Bà ta không phục, vẫn định lao vào.
Thật là không thấy quan tài không đổ lệ.
Tôi đập mạnh chai bia đã uống xong lên bàn.
Mảnh thủy tinh vỡ đầy sàn, tôi cầm nửa chai bia gãy bước về phía Lưu Phượng.
Bà ta sợ đến mức mặt trắng bệch.
“Cô, cô, cô điên rồi à?”
Ha ha, tôi chẳng điên chút nào, tôi đang cực kỳ tỉnh táo.
Trần Diệu Tông đứng không xa, cố gắng thuyết phục tôi bỏ chai bia xuống.
“Vợ ơi, em cần gì phải tức giận đến thế? Mẹ chỉ là lo chúng ta kiếm tiền vất vả thôi, bà cũng vì tốt cho mình, chỉ là quan niệm khác nhau.
“Em đừng so đo với bà nữa, băng vệ sinh em cũng đã mua rồi mà, cứ dùng đi, tiếp tục dùng là được.”Đọc full tại page Nguyệt hoa các
Tôi trừng mắt nhìn anh ta một cái, anh ta sợ đến mức lập tức câm nín.
Tôi nghĩ chắc bộ dạng tôi lúc này trông rất đáng sợ — như một kẻ điên cầm chai bia vỡ.
Tốt, sợ tôi là đúng rồi.
Tôi ném cái chai xuống đất, bước vào phòng bà già đó.
Ông già vốn nãy giờ đang ngồi xem trò vui, thấy tôi vào phòng ông liền lập tức lùi ra phòng khách, tránh tôi thật xa.
5
Tôi nhét hết quần áo của Lưu Phượng vào túi rác, không chừa lại một món nào.
Bà ta đứng ở cửa, không dám bước vào, chỉ dám đứng đó la hét liên tục.
“Cô làm gì vậy? Trần Tư Tư, cô định làm gì? Cô không được động vào quần áo của tôi.
“Trời ơi, mấy thứ này bao nhiêu tiền mua đấy, cô không được động vào!”
Bà ta nói không cho tôi động vào, tôi liền không động vào à?
Đùa chắc? Tại sao tôi phải nghe lời bà ta chứ?
Bà ta là cái thá gì.
Tôi chẳng nói chẳng rằng, tiếp tục dọn sạch.
Bà ta cuống lên.
“Đừng động vào cái áo khoác đó, cái đó là con gái tôi mua cho, hơn hai triệu lận!”
Ồ, hơn hai triệu, không rẻ đâu ha.
Cho nên cái áo này tôi không bỏ thẳng vào túi rác ngay, tôi cầm kéo cắt nát bươm rồi mới nhét vào túi rác.
Lưu Phượng tức đến mức suýt ngất xỉu ngay tại chỗ.
“Trời ơi, hơn hai triệu đó, cô muốn chết à Trần Tư Tư, tôi với cô không xong đâu!”
Ha ha, tôi chỉ tay vào cái chai bia vỡ trên tủ đầu giường.
“Đến đây, đến thử xem ai với ai không xong nào?”
Bà ta chắc chắn không dám lại gần tôi, nhưng bà ta kêu Trần Diệu Tông đến.
“Mau trói cô ta lại cho mẹ, trói lại, con đàn bà điên này, cô ta thật sự điên rồi.”
Trần Diệu Tông cũng không dám đến gần tôi, chỉ có thể đứng nhìn tôi đem hết quần áo của bà già đó bỏ vào túi rác.
Cuối cùng, tôi vứt cho bà ta mấy bao tải.
“Chừng này tuổi rồi mà còn không biết tiết kiệm, mặc nhiều quần áo làm gì, phí tiền, người xưa toàn là đeo vài cái lá cũng qua được mùa đông. Mẹ xem, con tốt với mẹ thế còn cho mẹ mấy cái bao tải đấy.”
Trời ơi, nét mặt của bà ta lúc này còn khó chịu hơn nuốt phải ruồi bọ.
Cái boomerang “tiết kiệm” bà ta ném cho tôi giờ đã bay ngược lại trúng bà ta, nhưng bà ta lại không nuốt nổi cái cục tức này.
“Bậy bạ! Ai mà không mặc quần áo, không mặc chẳng phải lưu manh sao? Cô ngang ngược vô lý.”
Ha ha, tôi vác túi rác ném thẳng ra hành lang.
“Vậy ai mà không dùng băng vệ sinh? Bà nói xem bà có lý à?”
6
Bà ta nhất thời không cãi lại tôi, chỉ có thể tức đến mức xoay vòng vòng tại chỗ.
Nhưng vậy vẫn chưa đủ, chỉ ném vài bộ quần áo sao có thể hả giận được.
Tôi lên điện thoại đặt dịch vụ dọn dẹp nhà.
Nửa tiếng sau, có hai nhân viên đến, tôi chỉ vào chiếc giường hơn mười triệu của bà già đó và nói:
“Tháo cái giường này cho tôi, cả nệm, cả khung giường, tháo sạch rồi vứt đi.”
Lưu Phượng hét chói tai, nằm lăn lên giường.
“Không được! Ai cũng không được động vào đồ của tôi, tất cả cút ra ngoài cho tôi!”
Nhân viên có vẻ khó xử, quay sang nhìn tôi, tôi điềm tĩnh lấy ra sổ đỏ.
“Tháo đi, không sao, mọi trách nhiệm tôi chịu.”
Buồn cười thật, chắc họ quên mất rồi — căn nhà này là tôi mua trước hôn nhân, toàn bộ đồ đạc, đồ điện trong nhà đều là của tôi.Đọc full tại page Nguyệt hoa các
Tôi kéo mạnh bà già đó từ trên giường xuống đất, nhân viên lập tức tháo nệm, dỡ khung giường.
Lưu Phượng khóc lóc gào thét.
“Diệu Tông, mau ngăn cô ta lại, ngăn con đàn bà điên này lại! Cô ta tháo giường của mẹ rồi, mẹ ngủ ở đâu đây?”
Trần Diệu Tông muốn lại ngăn tôi, nhưng tôi đâu cho anh ta cơ hội mở miệng.
Tôi tát thẳng cho anh ta một cái.
“Anh dám nói thêm một câu, tôi vứt luôn anh ra ngoài, tin không?”
Anh ta dù sao vẫn khôn hơn bà mẹ một chút, ít nhất anh ta biết căn nhà này đứng tên tôi.
Thế nên, anh ta câm lặng, cúi đầu.
Nhân viên nhanh chóng tháo xong khung giường, vứt hết ra bên cạnh thùng rác.
Tôi còn tận mắt nhìn thấy cô lao công dưới lầu nhanh chóng khiêng chiếc nệm mười mấy triệu đó đi.
Không sao, tôi không thấy tiếc một chút nào, thậm chí còn cảm thấy — sảng khoái vô cùng.
Lưu Phượng khóc đến suýt ngất.
“Cô, cô tháo giường của tôi rồi, cô muốn tôi ngủ ở đâu? Ngủ trên giường của cô à?”
Cút, nghĩ đẹp thật.
Tôi tiếp tục “trả lễ” như cách bà ta đã làm với tôi.
“Chừng này tuổi rồi mà còn đòi ngủ giường? Lãng phí lắm! Ngày xưa người ta toàn ngủ dưới đất, cùng lắm trải vài bó rơm thôi, chỉ có bà là cao quý, bà là điệu đà thôi à?”
Bà ta thật sự tức đến phát điên rồi, nhưng tôi vẫn chưa thấy đủ.
Tôi còn phải để bà ta tự mình mang trả lại cho tôi từng bịch băng vệ sinh, không thiếu bịch nào!
7
Vừa tháo xong giường, tôi lại gọi điện bảo nhân viên tới tháo máy điều hòa.
Trần Diệu Tông đứng bên cạnh nghe thấy, lập tức cầu xin tôi.
“Đừng tháo mà vợ ơi, em chỉ cần lấy cái điều khiển đi là được rồi, không có điều khiển thì cũng không mở được, tháo ra lại lãng phí mấy triệu bạc.”
Câu này thì anh ta nói cũng đúng, tôi nghĩ lại, ừ, đừng lãng phí tiền của mình.
Vậy nên tôi cầm luôn cái điều khiển đi.
Lưu Phượng lườm Trần Diệu Tông mấy cái sắc như dao.
“Con trai, con giỏi lắm, con cứ trơ mắt nhìn nó bắt nạt mẹ như vậy, con không giúp mẹ thì thôi, lại còn bày kế cho nó hại mẹ?
“Mẹ sinh con ra để làm gì chứ?”
Trần Diệu Tông im lặng, không nói một lời.
Lưu Phượng lại quay sang nhìn Trần Đại Hải.
“Ông cũng không quản, ông mới là chủ nhà này, nó điên như vậy mà ông cũng không thèm quan tâm?”
Trần Đại Hải vẫn ung dung hút thuốc, cũng không thèm lên tiếng.
Lưu Phượng tức đến sắp phát điên, như sắp lên cơn thần kinh, nổi điên mắng Trần Đại Hải.
“Tôi không có giường ngủ, ông cũng đừng hòng có. Tôi không có điều hòa, ông cũng chẳng được dùng, hứ!”
Ha ha, cuối cùng tôi cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Đang tới tháng, vốn dĩ đã bực bội, vậy mà còn dám chọc tôi vào lúc này.
Xử lý xong mọi thứ, tôi quay về phòng nghỉ một lát, dĩ nhiên, tôi cố ý mở điều hòa cho mát.
Lưu Phượng tức đến ướt đẫm người nhưng chẳng thể làm gì tôi.
Cuối cùng, bà ta nhớ ra còn có một người – lập tức gọi điện đi.
Nửa tiếng sau, cô em chồng Trần Xuân vội vàng chạy về, mồ hôi đầm đìa.
Vừa bước vào nhà đã la toáng lên.
“Nóng chết mất! Nóng chết mất! Mẹ, sao không bật điều hòa?”
Ha ha ha, Lưu Phượng trút hết oán hận về phía tôi.
“Con xem đi, điều khiển điều hòa bị nó cất rồi, trong nhà này giờ chỉ có nó nằm trong phòng điều hòa mát lạnh ngủ ngon, còn chúng ta thì nóng muốn chết ở ngoài này.”
Trần Xuân bực mình, đi thẳng về phía phòng tôi.
Tôi đứng dậy, chặn cô ta ngoài cửa.
“Phòng tôi, không hoan nghênh cô vào.”
8
Cô ta bắt đầu tức giận.
“Chị có ý gì? Dựa vào đâu mà chỉ mình chị được nằm điều hòa? Chị nghĩ chị cao quý hơn người khác chắc?”
Tôi cười.
“Đúng, tôi chính là cao quý hơn các người, thì sao? Cô hỏi mẹ cô đi, bà ấy tự nói phải tiết kiệm mà, còn nằm điều hòa làm gì, lãng phí quá chứ.”
Trần Xuân tức nổ đom đóm.
“Chị là con dâu mà không biết tiết kiệm, lại còn bắt mẹ chồng tiết kiệm, trên đời này có cái lý lẽ đó sao?”
Ha ha.
“Cô đừng có tiêu chuẩn kép như thế, là mẹ cô nói đấy nhé, phụ nữ đã kết hôn thì phải vì gia đình mà nghĩ, không được lãng phí gì cả. Tôi mới cưới, chưa quen cũng là chuyện bình thường, còn mẹ cô thì sao? Kết hôn mấy chục năm rồi, lẽ ra phải quen rồi chứ.
“Sao vậy? Không có điều hòa thôi mà chịu không nổi à? Buồn cười thật, hồi nhỏ các bà có điều hòa sao? Thậm chí ngay cả quạt cũng chưa chắc có, vậy mà chẳng phải vẫn sống tốt đó sao, giờ già rồi lại điệu đà, yếu đuối à?”Đọc full tại page Nguyệt hoa các
Trần Xuân bị tôi nói cho không cãi lại nổi, đành tức tối quay về phòng của Lưu Phượng, nhưng vừa vào đã càng thêm phẫn nộ.
Vì bà ta phát hiện — Lưu Phượng bây giờ thậm chí không có cả cái giường! Ha ha ha!
Cô ta xông thẳng tới định đánh tôi, tôi ra tay trước, tát thẳng vào mặt cô ta.
Năm dấu ngón tay hiện rõ rành rành, tôi thấy lòng sảng khoái vô cùng.
Cô ta gào thét lên.
“Cô dám đánh tôi? Dựa vào đâu cô dám đánh tôi?”
Tôi thổi thổi lòng bàn tay hơi đau sau cú tát.
“Em chồng như cô, mẹ cô không dạy được cô làm người, vậy thì để tôi dạy.”
Cô ta ôm mặt, khóc ầm ĩ.
“Anh hai, anh không quản à? Thật sự anh không thèm quản chuyện này à? Vừa nãy mẹ gọi cho em, em còn không tin, bây giờ em mới thấy, con nhỏ Trần Tư Tư này đúng là thứ không ra gì.”
Tôi bất ngờ tát thêm một cái bên má phải.
“Dù sao tôi cũng đã là loại không ra gì rồi, thì tát thêm cho đủ.”
Cô ta phát điên, mặt sưng phồng như đầu heo.
“Cô cãi nhau với mẹ tôi, sao lại đánh tôi?”
Ha ha, cô ta tưởng mình vô tội sao?
Không đời nào.
“Đống băng vệ sinh của tôi chắc chắn là ở chỗ cô, cô biết rõ bà ta trộm băng vệ sinh của tôi, nhưng cô không nói gì. Có phải trong lòng cô thầm vui lắm không?
“Nghĩ tới cảnh tôi bị mẹ cô ức hiếp, cô thấy sướng đúng không?”