Vừa mở cửa liền ngửi thấy mùi thịt xông khói chiên thơm nức.
Tôi không nhịn được nuốt nước miếng, nhìn về phía bếp.
Từ Đồ Bạch đang đeo chiếc tạp dề màu hồng của tôi, tay cầm xẻng, tay lắc chảo, dáng vẻ chuẩn “người chồng mẫu mực.”
Tôi không kiềm được mà ngây người nhìn anh.
Khi còn bên nhau, tôi chỉ lo làm việc kiếm tiền, dường như chưa từng chăm chú nhìn anh như lúc này.
Một giọt mồ hôi lăn từ trán anh, theo đường viền cằm sắc nét chảy xuống, khiến nhịp tim tôi khựng lại.
Thì ra Từ Đồ Bạch lúc nấu ăn lại quyến rũ đến thế!
Tôi vội nhéo mình, cố gắng giữ tỉnh táo.
Từ Đồ Bạch quay đầu lại, thấy tôi liền nở nụ cười rạng rỡ:
“Nhã Nhã, khói dầu không tốt cho da, em đừng vào, bữa sáng sắp xong rồi.”
Bước chân tôi dừng giữa không trung, nghe vậy liền xoay người trở về phòng khách.
Năm phút sau, bàn ăn đã đầy những món tôi thích.
Từ Đồ Bạch ngồi bên cạnh, ánh mắt tràn đầy mong đợi nhìn tôi.
Tôi cúi đầu vừa ăn vừa nghĩ, lần này chắc Từ Đồ Bạch thật sự gặp rắc rối rồi.
Nếu không phải anh đã đường cùng, sao lại tự vả, phá bỏ nguyên tắc của mình, dùng lại chiêu “mỹ thực dụ địch” để xin tôi cho ở nhờ chứ?
Quan trọng là, món anh ấy nấu vẫn ngon đến mức không thể cưỡng lại!
Tôi lập tức rơi vào trạng thái rối bời, ánh mắt phức tạp nhìn anh.
Không chỉ nấu ăn ngon, mà còn đẹp trai không ai sánh bằng.
Ngày xưa tôi là người theo đuổi anh trước, nhưng cũng không ngờ anh lại dễ theo đuổi đến vậy, mới một tuần đã đầu hàng rồi.
Thật ra tôi vốn dĩ chưa từng hết lòng với anh, nếu giờ giữ anh lại bên cạnh, chẳng phải sẽ làm loạn tâm tôi sao?
Trong lúc đầu óc rối tung, tôi bực bội hỏi:
“Tại sao không đi tìm bạn gái của anh?”
Trong mắt Từ Đồ Bạch hiện lên chút ngơ ngác: “Anh không có bạn gái.”
Nghe vậy, tôi trợn mắt lườm anh:
“Anh còn muốn lừa tôi?”
“Hôm đó tôi nhìn thấy WeChat của anh rồi, đã dẫn cô ấy về ra mắt mẹ rồi, sao còn đến trêu chọc tôi?”
Thật ra nghĩ lại, trong lòng tôi vẫn còn chút chua xót và tủi thân.
Từ Đồ Bạch sững người vài giây, bỗng nhiên kích động:
“Vậy hôm đó em từ chối anh là vì hiểu lầm anh có bạn gái sao?”
Tôi nghiêm túc nói: “Không phải hiểu lầm, là chính mắt tôi nhìn thấy!”
Từ Đồ Bạch tức đến mức suýt nhảy dựng lên:
“Tô Nhã Nhã, em đúng là đồ ngốc!”
“Trong lòng anh chỉ có em, sao có thể đi dây dưa với người khác được!”
“Đó là lời bao biện anh nói với mẹ để trốn xem mắt thôi!”
Tôi sững người một giây, chưa kịp phản ứng thì trong lòng đã dâng lên niềm vui.
Vậy là anh ấy vẫn còn độc thân sao?
Không đúng, anh ấy nói trong lòng chỉ có mình tôi…
Tôi cố gắng kiềm chế khóe miệng đang muốn cong lên, không phục nói:
“Anh tự dưng bịa ra mấy lời nói dối làm gì chứ, tôi đâu phải con giun trong bụng anh, sao tôi biết được cái nào thật, cái nào giả!”Đọc full tại page Nguyệt hoa các
Từ Đồ Bạch giận dữ nhìn tôi:
“Vậy sao em không hỏi anh?”
“Anh cứ thắc mắc mãi, rõ ràng mọi thứ vẫn tốt đẹp, sao em đột nhiên lại lạnh nhạt với anh… Anh còn tưởng kỹ thuật của anh kém đi rồi…”
Giọng anh nhỏ dần, nghe mà tội nghiệp vô cùng.
8
Hiểu lầm được hóa giải, tâm trạng tôi khá tốt, vỗ vai anh:
“Được rồi được rồi, nếu không ăn thì cơm nguội hết đấy.”
Tôi cúi đầu ăn rất ngon miệng.
Từ Đồ Bạch giả vờ làm cún con đáng thương thất bại, chỉ hận tôi đúng là đồ mù.
Ăn xong, tôi chuẩn bị đi làm.
Từ Đồ Bạch cứ lê la lau bàn, nhưng ánh mắt thì cứ dán chặt vào tôi, như muốn nói gì đó.
Tôi cảm giác được, liếc mắt nhìn anh.
Vừa khéo lại chạm vào ánh mắt tội nghiệp của anh.
Khoảnh khắc ấy giống hệt năm anh tốt nghiệp, quấn quít đòi dọn đến ở chung với tôi.
Tôi tránh ánh mắt, nhưng trước khi ra cửa, tôi cố ý giả vờ lơ đãng nói:
“Tối nay em muốn ăn sườn chua ngọt.”
Từ Đồ Bạch kích động đến mức gây ra một trận lộn xộn:
“Được… anh… anh biết rồi!”
Khóe miệng tôi vô thức nhếch lên một đường cong, tôi nhẹ giọng nói:
“Mật khẩu vẫn là cái cũ, chưa đổi.”
Nói xong tôi liền rời đi.
Chỉ còn lại Từ Đồ Bạch như bị điểm huyệt, đứng ngây ra tại chỗ, đôi mắt đỏ hoe.
9 — Góc nhìn Từ Đồ Bạch
Sau khi dọn về sống chung, Từ Đồ Bạch trẻ con đến mức tự ý đổi mật khẩu cửa thành ngày kỷ niệm yêu nhau của hai người, còn cố ý lấy đó làm đề kiểm tra Tô Nhã Nhã.
Khi đó, Tô Nhã Nhã bị kẹt ngoài cửa, bất lực gõ cửa mãi.
Cô vốn trời sinh không nhạy cảm với con số, mật khẩu từ trước đến nay luôn là dãy số cố định.
Đột nhiên đổi mật khẩu, quả thật khiến cô bó tay.
Từ Đồ Bạch vì Tô Nhã Nhã không nhớ ngày kỷ niệm mà trái tim đau nhói một chút, nhưng lại cố tỏ ra cứng rắn, ép cô phải cố gắng nhớ lại.
Khó khăn lắm cô mới vào được nhà, Từ Đồ Bạch ôm chặt lấy cô, hôn cô dữ dội, vừa hôn vừa gằn giọng:
“Sau này không được đổi mật khẩu nữa, phải khắc sâu dãy số này vào tận DNA, nghe chưa?”
Tô Nhã Nhã chớp chớp mắt, ngây thơ trêu anh:
“Nếu sau này mình chia tay thì ngại lắm, lúc đó em nhất định sẽ đổi lại mật khẩu.”
Lúc đó Từ Đồ Bạch tức muốn điên.
Anh chưa bao giờ nghĩ họ sẽ chia tay, nên đã nghiêm khắc dạy dỗ Tô Nhã Nhã một trận.
Thế nhưng, những chuyện sau đó lại vượt ngoài tầm kiểm soát của cả hai.
Cuối cùng, giữa họ vẫn đi đến kết cục tệ nhất.
Từ Đồ Bạch chưa từng nghĩ nguyên nhân chia tay là vì hết yêu.
Ngược lại, là vì anh yêu quá sâu, yêu đến tận xương tủy, muốn chiếm hữu tất cả của cô, kể cả thời gian của cô.
Anh muốn giữ cô dưới đôi cánh của mình, muốn trong mắt cô, trong tim cô chỉ có anh.
Nhưng năm đó, anh chỉ mới ngoài hai mươi, trẻ người non dạ, không hiểu được sự cố chấp và tự ti của Tô Nhã Nhã.
Anh hờn dỗi đòi chia tay, chỉ mong cô sẽ níu giữ anh, nhưng không ngờ, lần này lại thành thật.
Sau khi chia tay, anh biến nỗi đau thành động lực, âm thầm cố gắng, chỉ để chứng minh rằng lời “anh nuôi em” anh từng nói là nghiêm túc.
Nhưng khi đứng trên đỉnh cao sự nghiệp, anh mới nhận ra bên cạnh mình đã chẳng còn ai để chia sẻ niềm vui.
Về sau, anh vẫn luôn âm thầm dõi theo Tô Nhã Nhã, mong tìm được một cơ hội thích hợp để bước vào thế giới của cô lần nữa.
Ngày tái ngộ, Từ Đồ Bạch lo lắng đến mức tim đập thình thịch.
Anh đứng trước cửa nhà Tô Nhã Nhã suốt mười phút, toát mồ hôi vì căng thẳng, cũng không dám nhập mật khẩu.
Tay anh hết vươn ra lại rụt về, lặp đi lặp lại.
Anh sợ, anh không dám cược.
Cho đến khi vào được nhà, Tô Nhã Nhã không những không phản kháng mà còn chủ động thân mật với anh.
Anh dường như tìm lại được chút tự tin.
Nhưng niềm tin ấy chưa kịp bám rễ, lại bị tàn nhẫn đập tan.
Nhưng bây giờ, Tô Nhã Nhã lại nói với anh rằng mật khẩu chưa đổi.
Câu nói này như một viên thuốc an thần, xoa dịu tất cả bất an trong lòng anh.
Điều này có nghĩa là trong lòng cô, vẫn còn có anh sao?
Liệu đây có được xem như là một lời tỏ tình không?
Khóe miệng Từ Đồ Bạch cứ cố kìm nén nhưng không nhịn được muốn cong lên, anh gần như muốn đuổi theo cô ngay lập tức để hỏi cho rõ ràng.
Nhưng nghĩ đến hoàn cảnh hiện tại của mình, ánh mắt anh lại tối sầm.
Tiếng thông báo tin nhắn vang lên, anh lạnh mặt trả lời vài tin.
Sau đó, tập trung liệt kê những nguyên liệu Tô Nhã Nhã thích ăn, chuẩn bị trổ tài.