9

Cô ta ôm mặt, lùi lại.

“Cô… cô sao biết là ở chỗ tôi?”

Đồ ngu!

Mẹ cô ta không đưa cho Trần Diệu Tông, chẳng lẽ lại đưa cho người khác?

Dùng ngón chân cũng đoán được.

Tôi lạnh lùng nói với cô ta:

“Trả lại cho tôi, bà ta đưa cho cô bao nhiêu, thì trả lại cho tôi bấy nhiêu.”

Trần Xuân kéo tay Trần Diệu Tông.

“Anh hai, anh nói gì đi chứ, vợ anh điên rồi, chỉ là mấy bịch băng vệ sinh thôi mà, bắt tôi trả lại làm gì, mấy cái đó đáng bao nhiêu tiền đâu?”

Trần Diệu Tông im bặt, không dám lên tiếng, tôi cười nhạt.

“Đúng vậy, chỉ là mấy bịch băng vệ sinh thôi, mấy cái đó chẳng đáng bao nhiêu tiền, nhưng mẹ anh lại coi như báu vật, cho rằng tôi không xứng được dùng.”

Tôi quay sang nhìn Lưu Phượng.

“Vậy tôi hỏi bà, tại sao tôi không được dùng băng vệ sinh, là do tôi kết hôn rồi nên phải tiết kiệm, vậy tại sao con gái bà thì lại được dùng? Tại sao?”

Lưu Phượng vẫn còn sức tranh luận với tôi.

“Con bé chưa kết hôn, nó độc thân nên được dùng. Tôi nói là phụ nữ đã kết hôn thì phải tiết kiệm, tôi không sai, một chút cũng không sai.”

Ồ, bà ta còn cho rằng mình không sai, vậy thì càng không sai khi tôi muốn bà ta phải tiết kiệm hơn, vì bà ta đã kết hôn lâu hơn tôi.

Tôi nghỉ ngơi đủ rồi, bắt đầu tính sổ với nhà họ Trần.

Đầu tiên là Trần Diệu Tông — tôi và anh ta quen nhau qua mai mối, thấy cũng tạm ổn nên kết hôn.

“Trần Diệu Tông, tôi muốn ly hôn, anh tính đi, chia tài sản thế nào.”

Anh ta hoảng loạn, mồ hôi túa ra đầy trán.

“Gì… gì mà đòi ly hôn, anh chưa từng nghĩ đến chuyện ly hôn, em cũng đừng nghĩ như vậy mà.”

Trần Đại Hải cuối cùng cũng mở miệng.

“Đúng vậy, hai đứa mới cưới chưa đầy hai tháng đã ly hôn, người ngoài sẽ nghĩ thế nào? Họ hàng, bạn bè sẽ nhìn vào ra sao?”Đọc full tại page Nguyệt hoa các

Tôi chẳng thèm quan tâm người ta nghĩ gì, tôi chỉ biết tôi không vui, tôi bực bội, tôi muốn ly hôn.

Dĩ nhiên, người hy vọng tôi ly hôn nhất chính là Lưu Phượng.

Bà ta hùng hổ hét lên:

“Ly, ly ngay! Ly hôn đi! Ly hôn rồi cô chẳng qua là đàn bà cũ, xem còn ai muốn cái thứ giày rách như cô!

“Con trai, đừng sợ, mau ly hôn đi, đòi lại sính lễ, rồi mẹ sẽ tìm cho con một cô gái dịu dàng, nghe lời, chắc chắn sẽ tốt hơn con khốn này.”

Trần Đại Hải ném tàn thuốc xuống, tát thẳng vào mặt Lưu Phượng.

“Bà im cái miệng lại cho tôi, một gia đình đang yên đang lành, chính bà là người ngày ngày gây chuyện, bà chỉ mong cho tan nát hết mới vừa lòng đúng không?”

10

Lưu Phượng trừng mắt nhìn Trần Đại Hải đầy không thể tin nổi, vươn tay định lao vào cấu ông ta.

“Ông già chết tiệt, ông vì con đàn bà rẻ rách đó mà đánh tôi? Ông thích nó rồi à? Nó là vợ của Diệu Tông đấy, ông điên rồi sao?”

Trần Đại Hải tức giận, lại tát thêm cho bà ta một cái.

“Câm cái miệng thối của bà lại cho tôi!”

Bị tát hai lần liên tiếp, Lưu Phượng hoàn toàn sụp đổ.

“Ly hôn! Diệu Tông, lập tức ly hôn! Nếu con không ly hôn, sớm muộn gì nó cũng đội cho con cái mũ xanh thôi, con tin không?”

Đúng là loại người lạ đời! Bà ta nghĩ tôi có hứng thú với lão già xấu xí chết tiệt kia à?

Thật sự là sỉ nhục tôi.

Tôi liếc nhìn Trần Diệu Tông.

“Anh khỏi cần tính, để tôi tính cho.”

“Khi cưới, sính lễ tám vạn tám, của hồi môn của tôi cũng tám vạn tám, bây giờ mới cưới được hai tháng, chi tiêu cũng chẳng đáng kể, coi như không tính.

“Vậy thì cứ theo như ban đầu, anh lấy tám vạn tám, tôi lấy tám vạn tám, không vấn đề gì chứ?”

Trần Diệu Tông lắc đầu.

“Không, anh chưa từng nói muốn ly hôn, anh chưa bao giờ nghĩ tới chuyện ly hôn.”

Ha ha.

“Nhưng tôi muốn ly hôn.”

Lưu Phượng không đồng ý.

“Sính lễ và của hồi môn đều phải để lại nhà tôi, cô đã gả vào nhà tôi, tất cả đều là của nhà tôi, đừng mơ mang đi cái gì, lập tức thu dọn đồ đạc, ra đi tay trắng, nếu không đừng trách tôi đuổi cô ra ngoài.”

Buồn cười thật đấy, loại mẹ chồng không biết pháp luật này đúng là buồn cười chết đi được.

Thậm chí Trần Xuân cũng cùng suy nghĩ với bà ta.

“Mẹ tôi nói đúng! Cô đã gả vào rồi, tất cả đều là của họ Trần chúng tôi. Trần Tư Tư, cút nhanh lên!”

Cút?

Cô ta rõ ràng chưa hiểu tình hình.

Tôi tiếp tục nhìn Trần Diệu Tông.

“Anh hiểu rõ mà, căn nhà này là tài sản trước hôn nhân của tôi. Căn nhà cưới mà các người hứa với tôi đến giờ còn chẳng thấy đâu. Tôi đã để cho các người ở chùa hai tháng, tôi rộng lượng không thu tiền thuê nhà.

“Bây giờ, lập tức, ngay, cút khỏi đây cho tôi!”

11

Trần Diệu Tông vẫn cúi gằm đầu, anh ta hiểu rõ hơn ai hết trong nhà này ai mới là người có tiếng nói cuối cùng.

Nhưng Lưu Phượng thì không hiểu, Trần Xuân cũng không hiểu.

Hai người họ vẫn hùng hổ la hét đòi đuổi tôi ra khỏi nhà, tôi liền cầm thêm một chai bia khác.

“Các người, có cút không?”

Hai bà ấy sợ quá, chui thẳng vào căn phòng không có giường, nơi đó vừa nóng vừa ngột ngạt, tôi biết chắc họ không thể chịu nổi lâu.

Quả nhiên.

Chưa đến nửa tiếng, Lưu Phượng toàn thân đẫm mồ hôi như vừa tắm xong, phải chui ra ngoài.

Nhưng bà ta vẫn không có ý định rời đi, thậm chí còn rất kiêu ngạo.

“Trần Tư Tư, tôi xem cô còn đắc ý được bao lâu, sớm muộn gì cũng có người dạy dỗ cô.”

Có người dạy được tôi ngay trong nhà tôi?

Ha, sợ là ông trời cũng không làm nổi.

Tôi chỉ chờ xem bà ta gọi ai đến làm cứu tinh.

Nhưng tôi thật sự không ngờ — người bà ta gọi tới lại chính là bố mẹ ruột tôi.

Tôi buồn cười chết mất.

Mẹ tôi hớt hải chạy vào, vừa vào nhà đã vội kiểm tra xem tôi có bị thương không.

Sau khi xác nhận tôi vẫn an toàn, bà mới thở phào nhẹ nhõm, rồi thong thả ngồi xuống ghế sofa.

“Tư Tư, có chuyện gì vậy? Nhà cửa gì mà như bị trộm đột nhập, bừa bộn thế này?”

Tôi còn chưa kịp mở miệng, Lưu Phượng đã vội kể khổ với mẹ tôi.

“Thưa bà thông gia, không phải tôi nói đâu, bà tự nhìn đi, bà xem con gái bà biến cái nhà này thành cái dạng gì rồi?

“Tôi nói nó cũng không nghe, dù sao tôi cũng là mẹ chồng, tôi không tiện nói nhiều, giờ nó sắp phát điên rồi, bà là mẹ nó, bà tới đây, bà dạy dỗ nó đi.”

Mẹ tôi sầm mặt lại.

“Tại sao tôi phải dạy nó? Nó làm sai chỗ nào, bà nói cho tôi nghe thử? Nếu thật sự là lỗi của nó, tôi chắc chắn sẽ dạy, còn nếu không phải lỗi của nó thì…”

Mẹ tôi chưa nói hết câu, chỉ lạnh lùng quét mắt nhìn bốn người đối diện.

Mẹ tôi làm giáo viên cả đời, ánh mắt đó không giận mà vẫn đầy uy nghiêm, khiến cả đám phải lùi lại theo bản năng.

Lưu Phượng đẩy Trần Diệu Tông một cái.

“Vợ anh đấy, anh tự nói đi.”

Trần Diệu Tông lùi càng xa hơn.

“Việc anh gây ra, anh tự giải quyết đi.”

Ha ha, một lũ hèn nhát.

Cuối cùng, cô em chồng kiêu ngạo Trần Xuân cắn răng lên tiếng.

“Cô ơi, để cháu nói, cô làm giáo viên cả đời, chắc cô vẫn hay dạy học sinh phải sống tiết kiệm, đúng không ạ?”

Mẹ tôi gật đầu.

“Cháu nói tiếp đi, con gái cô lãng phí ở chỗ nào?”

12

Khí thế của mẹ tôi khiến Trần Xuân nuốt nước bọt, giọng cũng nhỏ hẳn lại.

“Cô ấy… cô ấy…”

Nói mãi mà không nói ra được gì, Lưu Phượng thấy vậy liền nhảy vào thế chỗ.

“Bà thông gia, bà cũng là phụ nữ, chúng ta dễ nói chuyện. Bà nói xem, con gái bà giờ đã kết hôn rồi, chẳng phải nên đặt gia đình lên hàng đầu sao? Phụ nữ sau khi kết hôn chẳng phải nên sống tiết kiệm hơn à?”

Mẹ tôi bắt đầu mất kiên nhẫn.

“Đừng có lặp đi lặp lại mấy câu này nữa, bà nói thẳng cho tôi nghe, con gái tôi không tiết kiệm chỗ nào?”

Lưu Phượng nghiến răng, mang cuộn giấy cỏ vàng bà ta đưa cho tôi ra trước mặt mẹ tôi.

“Bà nói xem, hồi xưa chúng ta đến tháng chỉ cần vài miếng giẻ rách là đủ, còn nó thì không chịu, nhất quyết phải mua mấy cái băng vệ sinh mười mấy ngàn một bịch. Tôi đưa cho nó giấy tốt như vậy mà nó cũng không chịu, còn nổi điên với tôi. Bà nói xem, như vậy có phải là lãng phí không? Có phải là không biết điều không?”

Lúc này, ba tôi đã siết chặt nắm tay, mẹ tôi đưa tay ấn nhẹ xuống, bình tĩnh hỏi Trần Xuân.

“Mẹ cháu đúng là thương cháu thật đấy, giấy tốt thế này mà không cho cháu dùng, đưa hết cho con gái cô bác, quá đáng quá.”

Vừa nói, mẹ tôi vừa ném cuộn giấy vào mặt Trần Xuân.

“Nào, cô bác đứng ra làm chủ cho cháu, giấy tốt thế này bây giờ không dễ mua đâu, cháu mang về mà dùng đi, cảm ơn mẹ cháu nhé.”

Trần Xuân đỏ bừng mặt, xấu hổ cực độ, nhưng cũng ghét bỏ vô cùng.

“Đó là mẹ cháu đưa cho Trần Tư Tư, cô ấy đã kết hôn rồi, thì nên dùng loại này.”

Mẹ tôi đập mạnh cái cốc trên bàn xuống ngay trước chân Lưu Phượng.

“Cái gì mà kết hôn rồi thì phải dùng thứ này? Hai người kết hôn chẳng phải là để cùng nhau hướng tới cuộc sống hạnh phúc sao?”

Mẹ tôi quay sang Trần Diệu Tông.

“Nếu như con gái tôi cưới anh chỉ để sống khổ sở, thì cuộc hôn nhân này chẳng có ý nghĩa gì hết. Ly hôn đi, anh đi tìm người sẵn sàng sống khổ với anh, đừng hại con gái tôi nữa.”

Đúng là mẹ tôi – không nói một câu thô tục, nhưng khí thế đủ để áp đảo tất cả.