Tên đàn ông còn chưa nói hết câu, một quyển sách bay thẳng đến đập vào đầu hắn.
Tôi túm lấy quyển sách tham khảo dày như gạch, ném mạnh thẳng vào ngực một tên khác — hắn lập tức nhăn nhó vì đau, rên lên thảm thiết.
“Còn không mau chạy?!”
Tôi hét lớn về phía An Kỳ.
Cô ấy cuối cùng cũng bừng tỉnh, hoảng hốt lao về phía tôi, nắm chặt tay tôi rồi cả hai cùng chạy bán sống bán chết.
Phía sau vang lên tiếng hét chửi tức giận của đám đàn ông.
Chạy băng qua hai con phố, chúng tôi mới dám dừng lại thở dốc.
An Kỳ vẫn chưa hoàn hồn, ngồi bệt xuống vỉa hè, hai vai run lên vì sợ.
“Cảm ơn cậu.”
Tôi chìa tay kéo cô ấy dậy, khẽ nhắc nhở:
“Lần sau tránh xa mấy gã đàn ông say xỉn ra.”
Tôi xoay người rời đi, đi được mấy bước vẫn còn nghe thấy tiếng An Kỳ gọi với theo sau lưng:
“Lâm San! Cảm ơn cậu! Sách tham khảo của cậu, tớ sẽ mua quyển mới đền cho!”
Tôi không trả lời, chỉ lặng lẽ bước nhanh hơn.
Lúc giúp cô ấy, tôi cũng không nghĩ nhiều.
Chỉ là từ hồi học cấp hai, tôi đã luôn phải một mình đi bộ về nhà sau giờ học buổi tối, từng vài lần gặp mấy gã đàn ông say rượu trên đường.
Có lần còn gặp cả một tên biến thái thích lộ hàng.
Nếu hôm đó tôi không chạy nhanh, có lẽ đã xảy ra chuyện tồi tệ rồi.
Khi đó tôi chỉ nghĩ, nếu có ai đó chạy cùng mình, liệu có dễ thở hơn không?
Tôi không định để tâm chuyện này.
Nhưng thật không ngờ — đám đàn ông kia lại tìm đến tận trường học.
Một trong số mấy gã kia chỉ thẳng vào tôi, nói tôi ném trúng đầu hắn khiến bị chấn động não, yêu cầu tôi bồi thường tiền viện phí.
Giáo viên sau khi nắm được sơ bộ sự việc, đã gọi tôi và An Kỳ vào văn phòng, cả phụ huynh của chúng tôi cũng được triệu tập.
Lần này, mẹ tôi cuối cùng cũng chịu xuất hiện.
Đám đàn ông kia kể lại rằng: lúc An Kỳ đi ngang qua, trong tay cầm điếu thuốc, tàn thuốc rơi trúng người họ, nên mới xảy ra tranh cãi.
Tôi đi ngang qua thấy vậy thì ra tay, kết quả làm một người bị ném trúng đến mức chấn động não.
Ba của An Kỳ vừa nghe đến đây lập tức phản bác:
“Con gái tôi ngoan ngoãn nhất nhà, sao có chuyện hút thuốc?!”
An Kỳ cúi gằm đầu, không nói lời nào.
Thực ra, tôi từng thấy cô ấy hút thuốc — là khi ở trong nhà vệ sinh, cùng Trương Vãn Nhi phì phèo nhả khói.
Có lẽ do áp lực quá lớn, cô ấy dùng cách đó để xả stress, nhưng người nhà cô ấy hoàn toàn không biết chuyện.
Mấy tên đàn ông vừa nhìn thấy ba An Kỳ mặc vest sang trọng, lái xe sang đến tận trường, là biết không dễ động vào, liền đồng loạt chuyển hướng sang tôi.
“Chính con bé này đã đánh anh em chúng tôi bị chấn động não, chuyện này chưa xong đâu, nhất định phải bồi thường tiền thuốc men!”
Nghe đến bồi thường tiền, mẹ tôi trợn trừng mắt, không nói một câu liền tát thẳng vào mặt tôi một cái.
“Đồ sao chổi! Mày suốt ngày chỉ biết gây rắc rối cho tao thôi!”
12
Cái tát của mẹ tôi rất mạnh, khiến má phải tôi sưng vù, tai ong ong như bị điếc tạm thời.
Ngay cả mấy gã đàn ông cũng sững sờ không nói nên lời.
An Kỳ tròn xoe mắt, ngay lập tức lao đến chắn trước mặt tôi:
“Là em hút thuốc, em sai rồi. Em hút trong con hẻm gần trường, không để ý nên va phải họ. Họ đòi tiền, đe dọa em, là Lâm San đi ngang qua đã cứu em. Tất cả là lỗi của em!”
Cô ấy đứng chắn giữa tôi và đám người, nước mắt rơi như mưa.
“Ba ơi, là con sai, nhưng Lâm San vô tội, là người đã giúp con.”
Lúc này, cha của An Kỳ mới hoàn hồn, vội vàng ôm lấy con gái an ủi.
“Mấy chuyện như vậy sớm nói với ba mẹ là được rồi, đừng sợ.”
Nói xong, ông lập tức lấy điện thoại gọi cho luật sư, nghi ngờ đám đàn ông kia giở trò lừa đảo, còn nói muốn báo cảnh sát.
Mấy gã đó vội vàng lắc đầu, cúi đầu xin lỗi lia lịa, miệng luôn miệng nói hiểu lầm.
Tôi ôm mặt, chỉ lặng lẽ nhìn mẹ mình.
Rõ ràng cũng là cha mẹ cả, nhưng cách đối xử và bảo vệ con cái lại khác nhau một trời một vực.
Tôi bật cười chua chát, trong lòng càng thêm chắc chắn quyết tâm của mình.
Mẹ tôi thấy ánh mắt tôi, ánh nhìn có phần chột dạ, vội vàng tránh đi:
“Tôi… tôi làm sao mà biết được, tôi tưởng mày lại gây họa nữa. Mày có thể để tôi bớt lo được không?”
Tối hôm đó, khi tôi về nhà, phát hiện trên giường có thêm một lọ thuốc mỡ.
Có lẽ đó là lời xin lỗi âm thầm của bà.
Nhưng tôi không còn quan tâm nữa.
Còn đúng một tháng nữa là đến kỳ thi đại học.
Cả trường bắt đầu bước vào trạng thái căng thẳng, các thầy cô ước gì có thể bẻ đầu chúng tôi ra để nhét hết kiến thức vào trong.
Tôi biết lúc này cuống lên cũng chẳng ích gì, cứ tiếp tục ôn tập theo kế hoạch ban đầu.
Giữa trưa tranh thủ dạy kèm thêm cho Hứa Tư Niên.
Khi chỉ còn nửa tháng nữa đến kỳ thi, trong lớp lan truyền một tin đồn:
Nghe nói nhà Trương Vãn Nhi phá sản, cô ta đã hai ngày không đến lớp.
Ngày thứ ba sau đó, Trương Vãn Nhi cuối cùng cũng xuất hiện ở trường — và ngay tại cổng trường, cô ta cãi nhau ầm ĩ với bố mẹ.
“Trước kia chẳng phải nói sẽ cho con đi du học sao? Giờ con làm gì còn nhớ cách giải mấy đề đó nữa! Chính bố mẹ đã hại con!”
Đáng tiếc thay, đáp lại tiếng khóc lóc và oán trách của cô ta chỉ là sự im lặng lạnh lùng của cha mẹ.
Chuyện này cũng chẳng ai quan tâm thêm nữa — mọi người bàn tán vài câu rồi lại vùi đầu vào việc ôn tập.
Trước ngày thi đại học, tôi hẹn Hứa Tư Niên ra khu rừng nhỏ phía sau trường để trò chuyện.
Cậu nắm tay tôi, khác thường mà lặng lẽ.
“Cậu đang nghĩ gì thế?”
“Ngày mai là thi rồi.”
Hứa Tư Niên cuối cùng cũng lên tiếng, dừng bước, ánh mắt nhìn tôi chăm chú:
“Chúng ta… cậu định thi trường nào?”
Lời định nói ra đến miệng lại bị cậu nuốt lại, đổi sang một câu khác.
“Tớ định liều vào Thanh Hoa Bắc Đại, còn cậu?”
“Tớ không chắc, vào Thanh Bắc có vẻ hơi khó… tớ chỉ muốn ở gần cậu, không muốn phải xa nhau.”
“Tại sao phải xa? Tớ từng nói là sẽ chia tay sao?”
Hứa Tư Niên ngẩn người, rồi bất chợt vui mừng lộ rõ trong mắt, ôm chầm lấy tôi thật chặt.
“Tớ cũng không muốn xa cậu, chúng ta mãi mãi bên nhau.”
Cậu ôm tôi đung đưa, đến mức tôi suýt chóng mặt, thì nghe cậu thì thầm bên tai:
“Lâm San, chỉ có mình cậu là tin tớ. Không phải ba mẹ, cũng không phải thầy cô — ai cũng muốn bỏ rơi tớ, ai cũng nói tớ vô dụng, chỉ có cậu tin rằng tớ làm được. Tớ yêu cậu.”
Tôi kiễng chân, đặt lên môi cậu một nụ hôn, cảm nhận cơn gió đang lướt qua hai chúng tôi.
“Tớ cũng vậy.”
Trước kia tôi chỉ muốn dựa vào Hứa Tư Niên để giải quyết vài rắc rối,
Nhưng giờ đây…
Tôi thực sự yêu cậu ấy rồi.
13
Ngày kết thúc kỳ thi đại học, tôi là người đầu tiên bước ra khỏi phòng thi.
Hàng loạt phóng viên lập tức ùa tới vây quanh tôi, đặt đủ loại câu hỏi.
Tôi không trả lời mấy câu kiểu đề khó không, thi có tự tin không.
Tôi chỉ nhìn thẳng vào ống kính, chân thành nói:
“Tôi muốn cắt đứt quan hệ với bố mẹ mình. Tôi biết họ chưa từng ủng hộ việc tôi thi đại học, nhưng tôi không muốn kết hôn khi còn quá trẻ.”
Ngay lập tức, một tiêu đề chấn động xuất hiện khắp các mặt báo:
【Một thí sinh khóc nghẹn trước cổng trường thi, cầu xin đừng bị ép gả, kể về những năm tháng bị gia đình lạnh nhạt.】
Tin tức gây chấn động dư luận.
Hôm trở về nhà, tôi được cảnh sát và phóng viên hộ tống.
Vừa mở cửa, mẹ tôi — đã xem tin tức trên mạng — liền lao ra với một cây gậy định đánh tôi.
Nhưng vừa thấy trước mặt là cả dàn máy quay, bà lập tức xanh mặt lùi lại.
Trước ống kính, tôi kể hết những năm tháng đã trải qua.
Chưa kịp nói hết, Lâm Diệu (em trai tôi) đã lao ra, cầm đồ chơi đập vào người tôi:
“Mẹ nói mày là sao chổi, mọi thứ trong nhà đều là của tao, chẳng liên quan gì đến mày, cút đi!”
Đúng lúc, nhân chứng sống tự động “giao nộp”.
Truyền thông lập tức đưa tin rầm rộ, mạng xã hội dậy sóng.
Cư dân mạng phẫn nộ tột độ, lên án cha mẹ tôi dữ dội.
Mẹ tôi đi chợ còn bị người ta ném rau héo, cà chua thối.
Lãnh đạo chỗ làm của họ đọc được tin tức cũng không nương tay — đuổi việc ngay lập tức.
Từ đó, hai người chỉ dám ở lì trong nhà, không dám ló mặt ra ngoài.
Cha của An Kỳ vì cảm ơn tôi đã cứu con gái ông, chủ động giúp tôi thuê một căn phòng nhỏ.
Tôi tạm thời sống ở đó, ban ngày đi làm thêm, chờ điểm thi đại học.
Tôi cũng làm thủ tục chuyển hộ khẩu, tách riêng khỏi sổ hộ khẩu của bố mẹ.
Ngày cầm được sổ hộ khẩu độc lập trên tay, nước mắt tôi rơi xuống.
Gia đình đã giam cầm tôi mười mấy năm…
Cuối cùng, tôi đã thoát ra được.
Tôi làm việc tại một nhà hàng, vừa mưu sinh vừa chờ kết quả thi.
Điểm thi còn chưa công bố, người của Thanh Hoa đã đến trước.
Họ bảo muốn đưa tôi đến khách sạn nghỉ ngơi, có sinh viên của trường đi cùng để trò chuyện, giới thiệu trường.
Tôi thẳng thắn đáp:
“Em còn phải đi làm thêm.”
Vậy là từ hôm đó, ngày nào cũng có giáo viên của Thanh Hoa đến nhà hàng nơi tôi làm việc để thăm hỏi.
Chẳng bao lâu, đại diện của Bắc Đại cũng xuất hiện.
Người đến nhà hàng càng lúc càng đông, ông chủ thấy vậy liền tăng lương cho tôi.
Giáo viên hai trường không ngừng khuyên tôi đăng ký nguyện vọng,
nói rằng sẽ được miễn học phí, còn có học bổng rất cao.
Tôi vẫn chưa đưa ra câu trả lời, tiếp tục bình tĩnh chờ điểm thi.
Cuối cùng, khi điểm chuẩn được công bố, tôi nhận được điện thoại từ Hứa Tư Niên.
“Đậu rồi, đậu rồi!”
Đầu dây bên kia vang lên tiếng reo hò của cả nhà cậu ấy.
Hứa Tư Niên phát huy vượt mong đợi, vượt qua điểm sàn đại học,
chỉ tiếc là điểm không đủ vào ngành cậu ấy mong muốn, có nguy cơ bị điều chuyển nguyện vọng.
Tôi an ủi cậu, bảo không cần lo,
rồi gọi cho giáo viên của Thanh Hoa.
Điện thoại vừa reo một tiếng đã có người bắt máy.
“Chào em Lâm San, em suy nghĩ thế nào rồi? Em là thủ khoa khối tự nhiên toàn tỉnh, rất phù hợp với trường chúng tôi! Em đang ở đâu, thầy đến gặp em ngay nhé!”
Tôi ngập ngừng vài giây rồi nói thật:
“Thưa thầy, em rất muốn học ở Thanh Hoa… nhưng bạn trai em vừa mới đủ điểm sàn thôi ạ…”
Bên kia điện thoại im lặng một lát, rồi thầy cười hiểu ý:
“Được rồi, thầy sẽ trao đổi với lãnh đạo xem sao.”
Sau đó là giai đoạn điền nguyện vọng,
và tiếp tục chờ giấy báo trúng tuyển.
Vì có danh hiệu thủ khoa tỉnh, tôi có thể đi dạy kèm và kiếm được nhiều tiền hơn.
Sống một mình trong căn phòng trọ không bao lâu, tôi nghe tin tức từ người khác về gia đình mình.
Cha tôi uống rượu rồi ra ngoài chơi, không may gặp tai nạn giao thông, nghe nói có thể phải cắt cụt một chân.
Mẹ tôi vừa hay tin đã tái phát cao huyết áp, ngất xỉu, cả hai cùng được đưa vào bệnh viện.
Lâm Diệu (em trai tôi) ở nhà gào khóc lăn lộn, giọng khàn đặc cũng chẳng ai đoái hoài.
Tôi nghe chuyện này, nhưng trong lòng rất bình thản, không vui, cũng chẳng buồn.
Với tôi, họ đã giống như người dưng nước lã.
Vậy thì còn liên quan gì đến tôi nữa?
Ngày nhận được giấy báo trúng tuyển,
mẹ của Hứa Tư Niên mời tôi đến nhà ăn cơm.
Họ chuẩn bị một bàn tiệc thịnh soạn để chúc mừng tôi,
Hứa Tư Niên còn nắm tay tôi thật chặt.
Tôi nhìn tờ giấy báo trúng tuyển trong tay chúng tôi,
quay sang mỉm cười với cậu ấy:
“Tớ đã nói rồi — tớ sẽ đưa cậu lên Thanh Hoa hoặc Bắc Đại, và tớ đã làm được.”
[Hoàn]