Ngày thật sự thiên kim trở về nhà.

Ba mẹ đã cử một chiếc trực thăng đến đón.
Anh cả mua cả đống quần áo đắt tiền.
“Tiểu Nguyệt đã chịu nhiều ấm ức suốt những năm qua, em gái ruột của anh nhất định phải là người xinh đẹp nhất.”
Anh hai gọi cả đám anh em nhà giàu:
“Hôm nay em gái ruột của tôi trở về, anh em vui quá, buổi lễ chào đón này, ai cũng phải đến nhé.”

Lúc tôi đang nản lòng muốn thu dọn đồ rời đi, trước mắt bỗng xuất hiện một loạt bình luận bay ngang:
【Buồn cười chết mất, nếu bọn họ biết người trở về mới là giả thiên kim, không biết có hối hận chết không nhỉ.】
【Đúng vậy, năm đó ba mẹ của giả thiên kim đã tráo đổi con mình ngay khi mới sinh ra.】
【Tưởng như kín kẽ, ai ngờ người cô đầy tâm cơ ấy lại vô tình đổi ngược trở lại, haha, mọi người nói xem có phải là ý trời không.】

Mọi người đều sững sờ tại chỗ, mẹ tôi đột nhiên giật lấy hành lý của tôi:
“Tiểu Tinh à, con muốn đi đâu? Nhà này, mẹ chỉ có mỗi con là con gái.”

1
Khi tôi biết cả nhà đã họp gia đình sau lưng tôi, tôi thực sự có chút hoảng.
Chẳng lẽ vì sắp đến sinh nhật tôi, họ định cho tôi một bất ngờ?
Năm kia là dây chuyền kim cương, năm ngoái là túi giới hạn, năm nay sẽ là gì đây? Một con LABUBU bản giới hạn?
Nghĩ thôi cũng thấy hơi phấn khích.

Khi tôi cầm ly nước trái cây, giả vờ thản nhiên đi ngang qua cửa phòng làm việc, ba tôi vừa vặn đi ra nghe điện thoại.
“Đường núi khó đi, phái máy bay riêng qua đón đi.”
Ông ấy liếc tôi một cái:
“Nhớ mang theo thuốc say máy bay, Tiểu Nguyệt lần đầu đi máy bay, say thì phiền phức đấy.”
Ông cúp máy, lách qua tôi, chuẩn bị ra ngoài.
Tôi cười híp mắt ôm lấy cánh tay ông:
“Ba ơi, ba bí mật đi đâu thế, còn một tuần nữa mới đến sinh nhật con mà.”
“Sinh nhật à?”

Mẹ tôi bước ra từ phòng làm việc, sắc mặt âm trầm như sắp nhỏ nước.
“Sinh với nhật cái gì, kết quả thi cuối kỳ còn chưa có, suốt ngày chỉ nghĩ đến chơi bời.
“Nhà này là để con ăn chơi miễn phí à?”

Anh cả đứng sau lưng mẹ, vỗ vỗ lưng bà.
“Mẹ ơi, mẹ tức làm gì, lát nữa con với Tiểu Phong đi cùng mẹ đón em gái.”
Anh hai bấm điện thoại vài cái:
“Đừng lề mề nữa, sắp mười giờ rồi, lát nữa lại lỡ giờ chơi game của em.”
Ba tôi hừ lạnh một tiếng:
“Chơi cái trò vớ vẩn gì, có chuyện gì quan trọng hơn việc đón em gái ruột của con về nhà không?”

Em gái ruột? Tôi đột nhiên cảm thấy khó thở.
Chẳng lẽ tôi không phải người trong gia đình này sao?

Tôi bám lấy mép bàn cố đứng vững, cảm giác môi mình tê dại.
“Mẹ ơi, ý mẹ là gì? Chẳng lẽ con không phải con ruột của mẹ sao?”

Mẹ tôi liếc tôi một cái, nhìn chằm chằm vào sợi dây chuyền kim cương trên cổ tôi.
“Dù sao sớm muộn con cũng biết, hôm nay mẹ nói thẳng.
“Hai mươi năm trước, con và con gái mẹ bị trao nhầm. Ba con đã làm xét nghiệm ADN rồi.
“Con bé kia mới là con gái ruột của mẹ. Tối nay con thu dọn đồ đạc chuyển về quê ở đi.
“Đừng trách dì nhẫn tâm, con vốn không phải người nhà họ Tạ, ở lại đây cũng không thích hợp.”

Bà ấy vươn tay giật lấy sợi dây chuyền trên cổ tôi.
“Sợi dây chuyền này là quà sinh nhật của con gái mẹ, giờ con không phải nữa, phải trả lại.”

Tôi thật sự đứng không vững nữa, ngồi phịch xuống ghế, cảm thấy ruột gan quặn thắt.
“Mẹ ơi…”

Anh hai ngắt lời tôi:
“Gọi cái gì mà mẹ, gọi là dì.”

Lý trí cuối cùng bị đánh gục, tôi hoảng loạn muốn đi vệ sinh.
Anh cả đột nhiên chặn trước mặt tôi.
“Muốn đi vệ sinh thì ra ngoài mà đi, nhà này không còn chỗ cho mày nữa.”

Tôi nhịn đau bụng, quay về phòng bắt đầu thu dọn hành lý.
Trước mắt bỗng xuất hiện một hàng bình luận bay ngang:
【Tội nghiệp Tiểu Tinh, vừa rồi còn là thiên kim nhà họ Tạ, chớp mắt đã thành cô gái quê.】
【Gia đình này quá đáng thật, dù gì cũng đã nuôi hai mươi năm, sao không có chút tình cảm nào vậy.】
【Haiz, nhà giàu đều thế cả, nghĩ xem, Thẩm Lôi có khối tài sản tám trăm tỷ, sao có thể để một người không rõ lai lịch tranh giành tài sản nhà họ Tạ trong tương lai được.】
【Buồn cười chết mất, nếu gia đình này biết người họ đón về là giả thiên kim, chắc sẽ khóc ngất luôn.】
【Ai bảo họ không trông chừng con mình cho kỹ, để bị tráo đổi chứ.】
【Tôi nói thật, Thẩm Linh Linh cả đời làm việc xấu, tưởng là tráo được con người ta, ai ngờ lại vô tình tráo ngược trở lại, mọi người nói xem, có phải là ý trời không.】

Tôi sững người.
Ý của bình luận là… tôi thật sự là thiên kim ruột sao?
Vậy kết quả xét nghiệm ADN kia là sao?

Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.
Mẹ tôi bước vào với vẻ mặt áy náy.
Bà cầm một chiếc vòng tay đá quý, thấy tôi đang thu dọn hành lý, bà lập tức đá vali tôi qua một bên.
“Tiểu Tinh ngoan, vừa rồi mẹ nói hơi nặng lời, mẹ xin lỗi con. Dù con có một chị gái, con vẫn là con gái duy nhất của mẹ.”

2
Lâm Chi Nguyệt đã được ba tôi đưa về nhà.
Bây giờ chắc phải gọi cô ấy là Tạ Chi Nguyệt rồi nhỉ.

Mẹ tôi đột nhiên thay đổi thái độ, hủy luôn bữa tiệc chào đón tối hôm đó.
Anh cả đem đống quần áo hàng hiệu đã mua tặng cho mấy cô em gái nhỏ ngưỡng mộ mình.
Anh hai gọi ngay một cuộc điện thoại, đuổi hết đám bạn ăn chơi của mình đi.

Ba tôi mặt mày u ám, gân xanh trên trán nổi lên.
“Con nhỏ Tạ Hiểu Tinh sao vẫn còn ở trong nhà, sao em chưa đuổi nó đi?”

“Đuổi đi?”
Mẹ tôi xoay nhẹ chiếc vòng ngọc phỉ thúy màu xanh đế vương trên cổ tay.
“Anh tưởng con gái tôi là rác à, muốn đuổi là đuổi?
“Nhà này tôi nói là được, ai dám đuổi Tiểu Tinh ra ngoài, tôi sẽ đuổi người đó ra trước!”

“Em!!”
Ba tôi chỉ vào mẹ, tức đến mức không thốt nên lời.
Nhà này quả thật là mẹ tôi làm chủ, ngay cả khối tài sản tám trăm tỷ của ba tôi cũng là do mẹ tôi cho.
Năm xưa ba tôi gả vào nhà họ Tạ, con cái sinh ra đều mang họ mẹ tôi.

Tạ Chi Nguyệt khoác tay ba tôi, nũng nịu nói:
“Ba ơi, đừng giận mẹ nữa, chị đã ở bên mẹ từ nhỏ, chắc chắn có tình cảm sâu đậm, sao có thể đuổi chị đi được chứ.”

【Con tiểu trà xanh này, miệng thì nói hay lắm, trong lòng chắc chắn mong cả nhà đuổi Tiểu Tinh đi cho trống chỗ cô ta.】

Mẹ tôi kéo tay tôi, nhét cho tôi một miếng táo.
“Tiểu Tinh, tối nay con muốn ăn gì, mẹ bảo dì Trương làm cho con.”

Ba tôi ném hành lý của Tạ Chi Nguyệt xuống đất, giọng nói lộ vẻ khó chịu:
“Ăn cái gì, dọn phòng cho Tiểu Nguyệt trước đi đã.”

Tạ Chi Nguyệt cẩn thận liếc nhìn mẹ tôi, ngoan ngoãn nói:
“Không cần dọn phòng riêng cho con đâu ạ, chị ở phòng lớn quen rồi, đừng vì con mà phải chuyển chỗ, phiền lắm.”
“Ở quê con toàn ngủ giường gỗ cứng, chỉ cần được ở cùng ba mẹ là con ở đâu cũng được hết.”

“Một khi đã vậy.” Mẹ tôi chỉ vào phòng chứa đồ dưới cầu thang, “Từ nay về sau, con ở đó đi, chỗ đó còn tốt hơn giường gỗ ở nhà con đấy.”

Cơ mặt ba tôi hình như giật mấy cái không kiểm soát được, hai tay buông thõng bên người nắm chặt lại.
“Tiểu Nguyệt là con gái ruột của chúng ta, vậy mà em lại bắt nó ở phòng chứa đồ? Em có phải mẹ ruột của nó không vậy!”

【Tất nhiên là không rồi, trà xanh là con riêng của Thẩm Lôi, mẹ ruột cô ta chính là tiểu tam năm đó tráo đổi con.】
【Giờ thì hiểu rồi, kết quả xét nghiệm ADN đó là lách luật, họ dùng ADN của Thẩm Lôi và Tạ Chi Nguyệt, tất nhiên sẽ cho ra kết quả cha con ruột.】

3
Tối hôm đó, Tạ Chi Nguyệt vui vẻ dọn vào phòng chứa đồ.
Sau khi thu dọn xong hành lý, cô ta còn đặc biệt chạy vào bếp giúp dì Trương nấu cơm.

Trước bữa ăn, cô ta chủ động bày bát đũa cho cả nhà.
Cô ta cố tình xếp chỗ của mình ở tận cùng bàn ăn.

“Tiểu Nguyệt, lại đây, ngồi ăn cạnh ba đi, muốn ăn gì, ba gắp cho con.”
Tạ Chi Nguyệt cầm bát đũa lặng lẽ ngồi xuống, ngước mắt nhìn mẹ tôi.
“Mẹ ơi, con hấp tôm riêng cho mẹ, để con bóc tôm cho mẹ nhé.”

Mẹ tôi gắp cho tôi một miếng sườn chiên ngọt rồi mới từ tốn ngước mắt nhìn cô ta.
“Mẹ bị dị ứng hải sản.”

Tạ Chi Nguyệt ngượng ngùng đặt đũa xuống, cẩn thận gắp một cọng rau vào bát mình.
Ba tôi nhìn thấy, vội vàng gắp cho cô ta một miếng sườn.
“Con đang tuổi lớn, ăn mỗi rau sao được, nào, ăn nhiều thịt vào.”

Hai anh trai thấy ba gắp cho cô ta liền thi nhau gắp cho tôi.
“Đến đây Tiểu Tinh, ăn uống phải đủ chất, rau, thịt, đậu đều phải ăn.”
“Đúng vậy, nào, anh hai gắp cho em miếng bụng cá, mềm lắm đấy.”

Tạ Chi Nguyệt ôm bát, mắt đỏ hoe.
“Mọi người có phải đều ghét con không? Ba ơi, hay là con quay về quê đi.”