3

Câu trách móc còn chưa nói xong của anh ta bị câu nói nhàn nhạt của tôi nghẹn lại nơi cổ họng.
Tôi dập máy đúng lúc xe dừng trước cổng khu nhà.

Vừa xuống xe, nhóm chat công việc của công ty Giang Tiêu lập tức nhảy liên tục tin nhắn.
Tôi mở ra xem, số tin chưa đọc đã hiện hơn 99+.

Tin đầu tiên là do Triệu Vũ Yên gửi – ảnh chụp Giang Tiêu đang sửa điện và ống nước giúp cô ta.

“Ông chủ nhà ai mà chu đáo vậy trời! Bảo em làm trâu làm ngựa cho công ty cả đời em cũng cam lòng! Hợp đồng lao động em muốn ký ba kiếp ba đời luôn á!”

Bên dưới là một loạt bình luận ganh tị và trêu chọc của đồng nghiệp:

“Tui chưa từng thấy sếp như vậy đó! Chị lao công còn nói sếp mắc bệnh sạch sẽ mà? Nhìn đâu giống?”

“Trời đất ơi, đàn ông cởi vest ra mà đẹp trai vậy sao! Từ nay tui là fan girl của Tổng Giám đốc Giang! Ai cũng đừng giành!”

“Hình này là ‘bà Giang tương lai’ đăng đó, mơ mộng vừa thôi, quay về làm việc đi là vừa.”

Hồi trước, lúc Giang Tiêu chưa tuyển được thư ký, tôi chính là người không công giúp anh ta xử lý mọi việc.
Sau khi anh tuyển được Triệu Vũ Yên thay thế vị trí của tôi, tôi lại quên không rời khỏi nhóm này.

Xem xong toàn bộ tin nhắn, tôi mới xóa lịch sử trò chuyện và thoát nhóm.
Đã quyết định rời đi, giờ xem trước khung cảnh cuộc sống sau hôn nhân của họ, dường như cũng chẳng còn quá đau lòng.

Lúc ấy, tôi chợt nhớ lại…
Khi vừa tốt nghiệp rồi vào công ty, anh ngày nào cũng đăng ảnh về công việc hàng ngày của tôi trong nhóm.
Những bức ảnh chụp lén – khi thì pha cà phê, khi thì viết lịch trình.
Toàn bộ công ty không ai không nhận ra anh có ý với tôi.

Tình yêu như một loại chất xúc tác, ngay cả chuyện đi làm cũng trở nên ngọt ngào.
Nhóm làm việc khô khan vì tình cảm nồng nhiệt của anh mà tràn đầy sức sống.

Nhưng tất cả những điều ấy, đều chấm dứt từ khi Triệu Vũ Yên xuất hiện.
Cô ta thay thế toàn bộ công việc của tôi.
Giang Tiêu bắt đầu cấm mọi người nhắc tới tôi trong nhóm.
Công khai hay ngầm ngầm, anh ta đều thiên vị cô thư ký mới.

Một đồng nghiệp từng thân thiết với tôi chỉ vì nói một câu “cô ta làm không bằng tôi”, liền bị Giang Tiêu cắt luôn một năm tiền thưởng.
Cuối cùng, tôi phải lén chuyển cho cô ấy 50.000, cô ấy mới không vì tức giận mà từ chức ngay lập tức.

Trở về căn nhà đã sống tám năm nhưng chưa từng thuộc về tôi, tôi bắt đầu thu dọn hành lý cần mang đi.
Ánh mắt dừng lại nơi một cuốn album dày cộp chứa đầy những bức ảnh suốt mười năm.
Tôi ôm nó vào lòng, ngồi bên mép giường lật xem từng trang.

Mỗi bức ảnh, là một món quà Giang Tiêu từng tặng tôi.
Tám năm trước, anh từng nói với tôi rằng:

“Chờ khi anh tặng đủ 9.999 điều bất ngờ, chúng ta sẽ bước vào hôn nhân. Anh sẽ dùng sự chân thành để từng chút một mua chuộc em, khiến em cam tâm tình nguyện làm vợ anh.”

Anh còn đặc biệt đặt làm album 9.999 trang.
Giờ đây, chỉ còn lại trang cuối cùng trống trơn.
Không ngờ tất cả lại hóa công cốc.

Tôi ôm cuốn album đi xuống khu đất trống dưới nhà, dùng bật lửa đốt cháy nó.
Nhìn từng bức ảnh bị ngọn lửa nuốt chửng, từng chút từng chút biến thành tro tàn.
Cũng là đang chôn vùi tám năm thanh xuân của tôi.

Khi Giang Tiêu quay về, thứ anh nhìn thấy chính là cảnh tượng ấy.
Anh hoảng sợ đến trắng bệch cả mặt, lao tới đẩy tôi ngã xuống đất, vội vàng định đưa tay ra dập lửa.

Nhưng nhiệt độ quá cao khiến anh không thể đến gần, chỉ mới đưa tay vào chưa đến hai giây đã bị bỏng đỏ ửng.
Anh tức giận đến phát điên, giẫm mạnh lên cuốn album đang cháy.
Lửa cháy hừng hực nuốt lấy từng bức ảnh,
Anh gào lên giận dữ với tôi:

“Em đốt nó làm gì? Em bị điên à? Tích góp bao lâu như vậy, giờ em hủy sạch hết!”

4
Tôi lảo đảo đứng dậy khỏi mặt đất, phủi lớp bụi dày trên bộ đồ ngủ.
Ngọn lửa phản chiếu lên gương mặt tôi, ánh sáng ấm áp, nhưng giọng nói lại lạnh đến tê người:

“Không sao, vừa nãy mở ra xem thì thấy bên trong có côn trùng bò, chắc là gián, nên tôi đốt luôn.”

Nhìn thấy hành động của tôi, cuối cùng Giang Tiêu cũng nhận ra bản thân có hơi quá đáng.
Anh ta hít sâu một hơi, rồi mới lên tiếng:

“Không sao chứ? Xin lỗi, vừa rồi tôi nóng quá… Album đó chúng ta tích góp mười năm rồi, chẳng phải đã hẹn là sẽ để dành đến lúc kết hôn rồi mới cho mọi người xem sao? Tại sao em lại đột ngột đốt đi vậy?”

“Có côn trùng thì em có thể đợi anh về, hoặc nhắn tin cho anh cũng được, anh sẽ nghĩ cách.”

Tôi không thèm liếc anh ta lấy một cái.
Người đàn ông trước mặt đã chẳng còn là chàng trai từng nói sẽ bảo vệ tôi suốt đời năm nào nữa rồi.

“Anh lâu rồi không về nhà, chắc công việc bận lắm, chuyện nhỏ thế này không dám làm phiền anh đâu.”Đọc full tại page Vân hạ tương tư

Anh ta đứng bên cạnh tôi, ánh mắt nhìn đống tro tàn vẫn ngún khói đầy tiếc nuối và ân hận.
Khung cảnh này nực cười đến mức không thể nực cười hơn.

Rõ ràng là chính anh ta đã vì một người phụ nữ khác mà chôn vùi đoạn tình cảm mười năm,
Vậy mà giờ lại đứng đây diễn trò người tình si tình sao?

Tôi xoay người định rời đi.
Anh lại tưởng tôi đang giận dỗi, lập tức đưa tay kéo tôi lại, ôm chặt vào lòng.

Mùi nước hoa nồng nặc vị thuốc phiện ngọt ngào khiến tôi liên tục hắt xì.
Thế nhưng anh ta vẫn không buông tay, ngược lại còn đau lòng hỏi:

“Em bị cảm rồi à? Xin lỗi, anh thừa nhận dạo này bận quá nên lơ là cảm xúc của em. Đợi anh xong việc mấy hôm nữa, anh sẽ dẫn em đi chụp lại bộ ảnh khác được không? Mấy tấm vừa đốt sẽ chụp lại gấp đôi!”

Nếu là trước kia nghe được những lời này, có lẽ tôi sẽ mềm lòng tha thứ cho anh ta không do dự.
Nhưng sau một lần bị đưa vào phòng cấp cứu, tôi chẳng còn muốn dính líu đến người này thêm chút nào nữa.

Thứ tình cảm đến cả chất gây dị ứng chí mạng của tôi mà anh ta còn quên chỉ vì một người phụ nữ khác –
Tôi không thể tiếp tục tự lừa mình dối người được nữa.

Chờ anh ta bình tĩnh lại, tôi dứt khoát gỡ tay anh ra.

“Không cần xin lỗi đâu. Nếu thật sự cảm thấy áy náy, hay là tặng em một buổi tiệc sinh nhật đàng hoàng đi.”

Trước đây vì dị ứng kem, tiệc sinh nhật của tôi luôn thiếu vắng nhân vật chính, không bao giờ trọn vẹn.
Mà hai hôm nữa tôi sẽ rời đi, tôi chỉ muốn một lần cuối cùng được trải nghiệm cảm giác có anh ta bên cạnh chúc mừng sinh nhật.

Nghe yêu cầu đơn giản như vậy, ánh mắt anh ta lại bắt đầu lộ ra vẻ hoảng loạn, xen chút bất an.
Sau khi gật đầu đồng ý, anh còn chưa kịp hỏi gì thì điện thoại đã vang lên.

Nhìn thấy tên người gọi, anh ta hấp tấp giải thích:

“Công ty có chút việc, anh phải đi xử lý trước. Tối nay em đừng đợi anh, chuyện anh hứa chắc chắn sẽ làm, em đừng suy nghĩ nhiều.”

Vừa nói, anh ta vừa lùi bước không dừng.
Đến khi nói hết câu, người đã cách tôi mấy chục mét rồi.

Thật ra, tôi biết rõ đó là nhạc chuông dành riêng cho Triệu Vũ Yên.
Nhưng tôi không vạch trần lời nói dối của anh ngay lúc đó.

Sáng hôm sau, người đến trang trí tiệc sinh nhật đã có mặt ở nhà tôi.
Cùng lúc xuất hiện… còn có cả Triệu Vũ Yên.

Cô ta nói đây là kế hoạch do chính cô ta thiết kế, nên phải đích thân đến giám sát.
Nhưng đến khi trang trí xong cả một ngày, tôi mới phát hiện –
Cái gọi là “bữa tiệc của tôi” thực chất chỉ là bản giản lược của sinh nhật cô ta mà thôi.

Tối đó, sau khi tiễn hết nhân viên về, cô ta bước tới trước mặt tôi với vẻ mặt khiêu khích:

“Chị Nhuận Nhuận à, mọi người đã bận rộn cả ngày trời, chị xem thử có ổn không? Có xứng với thân phận của chị không?”

Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc vòng cổ trên cổ cô ta –
Chính là món đồ tôi từng đánh mất.
Giọng tôi lạnh lẽo:

“Đồ đã qua tay người khác, cũng chỉ xứng với cô thôi. Giữ mà dùng.”
Vừa dứt lời, cô ta liếc mắt sang bên cạnh, rồi bất ngờ cầm vật trang trí pha lê trên tủ ném mạnh xuống sàn.

Mảnh vỡ cứa rách mu bàn chân cô ta, máu chảy ra, cô ta òa khóc đầy tủi thân.

Tôi còn chưa kịp phản ứng, Giang Tiêu đã vung tay tát thẳng vào mặt tôi.

“Em làm đủ chưa hả? Vũ Yên có lòng tốt xin nghỉ để đến giúp em chuẩn bị sinh nhật, em phát điên cái gì vậy?”
“Nếu không hài lòng thì tự đi mà chuẩn bị!”

Anh ta chẳng cho tôi cơ hội giải thích, phát tiết xong liền bế Triệu Vũ Yên chạy ra khỏi nhà.

Tôi ngồi yên trên ghế sofa, canh giữ căn phòng khách vừa náo nhiệt vừa lạnh lẽo ấy suốt cả đêm.