Nam phụ Thẩm Cẩn Thần si mê nữ chính, vì nữ chính mà đối đầu với nam chính, lại vì giúp nữ chính trốn ra nước ngoài mà không tiếc chống lại cả gia tộc.
Cuối cùng, trên đường ra sân bay tìm nữ chính, anh ta gặp tai nạn xe, trở thành người thực vật.
Nữ chính đau lòng quay về nước, rồi tiếp tục nối lại tình xưa với nam chính.
Chậc chậc chậc, cũng chỉ là một công cụ phục vụ cốt truyện mà thôi.
Còn về đứa em trai này, trong truyện không nói nhiều, chắc cũng giống tôi, chỉ là nhân vật quần chúng vô danh.
Thẩm Dịch Hàn chăm chú nhìn chiếc bánh bao nhân thịt to tướng trong tay tôi, mắt sáng lên.
Tôi giật mình, theo phản xạ ôm chặt vào lòng: “Làm gì, tôi chỉ có đúng một cái thôi đấy.”
Thẩm Dịch Hàn nhìn tôi với ánh mắt khó diễn tả, sau đó ngồi xuống cạnh tôi.
Tự mình nói một tràng:
“Tô Trạch ghét ăn đồ mặn, chuyện này ai cũng biết, vậy mà cậu – người theo đuổi cậu ta – lại cứ cố tình tặng cậu ta bánh bao nhân thịt…”
Tôi khó hiểu nhìn cậu ta: “Liên quan gì đến cậu?”
Thẩm Dịch Hàn: “Cậu biết rõ cậu ta sẽ từ chối, cho nên cậu mua để ăn một mình.”
“Ngay cả khi bị từ chối, cậu cũng chẳng hề buồn bã, cậu vốn không thật lòng thích cậu ta, tất cả chỉ là diễn thôi.”
Tim tôi thót lên.
Thằng nhóc này…
“Diễn cho ai xem? Cho Tô Trạch? Hay là… cho Kiều Lạc?”
Bốp —
Tôi đưa bàn tay dính đầy dầu mỡ vỗ thẳng lên miệng cậu ta.
Kéo cậu ta vào một góc khuất, tôi trừng mắt: “Cậu rốt cuộc muốn làm gì?”
“Chỉ là muốn xác nhận thôi.” Thẩm Dịch Hàn nhăn mặt, liên tục lau miệng, rồi ngước mắt nhìn tôi: “Muốn kiểm chứng xem, liệu cậu có giống tôi, cũng đã mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ.”
Đồng tử tôi co rút, bàng hoàng ngẩng đầu lên.
4
Thẩm Dịch Hàn cũng giống như tôi, cậu ấy cũng đã mơ thấy sự thật của thế giới này.
Tôi muốn cứu Kiều Lạc.
Còn cậu ấy muốn cứu anh trai mình – nam phụ số khổ Thẩm Cẩn Thần.
“Tôi đã thử rất nhiều cách rồi, nhưng ánh mắt của anh tôi vẫn dần dần bị Lâm Vũ Nhu thu hút…”
Thẩm Dịch Hàn nhìn tôi.
“Có lẽ, chúng ta có thể giúp đỡ lẫn nhau.”
Tôi ngẩn ra: “Ý cậu là gì?”
“Anh tôi, người thừa kế đời sau của nhà họ Thẩm, từ nhỏ đã phát triển toàn diện đức trí thể mỹ, cao 1m88, dáng người mẫu, mặt mũi minh tinh, đầu tư vào anh ấy không lỗ đâu.”
“Tôi thấy, anh ấy rất hợp với bạn thân cậu.”
Tôi lập tức hiểu ra.
Cậu ấy muốn hợp tác với tôi, mai mối Kiều Lạc với anh trai cậu ấy.
Nếu thành công, cả hai người họ đều có thể thoát khỏi kết cục bi thảm đã được định sẵn.
Tôi nhún vai: “Cậu phải chuyển sự chú ý của anh cậu ra khỏi nữ chính trước đã.”
Vừa nhắc đến chuyện này, sắc mặt Thẩm Dịch Hàn liền u ám.
Cậu ấy hoàn toàn bó tay.
Tôi vỗ vỗ vai cậu ấy.
“Tôi có một kế.”
Tôi ghé sát vào tai cậu ấy thì thầm vài câu, Thẩm Dịch Hàn lập tức đẩy tôi ra.
Mặt lúc đỏ lúc trắng.
“Cậu bảo tôi đi theo đuổi… đuổi nam chính á?!”
“Cậu nhầm rồi đúng không? Nếu phải theo đuổi, chẳng phải nên theo đuổi nữ chính sao?”
“Không không không, tôi không nhầm đâu.”
Tôi chân thành nói: “Cậu cũng nói rồi, cha mẹ cậu mất sớm, anh cậu với cậu nương tựa lẫn nhau, một khi cậu xảy ra chuyện, anh cậu chắc chắn sẽ chẳng còn tâm trí đâu mà tán tỉnh nữ chính nữa.”
“Theo đuổi nữ chính làm sao quan trọng bằng theo đuổi nam chính?”
“Hơn nữa, cậu cũng đi theo đuổi Tô Trạch, như vậy anh cậu với bạn thân tôi sẽ có thêm chủ đề chung để nói chuyện.”Đọc full tại page Vân hạ tương tư
“Một mũi tên trúng hai đích!”
Chỉ vài câu, vẻ mặt Thẩm Dịch Hàn đã bắt đầu dao động.
Sau vài giây suy nghĩ, cậu ấy lúng túng mở miệng: “Nghe cậu nói… cũng có lý.”
Tôi đắc ý nhướng mày.
Thẩm Dịch Hàn liếm môi, đột nhiên hỏi: “Cái bánh bao nhân thịt này cậu mua ở đâu vậy? Ngon phết đấy.”
Tôi: “…”
5
Ngày hôm sau, trời mưa như trút nước.
Tôi như thường lệ đi đưa bữa sáng cho nam chính, trên đường gặp Thẩm Dịch Hàn.
Cậu ấy cầm theo một chiếc sandwich.
Mắt sáng lấp lánh.
“Tạm nhịn đi.” Tôi khuyên cậu ấy: “Biết cậu rất đói, nhưng giờ nhịn chút đã, đợi cậu ta từ chối cậu xong rồi ăn cũng chưa muộn.”
“Cậu tưởng ai cũng như cậu chắc?”
Thẩm Dịch Hàn hừ lạnh một tiếng.
Nhưng vừa đến trước cửa lớp, cả hai chúng tôi đều khựng lại.
Trước cửa lớp của Tô Trạch có rất đông người vây quanh.
Mọi người xì xào bàn tán, vươn cổ ra nhìn vào trong.
Chúng tôi chen vào xem, hóa ra là một cô gái đang tỏ tình với Tô Trạch.
Cô ấy cúi thấp đầu, hai má đỏ bừng.
Nhưng Tô Trạch lại đứng trên cao, lạnh lùng nhìn xuống cô ấy.
“Thích tôi? Hơ, mấy chữ ‘thích’ trong miệng các cô rẻ mạt vậy sao?”
“Không… không phải, em thật sự thích anh.”
Cô gái cuống quýt giải thích.
Tô Trạch nhíu mày khó chịu: “Cút đi.”
Cô gái sững sờ ngẩng đầu nhìn anh ta, trong mắt đầy tổn thương.
Đúng lúc này, một cô gái xinh xắn mặc váy trắng bước ra: “Bạn học Tô, cậu không thích cô ấy có thể từ chối lịch sự, tại sao nhất định phải làm cô ấy mất mặt như vậy?”
Nhìn rõ người vừa lên tiếng.
Tôi quay đầu liếc mắt với Thẩm Dịch Hàn.
Ồ hố, nữ chính xuất hiện rồi đây.
Tô Trạch nhìn cô ấy, nửa cười nửa không: “Cậu nói gì?”
Lâm Vũ Nhu ngẩng cao đầu, không chịu khuất phục, từng chữ từng chữ lặp lại.
Trong mắt đầy sự kiên cường.
Tô Trạch nghe xong, ý cười trong mắt biến mất: “Lịch sự? Với loại người như họ, cần gì phải lịch sự?”Đọc full tại page Vân hạ tương tư
Anh ta quay đầu nhìn cơn mưa tầm tã ngoài cửa sổ, lạnh giọng nói.
“Nói thích tôi, vậy cũng phải thể hiện một chút chứ. Bây giờ, ai ra sân chạy ba vòng, tôi sẽ cân nhắc thử hẹn hò với cô ấy.”
Mọi người xôn xao.
Trời mưa to như thế, nếu thật sự ra đó chạy ba vòng, ngày mai chắc chắn sẽ ốm.
Các cô gái đều bắt đầu do dự.
Còn tôi, lập tức quay sang nhìn Thẩm Dịch Hàn.
Thấp giọng nói: “Anh cậu đang đứng trong đám đông kia kìa.”
Thẩm Dịch Hàn cũng nghiến răng: “Bạn thân cậu đang trốn ở hành lang đối diện theo dõi đấy.”
Chúng tôi nhìn nhau ba giây, rồi đồng loạt lao ra sân vận động.
Rất nhanh, hành lang vang lên tiếng gào thét của Kiều Lạc.
“Trần Hân! Cậu dừng lại cho tôi!”
“Không được chạy! A a a, cậu có thể có chút lòng tự trọng không vậy!”
“Tô Trạch đồ khốn, cậu bị điên à!”
Còn có tiếng hô hoán của mọi người.
“Mau tới đây, học trưởng Thẩm Cẩn Thần đột nhiên không thở được rồi!”
“Mau gọi người cấp cứu!”
6
“Để cơn mưa này cứ thế trút xuống~”
Thẩm Dịch Hàn vừa chạy vừa hát, trông chẳng khác nào một phi tần phát điên trong lãnh cung.
Cậu ta chạy rất nhanh, tôi vừa định đuổi theo thì bị người ta túm chặt cổ áo kéo lại.
Giọng nói đầy tức giận vang lên bên tai tôi: “Còn chạy nữa à? Trần Hân, nếu cậu còn tiếp tục hạ thấp bản thân thế này, chúng ta tuyệt giao luôn!”
Nhận ra cô ấy thật sự nổi giận rồi, tôi lập tức dừng lại, quay người chui vào dưới chiếc ô của Kiều Lạc.
“Đừng giận mà, tôi không chạy nữa đâu.”
“Thẩm Dịch Hàn hình như yêu Tô Trạch sâu đậm lắm, tôi chạy không lại cậu ta đâu.”
Kiều Lạc trừng mắt nhìn tôi, há miệng muốn nói gì đó nhưng mãi vẫn không thốt nên lời.
Tôi vừa định dỗ cô ấy thì thấy Thẩm Cẩn Thần được người ta dìu xuống lầu trong vội vã.
Anh ta quay đầu nói với Lâm Vũ Nhu: “Xin lỗi em, hôm nay anh có việc, không thể tiện đường đưa em về nhà được.”
Giây tiếp theo, anh ta lao thẳng vào mưa, đuổi theo Thẩm Dịch Hàn.
“Đứng lại cho tôi!”
“Anh bị hen suyễn, không được vận động mạnh, anh không biết sao?!”
Hen suyễn?
Tôi nhìn Thẩm Dịch Hàn đang sinh long hoạt hổ kia, thật sự không nhìn ra đấy.
Bên kia rối loạn cả lên, Kiều Lạc kéo tay tôi lôi tôi rời khỏi sân vận động.
Tô Trạch đứng trên lan can tầng ba nhìn xuống, ánh mắt lạnh lùng, như thể đang xem một trò hề.
Lâm Vũ Nhu ở bên cạnh chất vấn: “Đây chính là điều cậu muốn sao? Bây giờ cậu hài lòng rồi chứ?”
Đúng là nữ chính, lúc nào cũng đầy chính nghĩa.
Thật ra mấy chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến cô ấy cả.
Tôi quay đầu nhìn bóng lưng Kiều Lạc, lại nhìn Thẩm Dịch Hàn và Thẩm Cẩn Thần đang ầm ĩ ngoài sân vận động.
Cốt truyện đã bắt đầu lệch khỏi quỹ đạo ban đầu rồi.
Kết cục của các cậu, có thể sẽ thay đổi chăng?