Mẹ chồng trộm băng vệ sinh của tôi.
Sau đó, bà ném cho tôi một cuộn giấy vệ sinh vàng to.
“Bây giờ đã kết hôn rồi mà còn dùng mấy thứ băng vệ sinh đắt tiền như vậy, thật quá lãng phí. Dùng loại giấy cỏ tự nhiên, không ô nhiễm này là được rồi.”
Ha ha!
Tôi lập tức thu sạch hết quần áo trong tủ của bà, tháo luôn máy điều hòa của bà.
Vứt luôn chiếc giường đệm Simmons của bà, thậm chí tôi còn khóa luôn gas ở bếp.
“Bà kết hôn mấy chục năm rồi mà còn không biết tiết kiệm, ngày xưa người ta mặc bao tải, ngủ đất, dùng củi đun, tất cả đều là tự nhiên, không ô nhiễm mà, mẹ à, mình cũng nên tiết kiệm một chút chứ.”
1
Đến kỳ kinh nguyệt.
Tôi vội vàng chạy về phòng để lấy băng vệ sinh, nhưng tìm khắp nơi cũng không thấy.
Rõ ràng đợt sale 6/18 tôi mới mua hơn trăm ngàn để trong tủ quần áo, vậy mà lại không thấy đâu.
Ngay cả bịch đang dùng trong nhà vệ sinh cũng biến mất.
Ba mẹ chồng đang đi ăn ngoài, tôi cuống quá, gọi điện bảo chồng đi mua tạm cho tôi một bịch.
Ai ngờ, người vào lại là mẹ chồng – bà Lưu Phượng.
Bà khinh khỉnh ném cho tôi một cuộn giấy cỏ vàng, cao bằng nửa người tôi.
“Mua băng vệ sinh cái gì, cái thứ đó một bịch mười mấy, hai chục nghìn, mỗi lần dùng vài bịch, một năm tốn bao nhiêu tiền chứ.
Dùng cuộn giấy cỏ này là đủ, mười nghìn dùng cả năm cũng không hết.”
Tôi không thể tin nổi, thời đại nào rồi mà bà còn quản cả việc tôi dùng băng vệ sinh, đúng là kiểu mẹ chồng kỳ quặc điển hình, bị thần kinh chắc?
Bà ta vẫn tiếp tục lải nhải.
“Hồi xưa chúng tôi ngay cả loại giấy cỏ tốt như này cũng không có để dùng, toàn là cắt vải ra, giặt đi giặt lại mà dùng. Giờ cô đã được dùng loại giấy này là đã sung sướng hơn nhiều rồi đấy.”
Mẹ kiếp!
Thần kinh hết thuốc chữa.
Tôi lười tranh luận với bà ta, liền hét to ra phòng khách.
“Trần Diệu Tông, mau đi mua cho em!”
Chồng tôi vừa định đi, mẹ chồng đã lao ra chặn lại.
“Điên rồi sao? Tôi đã đưa cho nó giấy cỏ rồi, còn bắt anh đi mua mấy thứ đó làm gì, tiền anh kiếm dễ lắm à? Để nó lãng phí tùy tiện như vậy, không được đi!”
Chồng tôi đứng yên tại chỗ, ngại ngùng nói.
“Mẹ, không có thứ đó thì cô ấy làm sao tiện được.”
Lưu Phượng bĩu môi.
“Chỉ là giả vờ thôi, không có thứ đó thì không sống nổi sao? Phụ nữ ngày xưa sống thế nào? Chỉ có cô ta là điệu đà.”
Ba chồng ló đầu vào nhìn tôi, mặt tôi nóng bừng vì xấu hổ.
Sợ mất mặt quá, tôi đành lấy vài miếng khăn mặt tạm dùng.
2
Trần Diệu Tông không đi mua, tôi tự đi.
Nhưng bà già đó lại chặn tôi.
“Cô không hiểu à? Để tôi nói thẳng nhé, phụ nữ đã kết hôn thì phải biết nghĩ cho gia đình, phải tiết kiệm, phải nghĩ xem con trai tôi kiếm tiền vất vả thế nào, mỗi đồng cô tiêu phải dùng đúng chỗ.”
Bà ta nói rồi kéo tôi vào phòng, mở tủ quần áo của tôi ra lục tung.
“Nhân tiện, hôm nay tôi cũng dạy cô một bài học.
Cô không còn là con gái chưa chồng nữa rồi, cô nhìn xem, tủ đầy quần áo toàn là của cô, con trai tôi thì chỉ có vài cái. Còn mấy cái đồ lót này nữa, cùng một kiểu mà mua mấy cái màu khác nhau, có cần thiết không?
Hoàn toàn không cần thiết. Tôi nói cho cô biết, sau này mặc đồ cũ của con trai tôi là được rồi, không được mua đồ mới nữa.”
Tôi sững sờ.
Cái bà già này bị bệnh gì vậy?
Tôi trừng mắt nhìn bà.
“Bà bị điên à, ngay cả đồ lót tôi cũng không được mua? Còn phải mặc đồ cũ của Trần Diệu Tông à?”
Bà ta gật đầu chắc nịch.
“Đúng vậy, phụ nữ đã kết hôn là phải sống tiết kiệm như thế, nếu không thì ly hôn đi, cút về nhà mẹ đẻ cô, xem còn ai muốn loại phụ nữ hoang phí như cô nữa.”
Ha ha, ha ha!
Thật là nực cười đến không thể tả nổi, thái độ của bà ta khiến tôi lập tức hiểu ra.
Đống băng vệ sinh của tôi chắc chắn không phải tự nhiên mà biến mất, chắc chắn là bà ta đã lén lấy đi rồi.
Tôi nghiêm túc đưa tay ra.
“Trả băng vệ sinh cho tôi.”
Bà ta khinh thường.
“Nói mãi mà cô không nghe à? Tôi đã nói rồi, cô không xứng dùng thứ đó.”
Tôi hét lớn.
“Trả lại đây!”
Thấy tôi thực sự tức giận, bà ta lập tức núp sau lưng Trần Diệu Tông.
“Con trai, con xem vợ con kìa, như con cọp cái ấy, hung dữ như vậy, ngay cả mẹ chồng cũng không để vào mắt, con phải dạy dỗ cho tử tế vào, nếu không sau này nó trèo lên đầu mẹ, không coi mẹ ra gì đâu.”
Trần Diệu Tông đương nhiên không dám chọc giận tôi, nhưng anh ta cũng không dám cãi mẹ.
Anh ta cứ đứng im, kẹt giữa tôi và mẹ anh ta.
Ba chồng thì vừa uống rượu vừa nheo mắt cười xem kịch.
“Ha ha, phụ nữ bây giờ lắm chuyện thật, đàn ông ai chẳng biết mấy cái chuyện đó, có thấy máu trên mông thì sao chứ? Điệu đà vừa thôi.”
3
Tôi thật sự bốc hỏa rồi, hoàn toàn bị chọc điên rồi.
Tôi xông thẳng vào phòng bà già đó, bắt đầu lục tung lên, mặc kệ là tủ quần áo, tủ đầu giường hay bàn trang điểm, tôi mở sạch.
Quần áo bị tôi quăng đầy đất, ga giường, chăn đệm tôi cũng kéo hết xuống sàn, nhưng vẫn không tìm thấy băng vệ sinh của tôi.
Tôi hét lên lần cuối.
“Nói! Bà giấu ở đâu rồi?”
Bà ta đập đùi kêu trời.
“Trời ơi, con trai tôi lấy phải loại vợ độc ác gì thế này, dám phá tan nát phòng của mẹ chồng.
Trần Tư Tư, cô sẽ bị trời phạt đấy.”
Tôi mặc kệ bà ta trời phạt hay không, mặc kệ bà ta là mẹ chồng hay ba chồng.
Từ nhỏ mẹ tôi đã dạy tôi: “Mình không gây chuyện, nhưng cũng không sợ chuyện. Người không đụng tới mình, mình không đụng tới người. Nhưng nếu ai đụng tới mình, phải nhổ cỏ tận gốc.”
Trần Diệu Tông cuối cùng cũng lên tiếng, nhưng không phải để bênh tôi, mà để khuyên tôi.
“Thôi đi Tư Tư, đừng giận nữa, mẹ đưa cho em giấy cỏ cũng là thứ tốt, tự nhiên, không ô nhiễm, em cứ dùng tạm đi.”
Bà già đó thấy con trai mình bắt đầu bênh mình, càng đắc ý hơn.
“Đúng đó, tôi đâu có bắt cô cởi truồng ra ngoài đường, không biết cô nổi điên cái gì.”
Ha ha!
Bà ta nói tôi điên.
Được thôi, tôi sẽ điên cho bà ta xem.
Tôi xách túi, mang giày, chuẩn bị ra ngoài. Trần Diệu Tông chạy tới kéo tôi lại.
“Không phải, em tức cái gì vậy? Chẳng phải vẫn có cái để dùng sao? Nguyên một chồng giấy cỏ to như thế, em cứ dùng đi, chẳng lẽ phải dùng băng vệ sinh mới thấy mình sang trọng à?”
Ha ha, thật sự buồn cười.
“Trần Diệu Tông, anh mỗi ngày hút một bao thuốc 25 nghìn, sao anh không biết tiết kiệm? Sao anh không bỏ thuốc? Tiền thuốc một ngày của anh đủ cho tôi mua băng vệ sinh cả tháng, anh còn dám nói tôi?”
Anh ta còn chưa kịp lên tiếng, mẹ chồng đã giành mắng tôi trước.
“Phì, con đàn bà rẻ rách như cô mà dám nói con trai tôi hút thuốc à? Xưa nay đàn ông là trời, đàn ông là đất, cô dám quản chuyện nó hút thuốc sao?”
Ha ha, tôi còn lâu mới quan tâm, cứ hút đi, hút cho chết luôn đi.
Hôm nay đúng là mở mang tầm mắt, thì ra trước đây bọn họ chỉ đang diễn kịch.
Kết hôn mới bao lâu? Đã không kịp chờ để lộ bản chất thật rồi.
Tôi cố ý mang đôi giày cao gót, gót giày giẫm mạnh lên mu bàn chân của Trần Diệu Tông.
Khi anh ta ôm chân kêu la, tôi xách túi, hiên ngang rời khỏi nhà.
4
Tôi không hề có ý định bỏ nhà ra đi, cũng không định về nhà mẹ đẻ để khóc lóc kể khổ.
Đây là cuộc hôn nhân của tôi, tốt hay xấu, tôi phải tự mình giải quyết.
Tôi ra ngoài, đơn giản chỉ là để mua mấy bịch băng vệ sinh, tiện thể mua thêm mấy túi rác to.
Nửa tiếng sau, tôi uống hai chai bia, xách theo túi rác quay trở lại nhà.
Lưu Phượng thấy tôi quay về, ha ha, trên mặt bà ta hiện rõ vẻ đắc ý.
“Ha ha, con trai à, mẹ đã nói rồi, nó chẳng có chỗ nào để đi, chắc chắn phải quay về thôi. Mẹ nói cho con biết, phụ nữ đã kết hôn, dễ nắm trong lòng bàn tay lắm.
“Nhà mẹ đẻ không ưa, chỉ có thể làm trâu làm ngựa ở nhà chồng thôi, con xem, chẳng phải ngoan ngoãn quay về rồi sao?”
Tôi không thèm nhìn bà ta lấy một cái, cố tình đặt bịch băng vệ sinh mới mua lên bàn.
Quả nhiên, bà ta lập tức sa sầm mặt.
“Mấy cái bà đưa cho cô tôi còn chưa vứt đi, cô lại còn đi mua, ý gì đây? Cố tình chống đối tôi à? Trần Tư Tư, cô đúng là không coi mẹ chồng ra gì đúng không?”
Bà ta nói đúng, tôi thật sự không coi bà ta ra gì.
Bà ta còn chẳng tự coi mình là người, tôi việc gì phải tôn trọng bà ta?
Bà ta bước tới định tát tôi.
Tôi túm chặt cổ tay bà ta, mạnh tay hất ra, ha ha, bà ta còn chưa kịp chạm vào mặt tôi đã bị tôi hất văng vào tường.
“Con đàn bà chết tiệt, mày dám ra tay với mẹ chồng, hôm nay tao phải đánh chết mày!”