16

Sau một thời gian ở Anh, tôi cũng dần thích nghi với cuộc sống nơi đây.

Có điều, bận bịu đến mức chẳng còn thời gian để “câu cá”.

Hơn nữa, cũng chẳng thấy chàng trai nào đến bắt chuyện với tôi cả, chuyện này hợp lý không?

Tôi chỉ còn cách tự an ủi mình rằng, khác biệt về thẩm mỹ, không cần phải cố gắng hòa hợp.

Trái lại, Thẩm Vị Phàm cứ nhàn rỗi chẳng có gì làm nên thường xuyên lượn lờ quanh tôi, khiến tôi không khỏi phiền lòng.

Hôm ấy, tan học xong, tôi kéo thân mình mệt mỏi bước ra khỏi cổng trường thì tình cờ gặp lại một người quen.

Ôn Di so với trước đây thay đổi không ít.

Mái tóc dài thẳng đen nhánh giờ đã uốn thành những lọn sóng lớn.

Thay đổi lớn nhất là khí chất của cô ấy, trầm ổn và trưởng thành hơn nhiều.

Cô ấy nhìn tôi rất lâu, lông mày khẽ nhíu lại, sắc mặt hơi căng thẳng.

Tôi nhướn mày: “Lại định cảnh cáo tôi sao?”

“Không, tôi thấy cô và Thẩm Vị Phàm rất xứng đôi, chúc phúc cho hai người.”

Ôn Di nét mặt phức tạp, vừa định nói gì thì bị cắt ngang.

“Cô nói tôi với ai xứng đôi?”

Thẩm Vị Phàm trong bộ âu phục đen, khí chất lạnh lùng, kiêu sa.

Anh bước tới đứng cạnh tôi, dáng vẻ gần gũi, tựa như chưa từng có khoảng cách suốt mấy năm qua.

Tôi bừng bừng lửa giận.

Tôi cười lạnh: “Sao vậy? Hai người không có việc gì làm nên lại nhớ đến tôi để tìm chút thú vui à?”

Trong ánh mắt Thẩm Vị Phàm thoáng qua sự đau lòng và áy náy, giọng anh khàn đặc:

“An Mãn, xin lỗi em.”

Ôn Di hít sâu một hơi, nhìn thẳng vào tôi.

“Cuộc chia ly và những hiểu lầm giữa hai người đều do tôi gây ra, tôi nợ hai người một lời xin lỗi.”

“Chúng ta tìm một quán cà phê đi, tôi sẽ giải thích tất cả.”

Thẩm Vị Phàm mím môi thành một đường thẳng, vẻ mặt lạnh lùng.

Ôn Di khẽ cười, môi nhếch lên đầy chua chát.

“Tôi chỉ muốn trả giá cho những lỗi lầm của mình.”

Cô ấy nhìn tôi, như đang chờ đợi ý kiến của tôi.

Người từng ở trên cao giờ lại chân thành xin lỗi.

Tôi không rõ đó là do tò mò hay cảm giác tiếc nuối, hoặc có lẽ là cả hai, nhưng tôi gật đầu, đồng ý.

Ôn Di thở phào, nở một nụ cười như trút được gánh nặng.

“Cảm ơn cô.”

17

Một quán cà phê nằm ẩn mình trong khu phố sầm uất, nhưng không khí bên trong lại tĩnh lặng đến lạ.

Tiếng nhạc nhẹ nhàng du dương dần làm dịu đi sự bồn chồn trong lòng người.

Ôn Di ngồi đối diện tôi, nhẹ nhàng khuấy tách cà phê, chậm rãi lên tiếng.

“Hồi đó Thẩm Vị Phàm rời đi gấp gáp như vậy vì cha anh ấy nguy kịch. Anh ấy nhờ tôi giải thích với cô, nhưng rồi cô cũng biết những chuyện xảy ra sau đó.”

“Những lời cay nghiệt tôi nói với cô khi đó, vừa là yêu cầu của anh trai anh ấy, vừa xuất phát từ tư lợi cá nhân của tôi. Xin lỗi.”

Cô ấy quay đầu nhìn về phía cửa sổ, nơi có một người đàn ông đang chăm chú xử lý tài liệu.

Trong ánh mắt tinh tế của cô phảng phất chút hoài niệm và nhẹ nhõm.

“Thẩm Vị Phàm từ nhỏ đã là học sinh xuất sắc, luôn vững vàng, đáng tin cậy. So với những người bạn khác, anh ấy hoàn hảo đến mức khiến người ta khó lòng không thích.”

“Anh ấy cũng đối xử rất tốt với tôi, nhưng giữa chúng tôi dường như luôn có một khoảng cách. Tôi từng nghĩ chỉ cần tôi luôn ở bên cạnh anh ấy, một ngày nào đó anh ấy sẽ cảm động, nên tôi ích kỷ đẩy đi hết những cô gái ở bên anh ấy.”

Nói đến đây, cô ấy cười nhạt, tự trào phúng chính mình.

“Cuối cùng thì anh ấy cũng hiểu được tình cảm của tôi, nhưng anh ấy lại thẳng thắn nói rằng giữa chúng tôi chỉ có thể là bạn. Tôi đã cầu xin, đã quẫn trí, nhưng cái tôi nhận được chỉ là sự xa lánh của anh ấy. Tôi chỉ còn cách trở về vị trí bạn bè, giấu đi sự ngưỡng mộ của mình, giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.”

“Khó khăn lắm quan hệ mới dịu lại, anh ấy lại chuyển trường, và rồi thích một người con gái đến từ thị trấn nhỏ, một người chẳng có gì nổi trội hơn tôi.”

Tôi nhíu mày nhìn cô ấy, nhưng cô ấy chỉ nở một nụ cười thản nhiên và áy náy.

“Xin lỗi, nhưng lúc đó tôi thực sự nghĩ như vậy.”

“Chắc hẳn tình cảm yêu mà không được đáp lại cuối cùng đều hóa thành sự không cam lòng. Vì thế tôi đã mang lòng ghen tị mãnh liệt, dùng những lời lẽ cay độc để làm tổn thương cô. Như thể chỉ cần thấy cô đau khổ, tôi sẽ được hả hê, sẽ thấy nhẹ nhõm hơn. Nhưng khi cô lại bình thản đến thế, tôi mới nhận ra mình chẳng khác nào một trò hề.”

Tôi cúi đầu nhấp một ngụm cà phê.
Người đứng ở những vị trí khác nhau sẽ khó lòng thấu hiểu lẫn nhau, nên chúng tôi đều không nhìn ra được sự yếu đuối che giấu dưới vẻ ngoài mạnh mẽ của đối phương.
Nhưng khoảnh khắc này, khi có thể ngồi lại bình thản như những người bạn cũ, nói ra những điều không vui trong quá khứ, liệu không phải cũng là một dấu hiệu của sự trưởng thành hay sao?
“Ra nước ngoài xong, Thẩm Vị Phàm phát hiện cô đã chặn hết mọi liên lạc với anh ấy, tôi đã kể cho anh ấy sự thật. Đó là lần cãi nhau lớn nhất giữa chúng tôi. Tôi không hiểu sao anh ấy lại thích một cô gái nhiều mưu tính như cô. Anh ấy nói, nếu là cô, cô chắc chắn sẽ không bôi xấu một cô gái khác. Đó chính là sự khác biệt giữa chúng tôi. Cuối cùng, chúng tôi cãi nhau không dứt, từ đó xa cách như người dưng.”
Ôn Di nói rằng lúc đầu cô ấy thấy vừa giận vừa nhục nhã.
Cô có gia thế tốt, cuộc sống đầy đủ, lại không như tôi phải tính toán đủ đường.
Vậy tại sao Thẩm Vị Phàm lại nói cô không bằng tôi?
Để né tránh thực tế đó, cô đã đi du lịch vòng quanh thế giới, gặp đủ kiểu người khác nhau.
Có những người tị nạn vì một miếng bánh mì mà đánh nhau sống chết.
Có những phụ nữ bị cha mẹ bán đi đổi lấy sính lễ khi còn rất nhỏ.
Nhiều hơn nữa là những người bất hạnh phải vật lộn khắp nơi để kiếm sống.
“Dần dần, tôi bắt đầu nghĩ đến cô, bắt đầu hiểu cô, thậm chí bắt đầu ngưỡng mộ cô.”
“An Mãn, cô đã nở một bông hoa rực rỡ giữa bùn lầy, vượt qua bao khó khăn của số phận để trở thành một người ưu tú. Tôi xin lỗi vì những định kiến trước đây của mình, xin lỗi cô.”
“Cuối cùng, tôi đã hiểu tại sao Thẩm Vị Phàm lại thích cô.”
Tách cà phê đã cạn, hiểu lầm cũng đã được hóa giải.
Biểu cảm của cô ấy dịu lại, nụ cười cũng nhẹ nhàng hơn, nút thắt trong lòng như được tháo gỡ hoàn toàn.
Đôi tay thon trắng của cô ấy đưa cho tôi một tấm danh thiếp.
“Đây là thông tin liên lạc của tôi. Những tổn thương tôi gây ra cho cô không thể bù đắp được, nhưng tôi sẽ cố hết sức để chuộc lỗi. Nếu có việc gì cần giúp đỡ, cứ tìm tôi.”
Tôi thản nhiên nhận lấy.
“Vậy thì tôi cũng không từ chối nữa.”
Giữa những người trưởng thành, không có chuyện cười xòa xóa hết ân oán, chỉ có trao đổi lợi ích thực tế.
Những mối quan hệ tự tìm đến, tất nhiên phải tận dụng.
Cuối cùng, tôi hỏi cô ấy: “Bây giờ cô đã có bạn trai chưa?”
Cô ấy ngẩn ra, rồi nhận ra tôi đang ám chỉ điều gì, lắc đầu cười.
“Hồi bé tôi có rất nhiều bạn chơi cùng, làm gì chỉ có một người thanh mai trúc mã?”
“…”

18

Sau khi Ôn Di rời đi, Thẩm Vị Phàm mở cửa bước vào.

Anh cẩn trọng quan sát biểu cảm của tôi, dường như muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Tôi lạnh nhạt lên tiếng: “Cô ấy kể hết với tôi rồi.”

Trong mắt Thẩm Vị Phàm ánh lên một tia sáng, yết hầu khẽ động.

“Anh không cố ý bỏ đi mà không nói một lời. Ngày đó, điện thoại của anh bị anh trai đập hỏng, anh chỉ có thể nhờ Ôn Di nói lại với em. Nhưng ai ngờ, người yêu vốn chắc chắn rồi lại chẳng còn nữa…”

Giọng anh ngày càng nhỏ, trong sự hối hận pha lẫn chút tủi thân.

Tôi chợt thấy buồn cười.

Sau khi anh đi, tôi chặn hết mọi cách liên lạc với anh.

Không phải anh chưa từng dùng số khác để liên lạc.

Nhưng thời đó, lòng tự trọng của tôi còn cao hơn cả trời.

Tôi nói với anh, nếu còn quấy rầy tôi, tôi sẽ khiến anh không bao giờ gặp lại tôi nữa.

Biết tôi luôn giữ lời, anh không còn cách nào khác phải dừng lại.

Khi cơn giận qua đi, lý trí quay trở lại, tôi cũng từng nghĩ đến việc anh có nỗi khổ tâm nào đó.

Tôi đã tốn không ít công sức tìm tài khoản mạng xã hội của Ôn Di.

Những gì tôi thấy là ảnh cô ấy du lịch khắp thế giới.

Tươi tắn, tự do, thỉnh thoảng còn xuất hiện một vài đồ vật thuộc về nam giới.

Bình luận nổi bật: “Thanh mai trúc mã thật ngọt ngào.”

Tôi không đủ can đảm nhìn tiếp, cảm thấy bản thân thật nực cười và đáng thương khi cố tìm cớ cho anh.

Sau ngày hôm đó, tôi hoàn toàn xóa bỏ anh khỏi cuộc đời mình.

Trốn tránh thì hèn nhát, nhưng lại có tác dụng.

Người ta nói rằng tuổi trẻ không nên gặp phải những người quá nổi bật.

Chỉ đến khi chính ánh sáng của tôi đã vượt qua bóng hình mà tôi từng in sâu trong lòng, tôi mới thực sự buông bỏ được mối chấp niệm suốt nhiều năm trời.

Tôi bật cười lắc đầu: “Thật buồn cười, một hiểu lầm mà kéo dài đến tận hôm nay.”

“Không phải lỗi của anh, là tại tôi không cho anh cơ hội giải thích.”

“Nhưng tôi cũng không sai, vì tôi coi mặt mũi còn quan trọng hơn cả mạng sống.”

“Chỉ có thể nói là do số phận trêu đùa, có duyên mà không phận thôi.”

Cổ họng Thẩm Vị Phàm như bị thắt lại, anh ngước lên nhìn tôi, trong ánh mắt là sự hoảng loạn và bối rối.

“An Mãn, chúng ta…”

Tôi cắt ngang lời anh.

“Thẩm Vị Phàm, chúng ta đã xa nhau năm năm, chứ không phải năm ngày. Những gì thay đổi giữa chúng ta có thể nói là đảo lộn cả trời đất, trải nghiệm và tâm trạng sớm đã không còn như trước. Giải quyết hiểu lầm không thể đưa chúng ta trở về quá khứ.”

“Tôi thực sự đã buông bỏ anh, cũng từng chân thành yêu người đàn ông khác. Anh không cho rằng tôi chỉ giận dỗi anh đấy chứ?”