Cả nhà im lặng ăn cơm, không ai thèm đáp lời cô ta.
Ba tôi đập bàn, nước bọt bắn tung tóe.
“Ý các người là gì? Tiểu Nguyệt mới ngày đầu về nhà, đã bắt con bé ở phòng chứa đồ còn chưa đủ, đến ăn cơm cũng bị mọi người bắt nạt?”
Tạ Chi Nguyệt ôm mặt khóc nức nở.
“Con nhớ mẹ quá, không biết giờ bà ấy sống thế nào.”
Mẹ tôi dứt khoát buông đũa, đứng dậy kéo tay tôi.
“Nếu thật sự nhớ cái bà mẹ rẻ tiền đó thì quay về đi, khỏi phải chịu uất ức rồi có người lại bảo tụi này ngược đãi cô.”
“Hiểu Vũ, Hiểu Phong, ra lái xe, chúng ta đưa Tiểu Tinh đi ăn ngoài, ăn bữa cơm mà khóc lóc ỉ ôi, chán ghét quá.”
Ba tôi tức đến nỗi đạp mạnh ghế, giọng cao vút.
“Em bị điên rồi à, Tiểu Nguyệt vừa về mà em đã phát điên, lúc trước em đâu có như vậy.”
Mẹ tôi đập bàn mạnh hơn, suýt chút nữa làm lật cả bàn.
“Đừng nhắc đến lúc trước, Tiểu Tinh là con tôi nuôi lớn, không thể vì một người ngoài vừa đến mà lạnh nhạt với con bé được.”
“Người ngoài? Mẹ đang nói con sao?”
Tạ Chi Nguyệt nức nở, hai hàng nước mắt tuôn rơi.
“Đúng là vậy, con từ nhỏ không được ở bên ba mẹ ruột, chưa từng làm nũng trong vòng tay mẹ, mọi người không thích con, con không trách đâu, con đi là được rồi.”
Nói rồi cô ta vừa khóc vừa đứng dậy, chạy thẳng vào phòng chứa đồ mà không ngoảnh lại.
“Chà chà, trà xanh bây giờ diễn giỏi ghê, vừa nãy còn khóc, giờ đã trốn trong phòng cười trộm rồi.”
“Cô ta chắc chắn đoán được Thẩm Lôi sẽ đứng về phía mình, gọi là có chỗ dựa nên không sợ gì.”
“Nhỡ cô ta thật sự bị đuổi về thì sao?”
“Đừng quên, trà xanh từng cứu mạng Tề Yến Xuyên, trong tiệc sinh nhật của Tiểu Tinh, cô ta sẽ giả vờ đáng thương để lấy lòng người khác, rồi đề nghị đến nhà anh ta ở, nhân cơ hội gần gũi, cướp vị hôn phu của Tiểu Tinh.”
Tôi nén sự phấn khích trong lòng, cụp mắt đứng dậy, nhẹ nhàng đẩy ghế ra.
“Chị gái không thể đi, ngày mai cũng là sinh nhật của chị, chị nhất định phải tham dự.”
3
Trong tiệc sinh nhật, tôi mặc chiếc váy công chúa màu trắng, liền bị Tạ Chi Nguyệt “vô tình” làm đổ rượu vang lên.
“Ôi, em gái ơi, chị vụng về quá, chị thật sự không cố ý đâu, chiếc váy này chắc mắc lắm nhỉ, để chị đền cho em.”
Cô ta cố tình đứng bên cạnh Tề Yến Xuyên để xin lỗi tôi, muốn biến tôi thành hình tượng tiểu thư kiêu căng ngang ngược.
Tôi mỉm cười, ngăn tay cô ta đang định lau váy cho tôi.
Soạt một tiếng, tôi thẳng tay xé luôn lớp váy ngoài bị dính bẩn.
Lộ ra bên trong là chiếc váy bó sát hoàn hảo tôn lên đường cong cơ thể.
Bình luận bay qua: “Nói Tạ Chi Nguyệt là trà xanh, nhưng tôi còn trà hơn cô ta nhiều.”
Trong những dịp như thế này, tôi đã sớm đoán được cô ta sẽ giở trò, chỉ đành thuận nước đẩy thuyền, còn giúp cô ta một cái nhân tình.
Khoảnh khắc tôi xé váy, lập tức trở thành tâm điểm của cả bữa tiệc.
Ngay cả Tề Yến Xuyên – người luôn lạnh nhạt với tôi – cũng không kìm được mà nhìn tôi với ánh mắt nóng bỏng.
Tạ Chi Nguyệt tức đến nghẹn họng, nhưng vẫn cố gắng nặn ra vẻ mặt ngưỡng mộ.
“Váy của em gái thật sự đẹp quá, ba mẹ đối xử với em tốt thật, đáng tiếc chị phải ở phòng chứa đồ mỗi ngày, không có cơ hội mặc những chiếc váy đẹp như vậy.”
【Đấy đấy, trà xanh bắt đầu bán thảm rồi.】
【Cô ta cố tình kể mình sống khổ, bị ba mẹ ruột ngược đãi, rồi sắp sửa nhắc đến chuyện “ân cứu mạng” đây này.】
“Cậu là Tề Yến Xuyên sao?”
Tạ Chi Nguyệt xoay người, giả vờ kinh ngạc khi nhìn thấy anh ta.
“Hồi nhỏ cậu từng đi du lịch núi Ngưu Thủ, tôi đã cứu cậu, lúc đó cậu còn tặng tôi một khẩu súng đồ chơi, này, cậu xem đi.”
Tề Yến Xuyên cầm lấy khẩu súng đồ chơi, lật qua lật lại vài lần.
“Đúng là tôi tặng thật.”
Anh ta ngước mắt nhìn Tạ Chi Nguyệt, cô ta thanh thuần như một đóa bách hợp.
“Cô tên gì?”
“Tạ Chi Nguyệt, cậu có thể gọi tôi là…”
“Không cần, khẩu súng này vứt đi đi.”
Tề Yến Xuyên tiện tay ném khẩu súng, nắm lấy cổ tay mảnh mai của tôi, giọng nói không mang theo chút cảm xúc nào.
“Cô đừng quên, sang năm chúng ta sẽ đính hôn.”
“Đừng dắt mấy người phụ nữ khác đến trước mặt tôi nữa, ngoài cô ra, tôi không cần ai cả!”
Tạ Chi Nguyệt mím môi, giọng nói uất ức mà bất lực.
“Anh Tề, tôi không hề có ý quấn lấy anh, chỉ là hồi nhỏ từng gặp nhau, nay lại đính hôn với nhà họ Tạ, thật là kỳ duyên.”
Tề Yến Xuyên lạnh lùng chỉnh lại lời cô ta:
“Không phải đính hôn với nhà họ Tạ, mà là với Tạ Hiểu Tinh, Tạ tiểu thư, đừng nhầm lẫn khái niệm.”
Tề Yến Xuyên vốn nổi tiếng lạnh nhạt, nói chuyện cay nghiệt, chẳng biết đã làm tan nát trái tim bao nhiêu cô gái.
Hôm nay mượn cớ anh ta, cũng xem như cho Tạ Chi Nguyệt một bài học.
Không ngờ Tạ Chi Nguyệt vẫn không chịu buông tha, cô ta lao lên chặn đường Tề Yến Xuyên, làm ra vẻ đơn thuần không sợ trời không sợ đất.
“Hồi đó tôi từng cứu anh, anh phải báo đáp tôi!”
【Báo đáp? Báo đáp trong miệng cô ta chắc chắn là “lấy thân báo đáp” rồi.】
【Sau đó muốn Tiểu Tinh ghen, đố kỵ, thừa cơ cướp hết mọi thứ của cô ấy.】
“Tôi đã bỏ nhà ra đi, không có chỗ nào để về, anh cho tôi ở nhờ được không?”
Tề Yến Xuyên nhìn cô ta với ánh mắt chán ghét, xoay người bỏ lại hai chữ:
“Tùy cô.”
Bình luận bay loạn:
【Không thể nào, Tề Yến Xuyên rõ ràng là rất ghét cô ta, sao lại đồng ý chứ? Chẳng lẽ anh ta thích kiểu trà xanh như Tạ Chi Nguyệt?】
【Xong rồi, nếu cứ phát triển thế này, Tiểu Tinh sẽ bị bỏ rơi mất. Cục cưng ơi, mau chủ động ra tay đi, giành lại Tề Yến Xuyên về nào!】
Tôi không vội, ung dung cầm ly rượu champagne, đứng trước chiếc bánh sinh nhật cao hơn một mét, lớn tiếng tuyên bố.
“Cảm ơn mọi người đã bớt chút thời gian quý báu để đến dự tiệc sinh nhật của tôi và chị gái.
Nhân dịp này, tôi muốn thông báo với mọi người một việc: Hôn ước giữa tôi và Tề Yến Xuyên, từ hôm nay chính thức hủy bỏ.”
4
“Tiểu Nguyệt mới về nhà được mấy ngày, mày đã ép con bé phải bỏ nhà ra đi, còn hủy luôn hôn sự của nó.”
“Chuyện của nhà họ Tạ, khi nào đến lượt mày quyết định!”
Ba tôi ném tàn thuốc còn đang cháy vào váy tôi, ngay lập tức cháy ra một lỗ thủng đen sì.
Mẹ tôi lập tức tát thẳng vào mặt ông.
“Tạ Chi Nguyệt bỏ nhà đi là cố ý, nó chỉ muốn cướp vị hôn phu của Tiểu Tinh, ông dám dùng đầu thuốc cháy làm con gái tôi bị thương sao!”
Ba tôi ôm mặt, dấu năm ngón tay đỏ rực, lập tức đứng bật dậy.
Dù bình thường ông không có chút uy quyền gì trong nhà, nhưng bị vợ tát trước mặt một “người ngoài” như tôi, ông vẫn cảm thấy mất mặt.
“Tạ Xuân Hoa, vì một đứa người ngoài mà cô dám đánh tôi!”
“Từ khi Tiểu Nguyệt trở về, cô đã thành con người khác, chẳng phải đã nói sẽ đưa con bé về quê sao, giờ lại không đưa nữa!”
“Con gái ruột trở về, vậy mà không quan tâm, lại cứ ra sức bênh vực một người ngoài, đối xử lạnh nhạt với Tiểu Nguyệt, chẳng lẽ cô bị ma nhập rồi!”
“Đúng thế đấy!”
Một giọng the thé vang lên từ phía sau tôi.
Cô tôi lộc cộc mang giày cao gót bước vào, phát ra tiếng kêu chói tai trên sàn gỗ.
Mỗi lần cô ấy đến nhà tôi, chưa bao giờ thay dép, khiến dì Trương phải dọn lại toàn bộ sàn nhà.
“Chị dâu à, chị không phải là bị ác quỷ nhập xác đấy chứ?
“Chị mau mau viết di chúc đi, lỡ đâu chị xảy ra chuyện, một người ngoài tranh giành tài sản nhà họ Tạ, chẳng phải sẽ làm chị tức sống lại sao.”
Mẹ tôi vốn đã rất tức giận, cô ấy còn tự tìm đến họng súng.
“Chuyện nhà tôi, cô hóng vui lắm nhỉ, chắc là tiểu tam của chồng cô vẫn chưa đá cô ra khỏi nhà nhỉ.”
Mặt cô tôi cứng đờ, lập tức nép sau lưng ba tôi.
“Anh~ anh xem chị dâu nói khó nghe chưa kìa, em chẳng qua chỉ muốn bênh vực Tiểu Nguyệt thôi mà, vậy mà chị ấy cứ lôi chuyện cũ của em ra nói.”
“Em sống không tốt, nhưng ít nhất em nghe lời chồng, đâu có giống ai đó, dựa vào gia đình giàu có mà suốt ngày hung dữ như hổ cái, không làm chồng sợ chạy mới là lạ đấy.”
【Thẩm Linh Linh và Tạ Chi Nguyệt vốn đã thông đồng từ trước, mục đích là muốn nhân cơ hội này đuổi Tiểu Tinh ra khỏi nhà, sau đó đưa tiểu tam vào ở.】
【Thì ra là thế, tôi còn thắc mắc, năm xưa tiểu tam tưởng rằng đã tráo được con ruột đi, sao còn phải tráo ngược lại? Thì ra là Thẩm Linh Linh đã nói với cô ta, cô ấy cũng tráo lại rồi, để “chuộc lỗi”, nên mới tự tìm đến tận cửa.】
【Chẳng qua là tiểu tam đã hứa với Thẩm Linh Linh, sau này nếu Tạ Chi Nguyệt lấy được tài sản thừa kế, sẽ chia cho cô ta mười triệu.】
【Haiz, thật đáng tiếc, hai mẹ con Tiểu Tinh vẫn còn bị che mắt.】