7

Sau khi thay váy cưới xong, ba tôi có chút ngập ngừng hỏi:

“Con có muốn gặp mặt Cố Xuyên không? Dù gì ngày mai cũng làm lễ cưới rồi, hai đứa chưa từng gặp mặt thì có hơi không ổn lắm.”

Tôi do dự vài giây, cuối cùng vẫn từ chối:

“Thôi khỏi, con tin vào con mắt của ba.”

Mẹ tôi tinh ý nhận ra cảm xúc tôi không được tốt, bèn ra hiệu cho ba đừng nhắc đến chuyện đó nữa.

Lên xe rồi, dì tôi bất ngờ gọi điện đến.

“Nhuận Nhuận à, con vẫn chưa nói với Giang Tiêu chuyện con về nhà sao? Sao dì thấy nó chẳng có chút lo lắng nào vậy?”

“Vừa nãy còn đang dìu con hồ ly tinh kia lên lầu, dì gặp ngay trước cửa thang máy, tí nữa thì lao tới cào nát cái mặt giả tạo của cô ta rồi!”

Chẳng trách từ nãy đến giờ anh ta không liên lạc gì thêm, thì ra là đang bận hộ tống Triệu Vũ Yên về nhà.

Tôi cụp mắt, che giấu cảm xúc trong đáy mắt:

“Con không nói cụ thể, chỉ bảo là sẽ chia tay. Dù sao cũng chưa từng chính thức tỏ tình, nhiều nhất cũng chỉ coi là bạn. Con về kết hôn, không cần thiết phải thông báo cho anh ta.”

Dì tôi thở dài trong điện thoại:

“Thôi được rồi, dì cũng không hiểu nổi tụi con. Dì đã đặt vé chuyến bay lúc rạng sáng, chắc kịp về dự lễ cưới.”

“Cảm ơn dì, nhớ giữ gìn sức khỏe nhé.”

Cúp máy xong, mẹ tôi tức đến mức không nhịn được nữa:

“Mười năm rồi mà nó còn chưa một lần chính thức tỏ tình? Vậy mà con vì cái loại người đó mà lãng phí cả tuổi xuân?”

“Biết thế này, mẹ đã sớm kéo con về cưới chồng cho rồi! Thứ gì đâu không! Ngày nào cũng thấy con khen nó trước mặt ba mẹ, mẹ còn tưởng con sống hạnh phúc lắm cơ đấy, ai dè nó dám đối xử với con gái mẹ như vậy!”

Tôi vỗ nhẹ mu bàn tay mẹ, an ủi bà:

“Con chưa từng lừa mẹ. Thật ra, lúc đó con rất hạnh phúc.”

Trước khi Triệu Vũ Yên xuất hiện,
Chúng tôi vốn dĩ rất tốt.
Rõ ràng đã gần đến đích của hạnh phúc…
Mà sao lại thành ra thế này…

Tôi cố kìm nén cảm giác cay nơi sống mũi, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Thành phố xa lạ này khiến tâm trạng tôi hiếm hoi được thả lỏng.
Cứ như thể một khi quay về đây, tất cả cuộc đời tôi… đều có thể bắt đầu lại từ đầu.

Nhưng vừa mới tắm rửa xong sau khi về đến nhà, mẹ tôi đã tức giận ném điện thoại xuống ghế sofa.

“Ai lại đi báo cáo tấm ảnh váy cưới mẹ đăng vậy? Mẹ đăng ảnh con gái mình mặc váy cưới thì phiền đến ai? Bây giờ người trên mạng sao mà cực đoan thế? Không chịu nổi khi thấy người khác sống tốt à?!”

Ba tôi đẩy gọng kính, nhíu mày:

“Bị báo cáo à? Lý do là gì? Báo cáo thành công chưa? Vô lý thật đấy, để ba gọi hỏi người phụ trách bên nền tảng xem sao.”

Nghĩ đến điều gì đó, tôi vội ngăn ba lại:

“Thôi ba, chắc là vì váy cưới đắt quá, dễ gây hiểu lầm. Cũng có thể có người ghen ghét. Không sao đâu, xoá rồi thì thôi ạ.”

Tôi cầm điện thoại của mẹ lên nhìn thử.
Quả nhiên, ID người báo cáo – chính là Giang Tiêu.

Ngay giây sau, điện thoại tôi đổ chuông.

8

Sợ ba mẹ lo, tôi giữ vẻ mặt bình thản, quay vào phòng ngủ để nghe máy.

“Chu Nhuận! Em đến tiệm váy cưới làm gì? Ai cho em mặc váy cưới? Em đi với ai? Một mình à?”
“Anh bảo em về nhà, em nghe không hiểu à? Anh đợi em ở nhà lâu lắm rồi đấy, em đừng có thử thách sự kiên nhẫn của anh!”

Tôi hít sâu, cố gắng khống chế cảm xúc:

“Giang Tiêu, anh tưởng anh là hoàng đế chắc? Tôi là người trưởng thành, tôi có thể tự quyết định cuộc đời mình. Tôi đã nói rõ là chia tay rồi, người không hiểu tiếng người là anh đấy!”
“Tôi mặc váy cưới hay làm gì thì liên quan gì đến anh? Nếu còn tiếp tục làm phiền, đừng trách tôi báo công an!”Đọc full tại page Vân hạ tương tư
“Còn nữa, cái nơi đó chưa bao giờ là nhà của tôi. Đó là nhà của anh!”

Tôi không để anh ta kịp phản ứng, dứt khoát dập máy.
Sau đó chặn luôn số mới mà anh ta vừa dùng để gọi.

Nằm trong căn phòng mà ba mẹ đã chuẩn bị kỹ càng cho tôi, tôi trằn trọc mãi vẫn không ngủ được.

Bốn giờ sáng, dì gửi cho tôi một tin nhắn:

“Giang Tiêu tìm đến tận nhà dì luôn rồi, con nói gì với nó vậy? Hôm nay nó trông chẳng bình thường chút nào, cứ hỏi con đâu, rồi quỳ gối trước cửa nhà dì, nói gì cũng không chịu đứng dậy.”

Tôi dụi đôi mắt đã mệt mỏi, nhắn lại:

“Con đã nói rõ với anh ta rồi. Chắc tự anh ta phát điên thôi. Có lẽ không chấp nhận được chuyện người luôn theo đuổi mình bỗng nhiên biến mất. Tự ái bị tổn thương thôi. Dì không nói con đang ở đâu đúng không?”

“Dì con mà ngốc vậy à? Tất nhiên là không nói rồi! Dì đang trên đường ra sân bay đây, háo hức chờ đám cưới của Nhuận Nhuận nhà chúng ta đấy! Nhưng mà cưới gì mà dậy sớm thế? Con sao dậy giờ này rồi?”

Tôi không trả lời nữa, chỉ lặng lẽ tắt nguồn điện thoại.

Nước mắt rốt cuộc vẫn trào ra, làm mờ tầm mắt.
Còn một tiếng nữa mới đến giờ phải dậy, tôi cuối cùng cũng thiếp đi trong mơ màng.

Trong mộng cũng chẳng yên ổn, bên tai cứ vang vọng tiếng của Giang Tiêu:

“Em không được đi! Em không được rời khỏi anh! Anh không cho phép!”
“Ai cho em kết hôn? Em chỉ có thể ở bên anh! Trước đây là anh sai, anh xin em, xin em cho anh một cơ hội được không? Nhuận Nhuận, anh cầu xin em, tha thứ cho anh đi…”

Nước mắt thấm ướt hai má, tôi khóc đến run rẩy cả người.
Cho đến khi mẹ gọi tôi dậy, tôi mới thoát khỏi cơn ác mộng.

“Sao vậy con? Nhuận Nhuận, con mơ thấy gì à? Sao lại khóc dữ vậy, chẳng lẽ… không muốn cưới nữa sao?”
“Nếu con không muốn, thì không cần cưới. Mẹ sẽ đi nói với họ, đừng ủy khuất chính mình.”

Tôi vội nắm lấy tay mẹ, lắc đầu:

“Không đâu mẹ, con vẫn muốn cưới. Chỉ là… mơ thấy ác mộng thôi, con không sao đâu.”

Tôi rời giường, rửa mặt sơ qua, chuẩn bị làm tóc và trang điểm thì điện thoại lại đổ chuông.
Số gọi đến có đuôi là của Triệu Vũ Yên.

Chắc là muốn khoe khoang đây.
Cô ta trở thành kẻ chiến thắng, còn tôi lại là kẻ đào ngũ.

Tôi không nghe máy, lạnh lùng nhấn từ chối cuộc gọi.
Thế nhưng cô ta lại liên tục nhắn tin đến.

“Chị Nhuận Nhuận, em xin lỗi, tất cả đều là lỗi của em. Cầu xin chị hãy tha thứ cho em, thật sự là lỗi của em mà… Chị có thể nói đỡ vài lời với Tổng Giám đốc Giang được không? Xin anh ấy đừng sa thải em…”

“Ba mẹ em đã già, còn phải nuôi họ. Em thật sự không thể mất việc lúc này. Em không kham nổi tiền thuê nhà trong khu này, em đã vét sạch tiền tiết kiệm rồi, em sắp chịu không nổi nữa rồi…”

“Em thừa nhận trước đây có chút tình cảm không nên dành cho Tổng Giám đốc Giang… nhưng em thề là giữa bọn em chưa từng xảy ra chuyện gì cả! Em lấy mạng ra thề! Anh ấy giờ không nghe điện thoại, cũng đã xóa hết liên lạc với em rồi… Em không còn cách nào khác mới phải cầu xin chị… Nhân viên trong công ty đều nói Tổng Giám đốc Giang yêu chị nhất, lời chị nói anh ấy chắc chắn sẽ nghe mà…”

9

Mẹ bưng bữa sáng đến, thấy tôi cúi đầu nhìn chăm chú vào điện thoại, liền thắc mắc:

“Sao thế con? Có chuyện gì à?”

Tôi lắc đầu, không trả lời tin nhắn của Triệu Vũ Yên.
Những lời cô ta nói, tôi không tin dù chỉ một chữ.
Tôi cũng không muốn có bất kỳ dây dưa nào với quá khứ nữa.

Đợi lễ cưới kết thúc, tôi sẽ đổi số điện thoại.
Dù sao tôi cũng không có nhiều bạn bè, đổi số cũng chẳng ảnh hưởng gì, nhưng có thể tránh được vô số phiền phức.

Vừa ăn được một miếng sáng, chuông cửa nhà đã vang lên.
Mẹ tôi vừa lẩm bẩm vừa đi ra mở cửa:

“Sáng sớm ai lại tới thế nhỉ? Cố Xuyên vừa nhắn là còn chưa xuất phát mà…”

Rất nhanh sau đó, bà cầm theo một ly trà sữa bước vào.

“Ai đặt đồ ăn thế này? Trà sữa à?”

Mẹ nhìn kỹ tờ giấy dán trên ly, rồi cười nói:

“‘Công chúa Nhuận Nhuận’… Ơ, là con đặt à? Trà sữa con đặt đến rồi nè. Mẹ để bên cạnh con nhé? Nhưng mấy cái này con cũng nên hạn chế uống thôi. Nếu thích thì để dì trong bếp nấu cho con loại tốt hơn.”

Mẹ đặt ly trà xuống trước mặt tôi rồi rời khỏi phòng.
Nhưng tim tôi đập ngày càng nhanh, móng tay bấu sâu vào lòng bàn tay.

Hôm nay tôi đâu có đặt đồ ăn!
Và trong đơn hàng của tôi chưa từng có cái tên “Công chúa Nhuận Nhuận”.

Công chúa Nhuận Nhuận…
Đó là cái tên chỉ có Giang Tiêu mới dùng khi đặt trà sữa dỗ tôi vui.
Nhưng đã rất, rất lâu rồi anh ta không còn gọi như thế nữa.

Anh ta biết tôi về nhà?
Nhưng làm sao anh biết được địa chỉ của tôi?