7
Tin vui lớn! Tin vui lớn!
Đã ba tháng kể từ khi tôi không não chạy theo đuổi Tô Trạch, tôi có thể khẳng định Kiều Lạc sẽ không bao giờ nảy sinh tình cảm mập mờ với cậu ta nữa rồi.
Thậm chí tôi còn bắt đầu lo lắng, sợ rằng Kiều Lạc vì tôi mà sẽ đối đầu với Tô Trạch, cuối cùng lại bị cậu ta trả thù, thế thì hỏng bét.
Đang thấp thỏm bất an, tôi phát hiện Kiều Lạc dường như chẳng còn chú ý gì đến Tô Trạch nữa.
Cô ấy vừa nói chuyện với tôi, vừa vô thức nhìn về một hướng nào đó, xuất thần.
Tôi nhìn theo ánh mắt cô ấy — là Lâm Vũ Nhu?
Lâm Vũ Nhu đang cười nói vui vẻ với mấy bạn cùng lớp, đi về phía chúng tôi.
Kiều Lạc nói: “Không hiểu sao, cứ nhìn thấy cô ấy là tớ lại muốn bắt nạt cô ấy.”
Tôi: “?”
Không phải chứ, như vậy có đúng không?
Để thúc đẩy cốt truyện, thế giới này bây giờ đã không cần logic nữa rồi sao?
“Khoan đã.” Thấy vẻ mặt Kiều Lạc đầy hăm hở, tôi lập tức túm lấy cổ tay cô ấy: “Cậu định làm gì vậy?”
Ánh mắt Kiều Lạc nhìn Lâm Vũ Nhu ngày càng sắc bén, giọng nói cũng trở nên âm hiểm:
“Xinh đẹp, lại được nhiều người thích, tháng trước thi cuối kỳ còn vượt mặt tớ, đứng nhất toàn trường, thật sự khiến người ta ghen tỵ quá đi~”
Cô ấy cười một cách kỳ lạ, đầy ác ý.
Quả thật rất giống kiểu nữ phụ ác độc thần kinh. Nhưng mà…
“Không phải cậu không đứng nhất là do cậu thức đêm cày phim, hôm sau vào phòng thi ngủ gật à?”
Kiều Lạc sững người: “Ờ ha.”
Tôi vò trán: “Lạc Lạc, cậu đừng làm mấy chuyện ngớ ngẩn đấy nhé, người ta có đụng chạm gì cậu đâu, cậu… á!”
Tôi tận mắt nhìn thấy lúc Lâm Vũ Nhu đi ngang qua, Kiều Lạc lặng lẽ duỗi cái chân dài ra ——
Lâm Vũ Nhu đá trúng chân Kiều Lạc, lảo đảo suýt ngã, không thể kiểm soát được cơ thể lao về phía trước.
Tôi trợn to mắt, lập tức lao lên, ngã rầm xuống đất, làm đệm thịt cho Lâm Vũ Nhu.
Tôi cảm thấy khoảnh khắc đó mình đã nhìn thấy cụ cố.
May mà Lâm Vũ Nhu rất nhẹ…
“Khụ khụ khụ, xin lỗi, chân bạn tớ hơi dài chút.”
Tôi cố gắng nói.
Lâm Vũ Nhu vội vàng bò dậy khỏi người tôi.
“Cậu không sao chứ?”
Cô ấy đỡ tôi dậy, còn bên kia, Kiều Lạc cũng sững sờ, vội vàng chạy tới: “Sao cậu lại ngã vậy?!”
Tôi phẩy tay: “Không sao đâu.”
Lâm Vũ Nhu xinh đẹp dịu dàng, hoàn toàn không chấp nhặt với Kiều Lạc, còn quan tâm tôi đủ điều.
Cảm động, thật sự quá cảm động rồi.
Sau khi cô ấy rời đi, tôi quay đầu lại thì nhìn thấy vẻ mặt của Kiều Lạc, cả người tôi khẽ run lên.
“Đến cậu cũng thích cô ấy, không tiếc đứng về phía cô ấy chống lại tôi, thật sự… làm người ta khó chịu quá đi~”
Bốp ——
Tôi tát thẳng vào mặt Kiều Lạc: “Cậu điên cái gì thế?”
Kiều Lạc ôm mặt, có chút tủi thân, nhưng ánh mắt lại rất tỉnh táo: “Đánh tôi làm gì?”
…
Đối với sự thay đổi của Kiều Lạc, tôi bắt đầu cảm thấy bất an, thế nên tranh thủ tìm Thẩm Dịch Hàn để kiểm chứng.
Dưới mắt cậu ấy quầng thâm rõ rệt, trông như đã hai ngày không ngủ ngon.
“Lúc đầu, anh tôi với Lâm Vũ Nhu gần như đã trở thành bạn học bình thường rồi, không biết sao, đột nhiên lại như bị trúng tà, ánh mắt cứ vô thức dừng lại trên người Lâm Vũ Nhu, còn thường xuyên cười ngây ngốc với cô ấy nữa.”
Tôi thở dài một tiếng, đã hiểu.
“Quả nhiên, chúng ta vẫn không thể chống lại cốt truyện định sẵn sao?”
Thẩm Dịch Hàn im lặng vài giây, đột nhiên vỗ vai tôi.
“Đừng bỏ cuộc, vẫn chưa đến lúc đâu.”
Tôi ngẩng đầu nhìn cậu ấy, cậu ấy nở một nụ cười, để lộ hàm răng trắng bóng.
“Tôi đang tính tìm cách giữ anh tôi ở nhà vài ngày, không cho anh ấy tiếp xúc với Lâm Vũ Nhu, còn cậu thì cố gắng ngăn bạn thân cậu bắt nạt Lâm Vũ Nhu đi, chúng ta cứ từ từ tính tiếp.”
Tôi ngẩn người, gật đầu, chắc chỉ có thể làm vậy thôi.
Nhưng ngay tối hôm đó, lại xảy ra biến cố.
Trên đường tan học, tôi vô tình nghe thấy mấy cô gái trò chuyện ở hành lang.
“Lâm Vũ Nhu đâu rồi? Đi vệ sinh mà lâu thế nhỉ?”
“Chúng ta trực nhật gần xong rồi đấy, cô ấy không phải là đang định trốn việc đấy chứ?”
“Sao lại như vậy chứ? Đúng là con gái nhà quê, chẳng có ý thức gì cả.”
Tôi theo phản xạ dừng bước.
Quay đầu hỏi: “Cô ấy đã đi vệ sinh được bao lâu rồi?”
Cô bạn kia hơi sững người, đáp: “Gần một tiếng rồi.”
Không ổn rồi.
Tôi lập tức quay đầu chạy, lao thẳng đến lớp Thẩm Dịch Hàn: “Có chuyện rồi, khả năng cao là tình tiết nhốt trong nhà vệ sinh bỏ hoang sắp bắt đầu rồi.”
Trong tiểu thuyết, Lâm Vũ Nhu bị Kiều Lạc lừa đến nhà vệ sinh bỏ hoang, bị nhốt suốt một đêm, phát sốt cao, sau đó được nam chính Tô Trạch tìm thấy, bế đi bệnh viện. Sự kiện này là bước ngoặt quan trọng giúp quan hệ hai người từ đối đầu chuyển sang gần gũi hơn.
Thẩm Dịch Hàn vội hỏi: “Là Kiều Lạc làm à?”
Tôi bất an: “Tôi không biết…”
Từ sau lần cô ấy đưa chân ngáng Lâm Vũ Nhu, tôi vẫn luôn giám sát cô ấy, trông có vẻ bình thường rồi, nhưng cũng có thể cô ấy đang diễn, tôi không thể chắc được.
Nhưng giờ cũng không còn thời gian để suy nghĩ nhiều như vậy nữa.
Nếu thật sự là Kiều Lạc làm, thì Lâm Vũ Nhu nhất định không thể gặp chuyện được!
Tôi bắt đầu hoảng loạn: “Cậu giúp tôi cùng đi tìm đi, chuyện này không thể để lớn chuyện được.”
Đang vội nghĩ xem Lâm Vũ Nhu có thể bị nhốt ở đâu, đột nhiên trong miệng tôi có vị gì đó… ngọt ngọt.
Đầu óc tôi quay lại thực tại, tôi ngẩng đầu nhìn Thẩm Dịch Hàn.
Cậu ấy nhét một viên kẹo sữa vào miệng tôi.
“Nghe nói vị ngọt có thể giúp con người giảm bớt căng thẳng.”
Giọng cậu ấy bình tĩnh: “Đừng lo, tôi sẽ cùng cậu đi tìm.”
Vị ngọt lan tỏa trong khoang miệng, lòng tôi cũng dần bình tĩnh lại, tôi gật đầu.
“Nhà vệ sinh bỏ hoang trong trường không nhiều, sân vận động có một cái, trên tầng thượng có mấy cái.”
“Cậu đi tìm ở sân vận động, tôi sẽ lên tầng thượng.”
“Được.”
8
Trên tầng thượng không có học sinh, bình thường lối lên tầng thượng cũng bị khóa, chẳng ai nghĩ đến chuyện lên đó.
Nhưng hôm nay, cái ổ khóa rỉ sét ấy lại rơi dưới đất.
Tôi nhận ra có chuyện không ổn, lập tức chạy lên.
Sau đó liền nghe thấy những âm thanh cực kỳ nhỏ —— tiếng gõ vào cửa.
Không suy nghĩ gì thêm, tôi vội lần theo âm thanh, cuối cùng nghe thấy tiếng Lâm Vũ Nhu phát ra từ căn nhà vệ sinh bỏ hoang cuối cùng.
“Có ai không? Có ai không? Xin chào?”
Đến lúc này mà còn “xin chào” nữa, nữ chính đúng là thần kỳ thật.
Ổ khóa nhà vệ sinh bỏ hoang này bị hỏng, chỉ có thể mở được từ bên ngoài, tôi lập tức vặn cửa xông vào.Đọc full tại page Vân hạ tương tư
Động tác quá đột ngột làm Lâm Vũ Nhu giật nảy mình, cô ấy co rụt lại trong góc, nhưng khi nhìn rõ là tôi thì đôi mắt cô ấy lập tức sáng lên: “Bạn Trần, là cậu à!”
Cô ấy định đứng dậy, nhưng người lại loạng choạng, khuôn mặt lộ ra vẻ đau đớn.
“Sao vậy?”
Tôi vội vàng chạy tới.
“Chân bị trẹo rồi.”
Tôi vừa định đỡ cô ấy, nhưng tay còn chưa chạm vào cánh tay cô ấy thì ——
“Rầm ——”
Cửa nhà vệ sinh bị gió mạnh thổi đóng sầm lại.
Tim tôi đập mạnh: “M* nó?”
Tôi không cam lòng, vội chạy tới mở cửa, nhưng tay nắm bên trong hoàn toàn không xoay được.
Im lặng ba giây, tôi quay đầu nhìn Lâm Vũ Nhu.
Cố gắng kéo khóe môi, cười gượng: “Không sao đâu, còn bạn học khác đang đi tìm cậu, chắc sẽ nhanh thôi.”
…
Nhưng tôi thật sự không ngờ, Thẩm Dịch Hàn lại có thói quen xấu là tiện tay đóng cửa.
Khoảnh khắc cậu ta đóng cửa lại, tôi và Lâm Vũ Nhu đều im bặt.
Có lẽ cậu ta đã chạy hết tốc lực đến đây, thở hổn hển:
“Mau… mau xuống đi.”
Tôi nhìn cậu ta muốn khóc: “Xuống kiểu gì?”
Lâm Vũ Nhu vội vàng giải thích: “Bạn Thẩm, cái cửa này bị hỏng, một khi đóng lại thì chỉ có thể mở từ bên ngoài.”
“Gì cơ?” Thẩm Dịch Hàn sững người, không cam lòng thử vặn vặn mấy lần, sau đó lặng thinh.
Tôi đẩy cậu ta ra, nghiên cứu ổ khóa.
Không có dụng cụ nào bên cạnh, nếu không còn có thể thử phá cửa.
“Bạn… bạn Trần.” Lâm Vũ Nhu gọi tôi một tiếng.
Tôi quay đầu nhìn, cô ấy chỉ vào Thẩm Dịch Hàn đang ngồi bệt dưới đất: “Bạn Thẩm hình như không ổn lắm.”
Thẩm Dịch Hàn ôm ngực, thở dốc liên tục.
Tiếng thở của cậu ấy càng lúc càng lớn, như thể bị rơi vào môi trường không khí loãng, liều mạng muốn hít thêm oxy.
Tim tôi nhói lên: “Xong rồi, cậu ta bị hen suyễn.”
Tôi vội vàng lục khắp người cậu ấy: “Thuốc đâu?”
Thẩm Dịch Hàn nắm chặt lấy tay tôi: “Đừng mò nữa, tôi… tôi quên mang rồi.”
“Cậu bị ngốc à?”
Tôi mệt mỏi hết sức để phàn nàn, tình huống bây giờ rất cấp bách: “Còn cách nào khác không?”
Thẩm Dịch Hàn nhíu chặt mày, giọng khàn khàn.
“Tôi bây giờ với trước kia… cảm giác không giống, có lẽ là ngộ độc kiềm hô hấp.”
“Tìm cho tôi… một cái túi.”
Tiếng thở gấp gáp của cậu ấy khiến tim tôi cũng căng thẳng theo.
“Được được được, tôi đi tìm cho cậu.”
Nhưng chúng tôi đang bị nhốt ở đây, không gian trống trải thế này, lấy đâu ra…