.

Nhưng tin nhắn vừa rồi đã đánh tan tất cả những ảo tưởng của tôi.

Chúng tôi không thể quay lại nữa.

Nhận ra điều đó, trái tim tôi như bị kim đâm, đau nhói.

Ngón tay Từ Đồ Bạch siết chặt đến trắng bệch, cố nén cơn giận, hỏi:
“Em thật sự có người khác rồi à?”

Người khác?
Anh ta mới là người có người khác chứ!

Ngực tôi nghẹn lại, vị đắng chát dâng lên trong lòng.

Từ Đồ Bạch không cam tâm, tiếp tục hỏi:
“Vậy chuyện tối qua của chúng ta là gì?”

Tôi giả vờ không bận tâm, cố nặn ra một nụ cười:
“Là… do say rượu thôi?”

Anh cúi đầu, giọng mang theo chút châm chọc:
“Thật là ‘do say rượu’…”

Đột nhiên anh ngẩng đầu nhìn tôi, khóe mắt đỏ hoe, cười lạnh:
“Tô Nhã Nhã, em giỏi lắm!”
“Nhưng anh không thèm dùng đồ rẻ tiền mà người khác đã xài qua!”

Nói xong, anh cố ý làm động tác thật lớn, như thể muốn mọi người chú ý, loạt soạt mặc lại bộ đồ cũ của ngày hôm qua.

Tôi lặng lẽ nhìn anh nổi giận.
Có lẽ đây là lần cuối cùng tôi có thể đường hoàng mà nhìn anh như vậy.

Từ Đồ Bạch mặc xong quần áo, còn chần chừ một lúc, cuối cùng cũng bước về phía cửa.

Nhìn bóng lưng anh, tôi có một giây muốn bất chấp tất cả để gọi anh lại.
Tôi muốn hỏi anh, có thể chia tay với người kia, quay lại với tôi được không?

Nhưng ý nghĩ đó quá hèn hạ.
Nếu thật sự nói ra, cả đời này tôi sẽ khinh thường chính mình.

Tay anh đặt lên tay nắm cửa, bỗng dừng lại, giọng khàn khàn vang lên:
“Tô Nhã Nhã, hôm nay anh bước ra khỏi cánh cửa này, em đừng mong ăn được món sườn chua ngọt anh làm nữa!”

Tôi siết chặt lòng bàn tay, chậm rãi nhả ra hai chữ:
“Tạm biệt.”

Tiếng bước chân vang lên, cánh cửa dày nặng từ từ khép lại trước mặt tôi, cuốn đi tia ấm áp cuối cùng.

Tôi chui vào trong chăn, chậm rãi điều chỉnh lại cảm xúc.

6

Người ta nói, tình trường thất ý, sự nghiệp đắc ý.
Lời này quả thật không sai.

Tuy tôi đã mất đi tình yêu, nhưng tôi lại được thăng chức.
Lương tháng tăng gấp đôi, ít nhiều cũng xoa dịu được tâm trạng sa sút của tôi.

Thế nên tôi vui vẻ hóa thân thành trâu ngựa, làm thêm giờ cho công ty.

Quả nhiên, càng bận càng dễ quên nhiều chuyện.

Nếu không cố ý nhớ tới, tôi thậm chí nghĩ rằng ngày hôm đó chỉ là một giấc mơ.

Mơ tỉnh, chẳng để lại dấu vết gì.

Nhưng cuộc sống một mình thật sự rất tẻ nhạt.

Vậy là vào một buổi chiều, tôi tiện tay đem về một chú chó hoang nhỏ.

Có nó bầu bạn, tôi dần dần thoát ra khỏi cơn đau thất tình.

Cho đến khi tin Từ Đồ Bạch phá sản lọt vào tai tôi.

Tôi nhìn chằm chằm vào WeChat của anh rất lâu, nhưng vẫn không thể lấy can đảm để quan tâm anh.

Ngốc ơi ngốc, đã chia tay rồi thì hãy làm một người yêu cũ đúng mực đi.

Tôi thở dài, ném điện thoại sang một bên, ôm lấy Phát Tài, hôn mạnh một cái.

Vừa định hôn thêm cái nữa, chuông cửa bỗng vang lên.

Tôi mở cửa, thấy Từ Đồ Bạch ướt như chuột lột đứng bên ngoài.

Khuôn mặt tiều tụy, đôi mắt nhìn tôi như ngấn lệ.

Tim tôi lại nhói đau.

Trong lòng tôi thầm mắng, sao đã lâu như vậy rồi, vẫn không thể buông được anh.

Anh đứng ở cửa, không bước vào.
Tôi cũng không nghiêng người nhường đường.

Ánh mắt bốn mắt nhìn nhau, như đang đối đầu, xem ai là người mềm lòng trước.

Đêm cuối thu se lạnh, Từ Đồ Bạch chỉ mặc một chiếc áo phông mỏng, cả người ướt đẫm nước mưa.

Dáng vẻ này giống hệt lần đầu tôi gặp Phát Tài.

Khiến người ta không kìm được muốn thương yêu.

Từ Đồ Bạch hắt hơi một cái, giọng nói nặng nề, khàn khàn:
“Tô Nhã Nhã, em có thể cho anh ở nhờ một thời gian không?”

Tôi nhìn anh rất lâu, không nói gì.

Tại sao ngay khi tôi sắp quên anh, anh lại xuất hiện trước mặt tôi?

Tôi cố gắng chống lại sự cám dỗ:
“Anh có bạn gái rồi, tìm em – bạn gái cũ – cũng không hợp lý lắm đâu…”

Lời vừa dứt, cả người Từ Đồ Bạch đổ ập vào tôi.

Hơi thở anh nóng bỏng, gương mặt đỏ bừng bất thường.

Tôi bỗng thấy hối hận, lúc nãy sao không phát hiện ra anh đang sốt.

Tôi vội vã đỡ anh ngồi xuống ghế sofa, chuẩn bị đi tìm thuốc hạ sốt cho anh uống.

Vừa quay người đi, đã bị bàn tay nóng rực của anh nắm chặt cánh tay.

Anh lẩm bẩm gọi: “Chị ơi… đừng đi!”

Tiếng gọi “chị ơi” đã lâu không nghe, khiến tim tôi mềm nhũn.

Tôi ngồi xổm xuống, tay nhẹ nhàng vuốt qua gương mặt nóng hầm hập của anh, dịu dàng nói:
“Chị không đi đâu, chị chỉ đi lấy thuốc cho em, ngoan nhé?”

Từ Đồ Bạch hơi mở mắt ra, ánh nhìn lờ đờ, rồi lại thiếp đi.

Tôi mang thuốc tới, nhưng anh không hề phối hợp.

Cốc nước đổ ướt cả ngực áo anh, anh cũng mím chặt môi, thế nào cũng không chịu mở ra.

Người anh càng lúc càng nóng, tôi lo anh sốt đến mức hỏng não, nên muốn kéo anh đi bệnh viện.

Nhưng anh lại ôm chặt tôi vào lòng, ghì chặt như thể tôi là báu vật vừa tìm lại được.

Hơi thở nóng bỏng rơi trên cổ tôi, làm ướt một vùng da.

Cả người tôi run rẩy, tê dại.

Phát Tài – chú chó nhỏ – ngồi bên cạnh ghế sofa, tròn mắt nhìn tôi, khe khẽ kêu lên.

Tôi xấu hổ hỏi: “Từ Đồ Bạch, làm sao anh mới chịu uống thuốc đây?”

Anh mở đôi mắt đỏ bừng vì sốt, ánh mắt dán chặt vào môi tôi:
“Thưởng.”Đọc full tại page Nguyệt hoa các

Lời ám chỉ trần trụi của anh khiến tim tôi đập thình thịch.

Nhưng để mặc anh dây dưa thế này cũng không phải cách.

Một tia sáng lóe lên trong đầu, tôi nảy ra một kế, bảo anh nhắm mắt lại.

Lúc này Từ Đồ Bạch nghe lời vô cùng.

Tôi tranh thủ bế Phát Tài lên, lấy chiếc mũi ướt của nó lướt nhanh qua môi Từ Đồ Bạch.

Từ Đồ Bạch tưởng thật, ngoan ngoãn uống thuốc.

Còn Phát Tài thì tru lên thảm thiết, từng tiếng như đang oán trách tôi đã cướp mất sự trong sạch của nó.

Tôi dỗ xong anh lớn, lại phải an ủi anh nhỏ.

Phát Tài nhỏ nhưng tính khí lại rất lớn, dỗ mãi không yên.

Tôi vừa lơ là một chút, nó đã lén lút làm ra một chuyện động trời.

Khi tôi quay đầu lại, thấy căn phòng ngổn ngang, đầu óc như muốn nổ tung.

Tôi quay sang tìm Phát Tài.

Nó ngẩng đầu, vẫy đuôi, dáng vẻ đắc ý như tiểu nhân đắc chí, khiến tôi vừa tức vừa buồn cười.

Thôi vậy, đều là tổ tông của tôi cả!

7

Mười giờ tối, tình trạng của Từ Đồ Bạch đã khá hơn.

Tôi quay về phòng, vừa nằm xuống là ngủ ngay.

Giấc ngủ mơ mơ màng màng, tôi bị buộc phải tỉnh dậy vì buồn đi vệ sinh.

Trong trạng thái chưa tỉnh táo, tôi lết từng bước nặng nề vào nhà vệ sinh.

Lúc đi ra, tôi mơ mơ hồ hồ bước nhầm vào căn phòng đối diện.

Chui vào chăn, cảm giác đầu tiên là ấm áp, tôi không kìm được mà áp sát vào nguồn nhiệt, rồi tiếp tục ngủ say.

Đây là một giấc ngủ thoải mái hiếm có, tôi ngủ một mạch đến khi tự tỉnh.

Nhưng vừa mở mắt ra, tôi liền thấy khuôn mặt phóng đại của Từ Đồ Bạch, suýt nữa hét toáng lên.

Chuyện quái gì thế này?!

Tôi che miệng, trong lòng cuống cuồng tự hỏi.

Bình tĩnh lại, tôi tranh thủ lúc anh ấy chưa tỉnh, cẩn thận gỡ cánh tay anh đang đặt lên eo tôi, chuẩn bị lặng lẽ chuồn đi.

Vừa chạm vào tay nắm cửa, giọng nói khàn khàn của Từ Đồ Bạch vang lên phía sau:
“Tô Nhã Nhã?”

Tôi sững người, cứng đờ quay đầu lại, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh:
“Em chỉ qua xem anh đã hạ sốt chưa, không ngờ lại làm anh tỉnh dậy… anh cứ nằm nghỉ thêm đi…”

Câu này nghe thì hợp lý, nhưng lại có chút gượng gạo.

Tôi cũng chẳng biết Từ Đồ Bạch có tin không, nhưng chuyện đó không quan trọng.

Dù sao tôi cũng nói xong rồi lập tức đóng cửa bỏ chạy.

Đương nhiên, tôi không thấy được, sau khi tôi quay lưng đi, trong mắt Từ Đồ Bạch thoáng qua một tia cô đơn.

Ở trong phòng một lúc, bụng bắt đầu đói, tôi ra ngoài tìm đồ ăn.