Anh cụp mắt xuống, hàng mi dài đổ bóng lên khuôn mặt, tạo thành một vùng u tối.
Những đường gân xanh nổi lên trên mu bàn tay, ngón tay hơi run, như đang cố gắng đè nén cảm xúc trào dâng.
Tôi nhẹ nhàng nói: “Có lẽ những gì anh dành cho tôi chỉ là chấp niệm mà thôi. Khi thoát khỏi vòng luẩn quẩn này, anh sẽ gặp được người tốt hơn.”
Thẩm Vị Phàm khẽ cong môi cười, nhưng khóe mắt lại ửng đỏ.
“An Mãn, làm sao em biết rằng tôi không cam tâm tình nguyện ở lại trong vòng tròn này?”
Tôi khựng lại.
Anh nhẹ nhàng kéo tôi vào lòng, không dám dùng sức, bờ vai khẽ run lên.
“Trong suốt năm năm qua, tôi luôn dõi theo em. Tôi đã nhìn thấy em trong những buổi tranh biện, khiến đối thủ cứng họng không thốt được lời. Tôi cũng thấy em rạng rỡ, tự tin trên sân khấu, và thậm chí là dáng vẻ mệt mỏi thiếp đi trong thư viện. Tình cảm tôi dành cho em không những không giảm đi, mà còn ngày một sâu đậm hơn.”
Anh đặt tay tôi lên ngực mình, để tôi cảm nhận nhịp tim đập mạnh mẽ, dồn dập.
“Trái tim này, sắp nổ tung rồi.”
Hơi thở hỗn loạn của anh phả vào tai tôi, giọng nói khàn khàn, mang theo chút nghẹn ngào.
“An Mãn, chí ít hãy cho tôi cơ hội để bù đắp khoảng trống năm năm qua, cho tôi cơ hội để theo đuổi em lại từ đầu.”
“Em không thể tước mất tư cách tham gia của tôi, như thế là không công bằng.”
Tôi im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng nhượng bộ.
19
Sau khi tốt nghiệp, tôi đã nhận được lời mời làm việc từ một số công ty tư vấn tâm lý hàng đầu trong và ngoài nước.
Tina tổ chức một buổi ăn mừng cho tôi ở quán bar.
Người nước ngoài luôn sôi nổi, phóng khoáng.
Nhưng với những trò chơi quá đà, tôi không thể tham gia, chỉ đành viện cớ ra ngoài hít thở một chút.
“Chị An Mãn, chị ổn không?”
Đầu tôi hơi choáng váng, Chris nhanh tay đỡ lấy tôi.
Trong ánh sáng mờ ảo, một bên khuôn mặt anh ẩn mình trong bóng tối, ánh mắt sâu thẳm mang chút gì đó lấn át.
Tôi tỉnh táo hơn một chút, khẽ đẩy anh ra một cách tự nhiên.
“Chị không sao đâu, em vào chơi với mọi người đi.”
Tôi biết Chris có cảm tình với mình, nhưng tôi thực sự không có tâm trạng nghĩ về chuyện này.
“An Mãn…”
Cậu nhóc không gọi chị, rõ ràng là có ý khác.
Tôi nhíu mày, định chỉnh lại cách gọi.
Bỗng một luồng sáng mạnh chiếu tới, tôi nhăn mặt nhìn ra, thì thấy Thẩm Vị Phàm bước xuống xe.
Anh tự nhiên ôm lấy eo tôi, ánh mắt lạnh lùng, dưới ánh đêm đôi mắt tối sâu của anh nhìn về phía Chris, mang theo lời cảnh báo ngầm.
“Đa tạ cậu đã chăm sóc bạn gái tôi, để tôi đưa cô ấy về.”
Chris không chịu thua, nhìn tôi với ánh mắt đầy hy vọng.
Tôi muốn Chris từ bỏ ý định không thực tế này, bèn thuận theo lời Thẩm Vị Phàm, khẽ gật đầu.
“Bạn trai tôi đến đón rồi, em vào nói với chị em một tiếng giúp chị nhé.”
Trong mắt Chris thoáng chút thất vọng, nhưng chỉ gật đầu rồi quay vào.
Quay lại, tôi thấy người đàn ông bên cạnh môi khẽ nhếch, vẻ như rất hài lòng.
Không nhịn được, tôi trêu chọc anh: “Có phải thật đâu, anh vui cái gì?”
Từ khi đồng ý cho anh cơ hội theo đuổi, anh đã công khai “xử lý” những người khác muốn tiếp cận tôi.
Hóa ra những nghi ngờ trước đây của tôi đã được giải đáp, không phải tôi không có sức hút, mà là có người âm thầm phá hết “đào hoa” của tôi.
Anh khẽ động môi, một câu thì thầm tan biến trong màn đêm, chỉ gió mới nghe thấy.
“Sớm muộn gì cũng sẽ thành thật thôi.”
20
Về đến nhà, Thẩm Vị Phàm đã quen thuộc cuộn tay áo bước vào bếp, mang ra một nồi canh giải rượu vẫn còn bốc khói nghi ngút.
Tôi hơi tò mò: “Sao anh vào được đây?”
Anh bình thản múc canh, giọng nói đều đều:
“Tina đưa mật mã cho anh.”
“…”
Kể từ ba năm trước khi tôi chịu nhượng bộ, anh đã nghiễm nhiên chiếm luôn căn bếp nhà tôi.
Nấu ăn, ninh canh, cứ như ra vào nhà mình một cách tự nhiên.
Tôi từng lo Tina có ý kiến, nhưng cô ấy chỉ cười xua tay:
“Nếu cậu không cho anh ấy đến, dạ dày tớ sẽ biểu tình đấy.”
Bây giờ, cô ấy thậm chí còn trực tiếp đưa luôn mã cửa cho anh.
Tôi chỉ biết bóp trán, chẳng còn gì để nói.
Thẩm Vị Phàm đặt bát canh nóng hổi trước mặt tôi.
“Uống xong rồi đi ngủ, không thì mai lại đau đầu.”
Giọng anh như đang dỗ dành trẻ con, nhẹ nhàng, hơi khàn, lại mang chút dịu dàng lạ lùng.
Tôi ngước nhìn anh, gương mặt hiền hòa như được nhuốm thêm vài phần hơi thở đời thường dưới làn khói canh.
“Có cảm giác như một mái ấm gia đình,” câu nói đó bất chợt gợn lên trong lòng, khiến trái tim tôi run rẩy, thậm chí cảm giác như ngừng thở trong thoáng chốc.
Rõ ràng là uống canh giải rượu, vậy mà đầu óc dường như càng trở nên mơ màng.
Tôi nhìn Thẩm Vị Phàm rất lâu.
Anh khẽ mấp máy môi: “Sao vậy——”
Tôi tiến gần, cắn nhẹ môi dưới của anh, một sự ấm áp nhẹ nhàng xen lẫn chút vị ngọt lan tỏa.
Hàng mi Thẩm Vị Phàm khẽ run, cả người cứng đờ như một bức tượng đá.
Tôi kéo ra một chút khoảng cách, hiếm khi nở nụ cười tinh quái.
“Coi như hòa.”
Ngay sau đó, đôi tay mạnh mẽ, xương xẩu giữ chặt sau cổ tôi.
Những nụ hôn dữ dội kéo đến như cơn bão.
Hơi thở ngập tràn hương vị quen thuộc mà áp đảo.
Anh như điên cuồng chiếm lấy hơi thở của tôi, gấp gáp quấn quýt không ngừng.
Tôi chỉ còn cách bám lấy anh, mặc cho anh bế bổng tôi lên, bước về phía phòng ngủ.
Giữa cơn mơ hồ, tiếng thở gấp của anh vang lên bên tai, lời thì thầm quyến rũ.
“An Mãn, nói em yêu anh đi.”
Tôi không chịu nói.
Anh lại lần nữa chiếm lấy môi tôi, liên tục thử thách lý trí của tôi.
Cho đến khi nghe được câu trả lời vừa thổn thức vừa rời rạc, anh mới hài lòng.
21
Một tháng sau, tôi nhìn tờ giấy xác nhận mang thai mà muốn khóc không ra nước mắt, chỉ tay vào Thẩm Vị Phàm đang sững sờ bên cạnh và quát lớn:
“Anh bị bệnh hả?”
Con người gì vậy chứ, một lần mà cũng trúng!
Anh không những không tức giận mà còn khẽ nhếch môi cười.
Ánh mắt lấp lánh niềm vui đến mức khẽ run rẩy.
“An Mãn, anh có bị bệnh hay không, tờ giấy này nói rõ ràng rồi.”
“…”
Đồ thần kinh.
Tin Thẩm Trì Châu sắp đính hôn đang rầm rộ khắp nơi.
Tôi nhìn vào bếp, nơi Thẩm Vị Phàm đang đeo tạp dề bận rộn, giọng đầy bất mãn:
“Chuyện của cháu anh là sao đấy?”
Anh vừa cắt cà rốt vừa thản nhiên đáp:
“Không rõ lắm, nhưng Tiểu Châu không phải người như thế, em yên tâm.”
Sau khi đến Anh, tôi mới biết Thẩm Vị Phàm thực ra là chú ruột của Thẩm Trì Châu.
Nhưng hai người chỉ cách nhau một tuổi.
Mẹ của họ sinh con ở tuổi cao, lại từng mắc bệnh nặng. Sau khi sinh Thẩm Vị Phàm không lâu, bà đã qua đời.
Cha Thẩm vốn rất yêu thương vợ nên bị cú sốc nặng, sức khỏe sa sút nghiêm trọng, phải sang nước ngoài điều dưỡng một mình.
Anh cả của Thẩm Vị Phàm tiếp quản tập đoàn, nhưng lại ít quan tâm đến người em trai này, hoặc có lẽ vì cái chết của mẹ mà trách móc anh.
Thẩm Vị Phàm từ nhỏ đã hiểu chuyện, độc lập, luôn cư xử dịu dàng và lịch thiệp với mọi người, không bao giờ gây phiền toái cho gia đình.
Dù vậy, anh cũng không cảm nhận được chút nào sự đón nhận từ người thân.
Chuyển trường đến thị trấn nhỏ, có lẽ là hành động nổi loạn nhất mà anh từng làm.
Đó cũng là quê mẹ anh.
Chúng tôi đã gặp nhau như thế.
Sau đó, khi cha anh bệnh nặng, anh buộc phải rời đi trong đêm.
May mắn thay, cha anh đã được cứu sống.
Có lẽ sau khi cận kề cái chết, cha anh cũng nhận ra rằng mình đã lãng quên đứa con này suốt mười sáu năm.
Ông muốn hàn gắn mối quan hệ, lấy lý do bệnh nặng để giữ Thẩm Vị Phàm ở lại Anh.
Trước khi qua đời, ông đã cố chấp nắm tay Thẩm Vị Phàm mà hỏi:
“Con có trách cha không?”
Thẩm Vị Phàm nói không trách.
Nhưng lời nói ấy lại dịu dàng mà xa cách.
Tôi không biết trong lòng cha anh nghĩ gì, nhưng tôi thấy thương anh.
Khi anh cần tình cảm gia đình, mọi người lại coi anh như một người vô hình.
Họ trút hết sự phẫn nộ lên một đứa trẻ nhỏ bé, chưa bao giờ nghĩ rằng anh sẽ đau khổ và tự trách như thế nào.
Đến khi anh không còn cần cha và anh trai nữa, họ lại xuất hiện, dùng đạo đức để ép buộc anh, không chút quan tâm đến mong muốn của anh, tự lừa mình lừa người mà đóng vai một gia đình hòa thuận yêu thương nhau.
Thật nực cười.
Thẩm Vị Phàm đã làm sai điều gì?
Anh bị họ hành hạ suốt từng ấy năm.
Đâu phải anh tự chọn đến với thế giới này.
22
Có lẽ do mang thai làm nội tiết tố của tôi thay đổi, khiến tâm trạng trở nên đặc biệt nhạy cảm.
Nghĩ đến chuyện này, nước mắt cứ thế “rơi lã chã”.
Thẩm Vị Phàm thấy vậy liền vội vã ôm tôi vào lòng, đầu ngón tay nhẹ nhàng lau đi những giọt lệ nơi khóe mắt tôi.
“An Mãn, làm sao thế?”
Tôi bĩu môi, mắt ngấn nước.
“Thẩm Vị Phàm, tôi thấy thương anh.”
“Người nhà đối xử với anh không tốt, ngay cả tôi cũng không tốt với anh. Tôi không dám nghĩ anh đã buồn bã thế nào.”
Anh khựng lại, rồi bất giác bật cười, cằm khẽ tựa lên đỉnh đầu tôi.
Tiếng cười từ lồng ngực anh truyền qua, khiến trái tim tôi tê tê, ngứa ngáy.
“Biết trước em thương anh như vậy, anh đã kể khổ nhiều hơn rồi.”
Tiếng nức nở của tôi ngừng lại ngay tức khắc.
Nước mắt cứ lưng tròng, mãi không chịu rơi xuống.
Tôi lạnh mặt đẩy anh ra, rồi ngay khoảnh khắc đó, một chiếc nhẫn kim cương đã trượt vào ngón tay tôi.
Thẩm Vị Phàm khẽ hôn lên ngón tay tôi, đôi mắt ngập tràn dịu dàng.
“An Mãn, sao em có thể đối xử không tốt với anh được? Ông trời thương anh mới để anh gặp được em.”
“Lần này anh muốn được một lần tham lam.”
“Cho anh một mái nhà, được không?”
Nơi cánh mũi lại bất giác cay cay, tôi dụi mặt vào lồng ngực anh.
“Đám cưới phải thật hoành tráng, váy cưới cũng phải thật đẹp.”
Anh mỉm cười, dịu dàng đồng ý:
“Được.”