10

Tan làm xong, tôi không thể chờ thêm mà vội vã chạy về nhà.

Vừa bước vào cửa, cảnh tượng trước mắt khiến tôi tức đến mức suýt nữa thì chảy máu não.

“Hai người đang làm cái gì đấy?”

Phòng khách như vừa bị càn quét, bừa bộn vô cùng.

Từ Đồ Bạch và Phát Tài đang quyết chiến kịch liệt.

Nghe thấy giọng tôi, một người một chó lập tức buông tay (buông miệng), đồng loạt quay lại nhìn tôi.

Phát Tài tha một chiếc áo rách tới đặt ngay dưới chân tôi, nó nhìn Từ Đồ Bạch, rồi lại vẫy đuôi, ngẩng đầu nhìn tôi, như thể đang khoe công trạng.

Trong lúc tôi còn đang suy nghĩ xem rốt cuộc Phát Tài muốn ám chỉ gì, Từ Đồ Bạch bỗng than thở đầy chán nản:

“Nhã Nhã, anh thật vô dụng, đến cả một con chó anh cũng không trông nổi!”
“Anh cũng không hiểu sao nó lại đi lục tủ đồ, còn tha hết quần áo em mua ra cắn nát nữa…”

Phát Tài hình như nghe hiểu, liền gầm gừ về phía Từ Đồ Bạch.

Tôi cúi đầu nhìn chiếc áo dưới chân, càng nhìn càng thấy quen, trong lòng cũng dâng lên một cảm xúc kỳ lạ.

Phát Tài chỉ là một chú cún con vài tháng tuổi, làm sao với tới được tủ quần áo của tôi?

Chuyện phá hoại này, e là có người khác đứng sau.

Từ Đồ Bạch vẫn đang cố đổ tội cho Phát Tài.

Tôi liếc mắt nhìn anh, ôm lấy Phát Tài, dịu dàng bịt tai nó lại:
“Phát Tài ngoan, mình phải tránh xa mấy người xấu, kẻo lây thói quen nói dối đấy.”

Sắc mặt Từ Đồ Bạch cứng đờ, vẫn cứng miệng: “Nhã Nhã, thật sự là nó làm mà!”

Tôi vuốt ve bộ lông mềm mượt của Phát Tài, nhìn anh, thản nhiên nói:
“Từ Đồ Bạch, suýt nữa thì em quên nói với anh một chuyện.”
“Trong nhà lắp camera rồi, anh có nói dối hay không, chỉ cần kiểm tra là biết ngay.”

Từ Đồ Bạch lập tức ngẩng đầu nhìn quanh, ánh mắt rơi vào một chỗ, sắc mặt trong nháy mắt chuyển thành màu gan lợn.

Tôi không nhịn được bật cười.

Từ Đồ Bạch bị tôi vạch trần, còn bị tôi cười nhạo, mất hết thể diện, dứt khoát làm liều luôn:
“Đúng! Quần áo là anh xé đấy!”
“Anh chính là không ưa nổi trong phòng em lại có đồ của đàn ông khác, làm sao hả?”

Anh nhìn chằm chằm tôi, nghiêm túc nói:
“Sau này anh thấy cái nào, xé cái đó! Thấy đôi nào, xé đôi đó!”

“Trong nhà này chỉ được có quần áo của một mình anh thôi!”

Ánh mắt cố chấp của Từ Đồ Bạch khiến tôi sững người.

Tôi nhìn anh, không nói gì.

Không khí lập tức trở nên im lặng đến mức ngột ngạt.

Từ Đồ Bạch quay mặt đi, từ từ cúi đầu, khẽ nói:
“Nhã Nhã, xin lỗi… là anh đã vượt giới hạn rồi…”

Tôi dời ánh mắt, nhìn sang bàn ăn không xa.

Một bàn đầy những món tôi thích, không biết anh đã bắt đầu nấu từ mấy giờ.

Chỗ mềm nhất trong tim tôi bỗng bị anh chạm vào.

Tôi chậm rãi thở ra bốn chữ:
“Anh ngốc thật đấy.”

Từ Đồ Bạch mím môi, không dám nhìn tôi.

Tôi thả Phát Tài xuống, bước đến trước mặt anh, nhẹ giọng nói:
“Quần áo đều là cỡ của anh, làm gì có đồ của người khác chứ?”

Anh lập tức ngẩng đầu, ánh mắt run rẩy đầy kích động:
“…Thật sao?”

“Tin hay không thì tùy!”

Tôi trợn mắt lườm anh, xoay người đi ăn cơm.

Vừa đi được hai bước, Từ Đồ Bạch đã kéo cổ tay tôi, ôm chặt tôi vào lòng.

Chặt đến mức tôi gần như không thở nổi.

“Nhã Nhã, cảm ơn em…”
“Không đúng, Nhã Nhã, anh đang vui lắm…”

Tôi vỗ nhẹ cánh tay anh.
Vui thì mặc anh, nhưng tôi sắp không sống nổi rồi!

Từ Đồ Bạch buông tôi ra, ánh mắt u tối, ẩn chứa chút nguy hiểm:
“Nhã Nhã, anh muốn em.”

Lời tỏ tình thẳng thắn này khiến tim tôi đập thình thịch, mặt nóng bừng:
“Anh đừng có được đà lấn tới đấy nhé!”

Từ Đồ Bạch khẽ nhếch môi, bế bổng tôi lên.

Cảm giác mất trọng lực bất ngờ khiến tôi hoảng hốt, lập tức siết chặt cổ anh.

Thật ra tôi cũng không quá phản đối chuyện này, chỉ là…

“Có thể cho em ăn cơm trước được không?”

Ánh mắt tôi dán chặt vào đĩa sườn chua ngọt mà tôi đã thèm muốn từ rất lâu, không nhịn được nuốt nước miếng.

Từ Đồ Bạch cúi đầu hôn nhẹ lên khóe môi tôi:
“Nhã Nhã, anh từng nói với em chưa nhỉ? Từ khi món sườn chua ngọt trở thành mật mã của ‘ân oán’ giữa chúng ta, mỗi lần anh vào bếp nấu nó, anh đều nghĩ đến em, rồi cả đêm mất ngủ vì nhớ em…”

Tôi lặng lẽ nhắm mắt lại, trong lòng thầm mắng anh đồ lưu manh.

12

Sau đó, tôi và Từ Đồ Bạch dường như đã quay lại những ngày sống chung khi xưa: anh lo việc nhà, tôi lo việc ngoài.

Phải nói rằng, tôi thực sự rất thích kiểu sống như thế này.

Mỗi ngày mở mắt ra là thấy Từ Đồ Bạch, được ăn những món mình thèm đến phát cuồng, về nhà lại có người chờ mình, cảm giác này thật tuyệt.

Giá mà có thể cứ như vậy mãi thì tốt biết bao.

Thế nhưng, hôm nay tan làm về, tôi lại nhìn thấy Từ Đồ Bạch ở quán cà phê dưới lầu.

Người ngồi đối diện anh là một người tôi từng gặp vài lần — một trong những đối tác cũ.

Hai người đó sắc mặt đều không tốt, hình như cuộc nói chuyện không hề vui vẻ.

Tôi mím môi.

Dạo này, thỉnh thoảng nửa đêm tôi có thấy Từ Đồ Bạch hút thuốc ngoài ban công.

Anh chưa từng chủ động nhắc đến hoàn cảnh của mình trước mặt tôi.

Nhưng muốn moi được lời từ miệng anh cũng không phải dễ.

Hôm nay là một cơ hội tốt.

Tôi lén lút vào quán, ngồi cách họ không xa, vừa đủ nghe rõ câu chuyện.

“Anh Từ, em gái tôi thích anh lâu như vậy, tim anh làm bằng sắt à? Một chút rung động cũng không có sao?”

Giọng Từ Đồ Bạch lạnh như băng:
“Tằng Kiều, tôi đã không chỉ một lần nói với cậu và em gái cậu rằng tôi đã có người mình thích.”
“Nếu cậu thật sự thương em gái mình thì nên để cô ấy dừng lại kịp thời, chứ đừng mặt dày tiếp tục quấy rầy tôi!”

Nghe Từ Đồ Bạch dùng những từ như vậy để nói về em gái mình, Tằng Kiều không nhịn được siết chặt nắm đấm, rồi lại buông ra:
“Từ Đồ Bạch, em gái tôi vì anh mà trầm cảm rồi, anh có thể rộng lòng một chút, giả vờ quen cô ấy được không?”

Từ Đồ Bạch ngả người ra sau, lạnh lùng nhìn Tằng Kiều:
“Không thể, tôi đã có bạn gái rồi.”

Nghe vậy, Tằng Kiều phẫn nộ đứng bật dậy:
“Vẫn là cô ta à? Cô ta có gì xứng với anh?”
“Cô ta sao có thể sánh bằng một ngón tay của em gái tôi!”
“Anh mù rồi à, Từ Đồ Bạch?”

Lời vừa dứt, Từ Đồ Bạch lập tức đấm thẳng vào mặt anh ta:
“Cậu không đủ tư cách đánh giá cô ấy!”

Tằng Kiều phun ra một ngụm máu, trong mắt tràn đầy ác ý, cười lạnh:
“Được, tôi cho anh hai lựa chọn.”
“Một là chia tay, quen em gái tôi, tôi sẽ trả lại tài liệu mật cho anh nguyên vẹn.”
“Hai là anh cứ cố chấp đi, tôi sẽ giao tài liệu cho Tập đoàn Minh Duệ.”
“Anh Từ, anh biết mà, nếu tài liệu cốt lõi bị rò rỉ, công ty của anh thật sự sẽ sụp đổ!”
“Anh thật sự nỡ để giang sơn anh cực khổ gây dựng bị hủy hoại vì một cô gái không đáng sao?”

Từ Đồ Bạch không nhịn được, lại cho anh ta thêm hai cú đấm, giọng mang theo sự phẫn nộ kìm nén:
“Chuyện bẩn thỉu của cậu, đừng kéo Nhã Nhã vào!”
“Tằng Kiều, lần này tôi coi như nuôi chó mới bị cậu phản bội, từ nay về sau, chúng ta không cần gặp lại nữa!”

Nói xong, Từ Đồ Bạch đứng dậy định rời đi.

Đột nhiên như nhớ ra điều gì, anh quay đầu lạnh lùng cảnh cáo:
“Đừng đi quấy rầy Tô Nhã Nhã, nếu không tôi sẽ không tha cho cậu!”

Tôi ngồi trong quán cà phê rất lâu, cũng suy nghĩ rất nhiều.

Tôi biết Từ Đồ Bạch có tham vọng, có lý tưởng, sớm muộn gì anh cũng sẽ vực dậy.

Nhưng tôi không thể chấp nhận việc anh hy sinh quyền lợi của mình chỉ để bảo vệ tôi.

Trời bỗng đổ mưa nhẹ.Đọc full tại page Nguyệt hoa các

Tôi đứng dậy về nhà, vừa vặn gặp Từ Đồ Bạch cầm ô ra đón tôi.

Chúng tôi bốn mắt nhìn nhau qua màn mưa.

Anh mở ô, kéo tôi vào lòng:
“Tô Nhã Nhã, mình về nhà thôi.”

Tôi ôm lấy eo anh, mỉm cười gật đầu.

Cơ thể Từ Đồ Bạch hơi cứng lại.

Về đến nhà, anh như con sói nhỏ, đòi hỏi vô cùng mãnh liệt.

Mưa tạnh trời quang, tôi dựa vào lòng anh, gọi anh:
“Từ Đồ Bạch…”

“Ừm?”

Tôi xoay mặt anh lại, nghiêm túc nói:
“Từ Đồ Bạch, đi giành lại những gì thuộc về anh đi!”

Từ Đồ Bạch lặng lẽ nhìn tôi thật lâu.

Tôi nói với anh:
“Giành lại được, em sẽ gả cho anh!”

!!!

Từ hôm đó, Từ Đồ Bạch thường xuyên bặt vô âm tín.

Nhưng ngày nào anh cũng nấu sẵn những món tôi thích, và luôn báo cáo lịch trình cho tôi.

Đồng nghiệp hỏi tôi dạo này có chuyện vui à, cười nhiều hơn trước hẳn.

Tôi cất điện thoại, gật đầu:
“Ừ, tôi chuẩn bị kết hôn rồi.”

Đồng nghiệp ngạc nhiên: “Với ai vậy? Đột ngột thế? Cô nghĩ kỹ chưa?”

Tôi chỉ mỉm cười, không nói gì.

Tan làm, Từ Đồ Bạch tới đón tôi, trên tay ôm bó hoa lớn, ánh mắt tràn đầy yêu thương như sắp tràn ra.

Tôi lao vào lòng anh.

Không ai biết, ngay lần đầu tiên gặp anh, tôi đã nghĩ sẵn tên cho con của chúng tôi — Từ Liên Lý.

Nguyện làm cành liền cành, mãi mãi xanh tươi.

[Toàn văn hoàn]